Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 172: Đại Loạn (Thượng)



Mưa tháng sáu thường tới ào ạt nhưng đi cũng nhanh. Trận mưa này lại khác, mưa rơi cả đêm, buổi sáng mới nhỏ lại. Bầu trời cũng theo đó trong xanh hơn, chuối tây của Nghiên Quang Lâu được mặt trời chiếu sáng thì có vẻ càng thêm xanh mượt xán lạn. Mương máng bên ngoài hành lang uốn lượn, ở giữa là dòng nước thật nhỏ cùng bụi cây xếp theo hàng lối. Bà tử cong eo duỗi tay túm lấy đống cỏ dại mọc xen kẽ, vừa làm vừa do dự nhìn về phía hành lang. Bà ta lại không dám nhìn kỹ, chỉ ngượng ngùng cười nói, “Đại cô nương… nơi này bẩn lắm, ngài đừng nhìn nô cười nữa… Nô…”

Nô… cũng hoảng quá rồi…

Đúng vậy, tuy nói lúc trước đến mặt của Đình đại cô nương bà ta cũng chưa thấy, hiện giờ cái người tôn quý kia đang nhìn bà ta cười thì bà ta hẳn phải thấy đủ.

Nhưng mà!

Dù có lầ thiên tiên nhưng cứ nhìn ngươi cười khanh khách thì ngươi cũng sẽ hoảng!

Cả buổi sáng nay Đình đại cô nương cứ dán bên hành lang, ánh mắt nhìn về phía này không hề xoay chuyển. Lúc thì nàng ấy nhìn chuối tây, lúc nhìn bà ta. Sau khi bà ta tu bổ xong đống mương máng và các thứ vụn vặt khác quay đầu lại vẫn thấy Đình đại cô nương đang nhìn mình cười! Không biết nàng ấy cười cái gì! Bà ta lau mặt, quả thực đâu có dính bùn đất gì đâu!

Trường Đình hoàn hồn thấy bà tử kia đang nhìn mình hoảng sợ thế là nàng ho nhẹ ba tiếng, tay áo rộng vung lên, “Ngươi làm rất tốt! Lát nữa tới tìm Bạch Xuân lĩnh tiền thưởng đi!”

Bà tử kia nhìn một bụi cỏ dại còn chưa nhổ hết, lại nhìn Đình đại cô nương càng lúc càng đi xa thì chỉ cảm thấy bầu trời đột nhiên rơi xuống một cái bánh có nhân cực lớn, lúc cắn một cái mới phát hiện, úi giời, lại còn là bánh nhân thịt!

Sáng sớm nay Đình đại cô nương có chút bận, vừa an ủi một bà tử làm vườn, lại trấn an tiểu nha hoàn dọn dẹp hòm xiểng sau đó nghiêm túc khen San Hô pha ấm trà Phổ Nhị đắng đắng kia thực ngon. Qua buổi trưa Bạch Xuân đang kiểm kê sổ sách vừa quay đầu đã thấy cả phòng mênh mông toàn là người được Đình đại cô nương bảo tới lĩnh tiền thưởng…

Tâm tình của Đình đại cô nương đúng là tốt, Bạch Xuân sờ sờ túi tiền nhẹ tênh thì cảm thấy trời đất u ám. Nàng ta chỉ có thể cắn răng hung hăng viết từng khoản lên sổ sách.

Không đến một ngày toàn bộ người của Quang Đức Đường đều biết tâm tình của Đình đại cô nương tốt, đến độ không khác gì Tán Tài Đồng Tử đi khắp nơi vung tiền.

Ngươi có biết cảm giác vui đến nỗi uống trà cũng ngọt là cái gì không?

Ngươi có biết cảm giác nhìn lá chuối tây mà cũng cảm thấy nó đang sáng lên là thế nào không?

Ngươi biết vui mừng đến độ luôn phải nhéo xem bản thân mơ hay tỉnh là thế nào không?

Hiện tại Trường Đình đều biết hết.

Một đêm này nàng cũng không ngủ. Vừa ngủ dậy nhìn vào gương nàng chỉ thấy bản thân đang vui tới độ mắt cũng cười.

Hồ Ngọc Nương nói nàng “được như ước nguyện”. Rồi nàng ấy lại nói ngày thường nàng luôn giả bộ “Trời đất là lò lửa, gió mạnh là đao. Yêu hận chẳng qua như muối bỏ biển”, nhưng thực tế nàng cũng không thoát được kiểu làm ra vẻ ta đây của tiểu cô nương, cũng “vui mừng vì thấy lang quân đến, vừa lúc gặp chỉ thấy ngày như mùa xuân”.

Không sai, mấy ngày nay Hồ Ngọc Nương đang xem thoại bản và du ký. Nàng ấy tương đối si mê mấy truyện này, tất cả đều là chuyện xưa của đám tiểu thư khuê các.

