Thiên Hương Bách Mị

Chương 179: Thiên Lôi Biển Lửa (4)



Kỷ Đồng Chu vẫn không nói lời nào, sự im lặng của hắn khiến nàng tức giận mà lạnh lùng hét lên: “Nói đi! Bọn họ đã bị ngươi giết rồi sao?!”

Kỷ Đồng Chu bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: “Ngươi sẽ không không bao giờ gặp lại bọn họ nữa đâu.”

Bách Lý Ca Lâm cảm giác được tay cầm đoản đao kịch liệt run rẩy, tầm nhìn trở nên mơ hồ, chỉ có thân ảnh dính đầy máu yêu ngày càng trở nên rõ ràng. Nàng chậm rãi nói từng chữ một: “Ngươi quả thật rất mạnh, hiện tại tuy ta không thể giết ngươi, nhưng một ngày nào đó ta sẽ tự tay báo thù. Mỗi một giờ mỗi khắc ngươi đều phải cảnh giác vì sẽ có ngày ta sẽ xuất hiện ở sau lưng ngươi dùng ngàn lưỡi dao chặt ngươi thành từng mảnh.”

Kỷ Đồng Chu lạnh nhạt nói: “Ta có thể đưa ngươi đi gặp bọn họ ngay bây giờ, không cần đợi thêm nhiều năm nữa.”

Bách Lý Ca Lâm không thể chịu đựng được nữa, nàng hét lớn một tiếng rồi liều lĩnh vung đoản đao ra. Tuy không theo bất kỳ quy tắc nào nhưng cực kỳ nhanh chóng, những yêu vật mà nàng nuôi dưỡng chen chúc nhau xông lên, tiếng hoàng ly yêu kêu chói tai dường như muốn phun ra lửa vậy.

Một khắc sau, đoản đao trong tay nàng bỗng nhiên biến mất, cả người dường như bị một bàn tay khổng lồ vô hình kéo về phía sau, bầy yêu vật không tự chủ được mà hóa thành từng lá bùa rơi xuống như tuyết. Thẩm tiên sinh giữ chặt cổ tay nàng, cau mày nói: “Hiện tại đã rất hỗn loạn rồi, con còn muốn thêm dầu vào lửa sao? Bất kỳ thù oán nào cũng phải đợi sau khi những việc này kết thúc mới nói sau!”

Ông thấy Bách Lý Ca Lâm đang trong trạng thái vô cùng kích động, không nghe lọt tai lời nào của mình nên giữ chặt gáy nàng rồi truyền vào linh khí của gây mê pháp, nàng lập tức mềm nhũn ngã xuống.

Việc nàng kích động là không thể trách được, người thân của nàng chết thảm mà kẻ thù lại ở ngay trước mặt, một cô gái mười bảy tuổi sao có thể chịu đựng được? Thẩm tiên sinh nghiêm nghị liếc nhìn Kỷ Đồng Chu và phải thừa nhận rằng mặc dù thiếu niên này hành động tàn nhẫn nhưng thiên phú cũng vô cùng kinh ngạc. Lôi Tu Viễn, người đã từng ngang sức ngang tài với hắn và cũng từng là một thiên tài nổi tiếng ở Vô Nguyệt Đình nhưng lại là Dạ Xoa, mà thiếu niên này chân chân chính chính là một con người.

Thiên phú ngàn năm hiếm có vậy mà được trao cho thiếu niên trời sinh đã nóng nảy kiêu ngạo, mang theo gió tanh huyết vũ mà đến. Nếu như không có ai kiềm chế và cứ để mặc hắn như thế thì không biết sẽ trở thành thứ gì nữa.

Vô Chính Tử cũng bay đến, thân là sư phụ của Kỷ Đồng Chu, lúc này sắc mặt của ông không tốt lắm. Thẩm tiên sinh thầm thở dài một tiếng, ngay cả sư phụ cũng chẳng thể nào quản thúc được lời nói của hắn, đứa nhỏ này thật sự nguy rồi.

“Quỳ xuống!” Vô Chính Tử đáp xuống trước mặt Kỷ Đồng Chu, nghiêm khắc mắng hắn.

Linh khí của Kỷ Đồng Chu hơi dao động, nước mưa từ Xuân Vũ Thuật tí tách rơi xuống rửa sạch máu yêu bám đầy trên người hắn. Sau đó, hắn mới chậm rãi quỳ xuống, thanh âm khàn khàn: “Đệ tử bái kiến sư phụ.”

Vô Chính Tử có nhiều chuyện muốn nói, khiển trách hắn, dạy dỗ hắn, thế nhưng ông cũng biết cho dù ông có nói bao nhiêu thì Kỷ Đồng Chu cũng không nghe vào một chữ. Trong lòng ông thậm chí có chút hối hận, nếu như ngày đó đồng ý giúp hắn quay về bảo vệ Việt Quốc thì có lẽ hắn đã không làm ra mấy loại chuyện đau lòng kia.

Ông chỉ muốn để cho Kỷ Đồng Chu biết rằng sự hưng thịnh hay diệt vong của một Quốc gia là chuyện bình thường, không có Quốc gia nào có thể hùng mạnh mãi mãi, đã là một người tu hành thì tầm nhìn phải rộng hơn người phàm, không nên câu nệ mấy thứ như Hoàng quyền ở phàm trần. Thế nhưng hắn vẫn tự cho là đúng, hóa ra trong lòng Kỷ Đồng Chu có một d.ục vọng khủng khiếp như vậy, đây đều là tâm tu hành của hắn, nếu như mất đi rồi thì người tu hành cũng sẽ trở nên vô dụng.

Vì bằng mọi giá phải bảo vệ Việt Quốc nên hắn càng ý thức rõ ràng trong lòng mình muốn cái gì, đây chính là điều Huyền Sơn Tử muốn cho hắn sao? Quả thật Huyền Hoa Hỏa của hắn đã trở nên mạnh mẽ vô cùng, nếu tiếp tục như vậy, trong vòng chưa đến trăm năm sẽ thành tiên, sau này muốn thống trị một phương cũng không phải chuyện đùa.

Nhưng ông thân là sư phụ nên không hề muốn nhìn thấy khuôn mặt và ánh mắt như thế này của Kỷ Đồng Chu. Hắn đã gầy hẳn đi, má hơi hóp lại, dưới mắt có quầng thâm rõ rệt, sắc mặt thì tái nhợt —— tất cả những điều này khiến hắn trông rất u ám phiền muộn. Cậu bé chói mắt như ánh mặt trời luôn lớn tiếng gọi mình là sư phụ năm đó đã hoàn toàn chết rồi.

“…Sau khi Hải Vẫn kết thúc, theo ta trở về Tinh Chính Quán.” Vô Chính Tử ngây người hồi lâu, chính ông là người đã tự tay đẩy hắn vào biển lửa nên không có cách nào nói ra mấy lời mắng nhiếc kia. “Con đã tạo ra quá nhiều ân oán, khi nào thành tiên rồi thì lập tức rời đi ngay.”

Kỷ Đồng Chu bình tĩnh nói: “Đệ tử nếu nghe theo sư phụ chỉ dạy, trong vòng mười năm nhất định có thể thành tiên.”

Mười năm? Vô Chính Tử kinh hãi cười một tiếng, nhưng cũng không phản bác lời nói của hắn, rồi dẫn hắn quay về dưới lưới linh khí.

Lan Nhã lặng lẽ đi đến bên cạnh Kỷ Đồng Chu chậm rãi quỳ xuống, hèn mọn ôm lấy chân hắn, run giọng nói: “Vương gia, Lan Nhã biết sai rồi. Cầu xin Vương gia tha thứ.”

Kỷ Đồng Chu nhẹ nhàng đá nàng ra, nhưng nàng lại dai dẳng quấn lấy hắn như dây leo, bò đến ôm lấy chân hắn nhẹ giọng cầu xin: “Lan Nhã thật sự biết sai rồi! Từ nay về sau Lan Nhã chỉ nghe lời của Vương gia, cho dù là vì Vương gia mà dâng ra tính mạng của mình thì cũng không hối tiếc!”

Kỷ Đồng Chu liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Chết vì ta?”

Lan Nhã nức nở nói: “Lan Nhã tình nguyện chết vì Vương gia!”

“Vậy thì ngay bây giờ bay đến dưới đám mây giông mà hứng lấy thiên lôi chết đi.”