Trời biết. mọi người đều không thể khiến Hồ Ngọc Nương ngoan ngoãn ngồi xuống đọc sách, nhưng chỉ mấy cuốn truyện ký bình thường lại có thể làm được…

Vào buổi tối Trường Đình tới Vinh Hi viện dùng bữa tối với Chân Định đại trưởng công chúa, vừa lúc Lục Trường Anh cũng ở đó. Vừa gác đũa ăn xong Lục Trường Anh đã nhấp trà và cười nói với Trường Đình, “Đình đại cô nương, muội có định cho ca ca chút tiền thưởng không? Tốt xấu gì cũng coi như ta khổ công làm việc, không dám nói càng vất vả thì công lao càng lớn nhưng cũng coi như tận tâm tận lực phải không?”

Trường Đình bật cười nói, “Thưởng năm đồng! Lát nữa tới chỗ Bạch Xuân lĩnh tiền!”

Lục Trường Anh cười ha ha xoa mái tóc của tiểu A Ninh rồi vui vẻ nói, “Được! Ca ca lĩnh tiền thưởng sẽ mua kẹo cho tiểu A Ninh ăn nhé!”

Tiểu A Ninh ngửa mặt há miệng cười, mắt cong cong không thấy cái gì nữa.

Trong nhà ấm áp, thơm hương, mọi người hài hòa.

Chân Định đại trưởng công chúa tay cầm xuyến Phật châu, trong lòng lại rất vui vẻ. Những chuyện tiếc hận nhất trong lòng cứ coi như cục đá, để chúng chìm xuống đáy lòng đi. Hy vọng quyết định của bà chính xác, bà không muốn đám cháu của mình cả đời đều vì ân oán mà chậm trễ vô vị, ân oán của đời trước để bà ta giải quyết dứt khoát là được.

“Đưa cả A Cù và Trường Hưng tới Vinh Hi viện đi.” Chân Định đại trưởng công chúa nhẹ giọng mở miệng nói.

Buổi chiều hôm qua người của Thạch gia hộ tống Phù Cù đã tới Bình thành. Hiện giờ hắn vẫn đang ở vùng ngoại ô cùng với Lục Trường Hưng.

Lục Trường Anh quay đầu lại, mặt mày nhạt nhẽo, tay tùy ý đặt trên tay ghế, giọng ôn tồn nói, “Tuổi bà đã lớn, hai đứa nhỏ mới chỉ 4,5 tuổi, một đứa thân thể yếu đuối, một đứa hiếu động nghịch ngợm, sao có thể để hết ở Vinh Hi Viện chứ? Huống chi thân thế của A Cù khó xử, hắn phải lấy thân phận gì để vào Quang Đức Đường đây? Bà, ngài cứ tĩnh dưỡng cho tốt.” Lục Trường Anh nhìn Trường Đình và cười cười, “Nếu ngài không chịu ngồi yên thì đại lễ trao đổi thiếp canh của A Kiều để ngài hỗ trợ xử lý một phen đi thôi.”

Trường Đình chỉ thấy lòng mình cứng lại, tươi cười cũng nhạt đi.

Chân Định đại trưởng công chúa xua xua tay nói, “Không phải ta không chịu ngồi yên mà là các ngươi cũng quá mệt mỏi rồi. Trường Bình đã là thiếu niên, đã trưởng thành nên khó mà thay đổi. Có thể tùy ý đưa hắn tới chỗ nào trong Lục gia đều được, giữ hắn trong thành, để hắn áo cơm vô lo là xong. Nhưng Trường Hưng còn nhỏ, ngươi đặt hắn ở thôn trang không phải vì còn đang do dự sao?” Chân Định đại trưởng công chúa gác Phật châu trong tay lên bàn nói, “So với để ngươi khó xử thì còn không bằng ném cho ta, ta biết phải dạy dỗ hắn như thế nào. Còn A Cù…” Chân Định thở dài, “Nói hắn là tiểu lang quân nhà mẹ đẻ của ta, thân rơi vào loạn thế nên tới nương tựa bà trẻ là ta đây. Cái này cũng là bình thường, chẳng qua họ Phù… đại khái là không giữ được cái họ này nữa rồi…”

Chân Định gả vào Lục gia đã lâu nên người khác đã sắp quên bà ta cũng họ Phù. Nhưng giang sơn này là của nhà bà ấy, và nó quả thực đang loạn.

Trường Đình hé miệng nhẹ giọng nói, “Sống sót càng quan trọng hơn.”

Chân Định đại trưởng công chúa vỗ vỗ mu bàn tay của Trường Đình sau đó nhìn về phía Lục Trường Anh, “Cứ thế đi, thu xếp chỗ sơn trang rồi tìm một ngày đón hai tiểu lang quân trở về. Phù Cù… sửa một cái tên cho hắn, mẹ ta xuất thân Ngô thị ở Thanh Trì, may mà hậu cung của Cảnh đế toàn là nữ tử gia thế tầm thườngg, nếu gia nghiệp lớn thì giả bộ cũng khó…”

Có lẽ Chân Định đại trưởng công chúa đã nghĩ kỹ và quyết định đón lấy hai củ khoai lang bỏng tay này.