Lan Nhã sững người ngay lập tức và ngước nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ. Kỷ Đồng Chu lại đá nàng ra, chậm rãi nói: “Ta đã nói rồi, ta không thích nghe những lời sáo rỗng này. Ngươi nói có thể vì ta mà chết, vậy thì bây giờ mau theo lời ta đi chết đi. Nếu đã không làm được thì sau này đừng nói nữa.”

Lan Nhã khóc không thành tiếng: “Vương gia vẫn còn ở hận Lan Nhã sao?”

“Hận?” Hắn mỉm cười. “Tại sao ngươi lại nghĩ như thế?”

Hắn hận Long Danh Tọa bởi vì hắn có mối hận thù khó quên và sự cảnh giác với bọn họ; hắn còn từng hận Khương Lê Phi vì nàng không đáp lại tình cảm của hắn mà còn cố gắng gắn cho hắn cái mác bằng hữu; hắn còn hận chính mình hơn vì đã quá yếu lòng, tu vi quá thấp mà phải dựa vào sự trợ giúp của các thế lực mạnh mẽ để kéo dài hơn tàn đến ngày hôm nay.

Hận là một cảm giác quá mạnh mẽ, không phải ai cũng đáng để hận.

Kỷ Đồng Chu cúi đầu xuống, khi nhìn thấy Lan Nhã đang nhìn mình với ánh mắt bối rối và cầu xin thì nở một nụ cười, dùng mũi chân đẩy mặt nàng đi, để lại dấu vết dơ bẩn: “Ngươi không hiểu, trong lòng ngươi chỉ có hào quang của thân phận mà thôi. Nếu muốn giữ lại những thứ này, hãy học cách khiến ta vui vẻ đi, đừng tự cho mình là đúng nữa.”

Lan Nhã ngây người hồi lâu, cuối cùng ngoan ngoãn cúi xuống, kính cẩn chạm trán vào mũi giày hắn, không nói gì thêm nữa.

Lê Phi tựa vào cửa sổ gỗ nứt nẻ, híp mắt nhìn lưới linh khí dày đặc chằng chịt kia. Sau khi lũ yêu vật nàng điều khiển bay đến phá nát mấy bức tường linh khí kia thì các tiên nhân không hề có ý định dựng lại nữa. Thiên lôi đã đánh liên tục ba ngày ba đêm, mỗi lần đều là mây và sấm kéo đến đánh ba lần rồi quay trở lại vùng trời phìa trên Đông Hải.

Nàng quay đầu nhìn về phía Lôi Tu Viễn, hắn đang dựa vào một cửa sổ gỗ khác, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía đám mây giông đen đen đỏ đỏ đó.

“Có chuyện gì thế?” Lê Phi hỏi.

Lôi Tu Viễn sờ sờ cằm: “Có chút kỳ lạ. Ta chưa từng nhìn thấy thiên lôi như vậy, giống như đang chờ thứ gì vậy.”

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hải Vẫn, làm thế nào để vượt thiên lôi biển lửa nàng cũng hoàn toàn không biết và cũng chẳng quan tâm mấy. So với cảnh tượng kỳ lạ của trời đất năm trăm năm mới có một lần này thì nàng càng để ý tình trạng của mấy người Ca Lâm hơn.

Nàng lấy từ trong tay áo ra một tờ Lệnh Triệu Tập rồi mở ra đọc một lần nữa, trên đó viết Bách Lý Ca Lâm cùng Lục Ly cấu kết với Hải Ngoại và có ý định đào tẩu nên sẽ bị hành hình ở Đông Hải. Mấy câu này đọc một lần sẽ biết ngay đây là đang dụ nàng lộ mặt, nhất định là chủ ý của Thúy Huyền tiên nhân. Chẳng qua, lão ta sẽ không bao giờ ngờ được rằng bọn họ đã ở trong một gian khách điếm đã ba ngày rồi, hơn nữa còn cách đó không xa, có thể nhìn thấy rõ ràng hai người Bách Lý Ca Lâm không hề gặp ngu hiểm gì hết, thậm chí ngay cả Kỷ Đồng Chu và Lan Nhã Quận chúa cũng đang ở đấy.