Lục Trường Anh rũ mắt nhẹ giọng nói, “… Nếu bà cảm thấy quá vất vả thì cứ nói thẳng với cháu.” Sau đó hắn như nhớ tới cái gì mà nói, “Chuyện thôn trang sợ là tạm thời chưa thể xử lý, Mông tướng quân của Ký Châu bị thương nên đang ở đó nghỉ ngơi. Hai tiểu lang quân mà rời đi thì cũng phải chờ Mông tướng quân khỏe lại đã.”

Mông Thác bị thương ư!?

Bị thương chỗ nào?!

Hôm qua không phải hắn mới trèo tường vào Nghiên Quang Lâu sao!?

Trường Đình đột nhiên nhớ tới nhiệt độ cơ thể cực nóng của Mông Thác. Sao nàng lại có thể vô tâm như thế?! Sao có thể để hắn đội mưa trèo tường vào, lại khiến cảm xúc hắn bị ảnh hưởng lớn như vậy?! Hắn… chẳng lẽ hắn mới bị thương, vất vả đi tới Bình thành đã vội tới Nghiên Quang Lâu sao…

Trường Đình quay đầu nhìn Lục Trường Anh rồi lại ngước mắt nhìn Chân Định đại trưởng công chúa, trái tim treo lên, cuối cùng không nhịn được hỏi ra miệng, “Là Mông tướng quân đưa Phù cù tới Bình thành sao? Thế nào mà lại bị thương? Có nghiêm trọng không?”

Mấy câu hỏi liên tiếp bật ra, nàng thầm nghĩ liệu có lộ liễu quá không, vì thế nàng vội cúi đầu uống ngụm trà sau đó nhẹ nhàng giải thích, “Gần đây có phải nhà chúng ta đi lại với Thạch gia quá thân thiết hay không? Chuyện của Phù Cù không lớn không nhỏ, nhưng nếu Thạch gia trở mặt không nhận người thì nhà chúng ta sẽ trở thành cái đích cho mọi người mắng…”

“Nếu không có Mông Thác thì sợ là Phù Cù khó mà về được Bình thành.”

Lục Trường Anh trầm ngâm đáp lại, “Một đường tới đây có bao nhiêu kẻ đánh lén muội biết không? Thời cuộc hỗn loạn, lương dân vào rừng làm cướp, kẻ cắp nhân lúc loạn làm việc xấu. Một mình Mông Thác cưỡi một con ngựa đi cả quãng đường, lại không mang theo bất kỳ công văn thông quan nào để tránh đầu sóng ngọn gió. Cả quãng đường hắn vượt năm ải, chém sáu tướng đến Kiến Khang tiếp ứng Phù Cù, lại mang đứa nhỏ về đây. Trên đường gian nguy trùng trùng, trước ngực hắn trúng hai đao, lúc đến Bình thành vết thương đã thối, hiện tại sốt cao mãi không lui.”

Lục Trường Anh ngẩng đầu lên, không nhịn được than thở, “Mông Thác tính tình kiên nghị lại dũng mãnh vô song, Thạch Mãnh có mãnh tướng như thế này thì tương lai chẳng cần lo không thể nhất thống thiên hạ!”

Ta thèm vào quan tâm ông ta có nhất thống được thiên hạ hay không!

Ta chỉ lo Mông Thác bị thương thôi!

Trường Đình vẫn muốn hỏi tiếp lại nghe thấy Chân Định đại trưởng công chúa chuyển qua chuyện khác, nói tới sau khi kết thúc để tang sẽ làm lễ trao đổi thiếp canh.

“… Vậy cứ để Mông tướng quân dưỡng thương đi, mọi dược liệu cùng lang trung giỏi nhất đều phải cung cấp, nên trị thế nào thì trị. Ngươi vừa nãy có nói tới lễ trao thiếp canh sau khi kết thúc để tang, ta nghĩ vẫn để ta quản lý việc này. Lễ kết thúc hiếu kỳ làm ở linh đường, sau khi dâng hương xong các ngươi sẽ được đổi quần áo, mọi thứ cũng không có gì phức tạp. Nhưng lễ trao thiếp canh thì cần phải nghĩ cho cẩn thận chu đáo. Lễ cập kê của A Kiều vì có tang nên không thể làm, hiện tại lễ trao thiếp canh là việc lớn, Lục thị ở Bình thành mấy trăm năm cũng chưa từng co vòi rụt cổ. Chẳng qua mấy năm nay mọi việc quá tệ, chúng ta cần mượn chuyện tốt này xua đi điềm xấu, lại cho người khác thấy vận số của Lục thị Bình thành vẫn còn dài lắm.”