Ngoài những dao động linh khí quen thuộc đó, còn có rất nhiều dao động linh khí vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn Thúy Huyền tiên nhân rất nhiều. Những người sáng lập Thư Viện, chưởng môn các phái… đến cả người ngày xưa cho Tả Khâu tiên sinh mượn Song Kiếm Ti Mệnh cũng đến nhưng Tả Khâu tiên sinh không hề đến.

Trong lòng Lê Phi hơi chua xót, tên của nàng là do vị tiên nhân này đặt cho, ông ấy cũng là người đầu tiên ngoại trừ sư phụ ra phát hiện ra thể chất đặc thù của mình, còn tốt bụng giúp nàng giấu đi. Ông mặc dù không đến nhưng chắc chắn trong lòng ông hẳn là có vài nút thắt không thể vượt qua phải không? Giống như Xung Di sư phụ

Nàng và Lôi Tu Viễn đã quay về Thanh Khâu tìm Xung Di sư phụ và những người khác và kể cho họ nghe đầu đuôi mọi chuyện. Vốn tưởng rằng Xung Di sư phụ sẽ có nhiều điều muốn hỏi nhưng không ngờ rằng y chỉ nói một câu thôi nhưng lại khiến nàng nhớ đến tận hôm nay.

Y nói: “Tốt nhất cứ việc quay về Hải Ngoại đi. Thanh Thành tiên nhân đã về cõi tiên rồi, dù có làm thế nào cũng không thể quay về được nữa. Nếu con muốn giết người thì hôm nay dù có làm gì thì ta cũng phải giữ con lại.”

Hồ Gia Bình đã từng nói rằng những người Hải Ngoại như bọn họ là kẻ thù không đội trời chung của Trung Thổ tiên gia, khi đó nàng vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa thực sự của câu này, nhưng sau khi nghe Xung Di sư phụ nói thì nàng đã lập tức hiểu ý nghĩa đáng buồn của nó.

Suy cho cùng thì nàng vẫn là dị loại đến từ Hải Ngoại.

Nàng nghiêm túc nói sẽ không giết ai, trịnh trọng cam kết rồi sau đó trân trọng chào tạm biệt bọn họ. Chiêu Mẫn sư tỷ và Tô Uyển, còn có Đặng Khê Quang cũng mỉm cười và dặn dò nàng mau quay trở về vào một ngày nào đó, những ánh mắt và nụ cười đó, nàng sẽ không bao giờ quên được.

Nếu thật sự có thể quay trở lại, liệu nàng còn gặp lại những nụ cười và ánh mắt như thế nữa không?

Tiếng vang của thiên lôi càng ngày càng gần, trong phòng rung chuyển, bụi đất tung bay khắp nơi, sau đó là một tiếng nổ lớn, lớn hơn vô số lần tiếng sấm trước đó khiến tai Lê Phi ù đi một lúc. Lôi Tu Viễn bỗng nhiên cầm lấy tay nàng, trầm giọng nói: “Mây giông tản đi rồi!”

Quả nhiên, những đám mây giông màu đen đỏ dày đặc đó nhanh chóng tản đi trên lưới linh khí dường như đã vỡ tan tành kia, để lộ ra bầu trời trong xanh đã lâu chưa thấy. Tiếp theo, trăng sáng và những vì sao lấp lánh xuất hiện trên bầu trời phía Đông, nhưng mặt trời vẫn thiêu đốt chói chang ở phía Tây, bạch quang chói lóa, một nửa là ban ngày một nửa là đêm tối, phân biệt vô cùng rõ ràng.

Gió cuồn cuộn nổi lên từ mặt đất, rít lên giữa khoảng cách giữa ngày và đêm, những âm thanh kỳ lạ như tiếng gào thét vang lên từ mái nhà, khi thì gấp rút khi thì chậm rãi, khi thì nhẹ nhàng khi thì nặng nề, biến đổi khó lường.

“Là tiếng gió.” Lôi Tu Viễn nắm chặt tay Lê Phi. “Biển lửa sắp đến rồi. Sau khi biển lửa ập vào bờ thì chúng ta lập tức rời đi.”

Lê Phi theo bản năng gọi Hủy Chi Giác ra, nó ép chặt vào trán nàng như đang than thở về cơn đói của mình vì hôm nay nàng đã dùng hết linh lực tích trữ trong chiếc sừng rồi.

“Yên lặng nào.” Nàng cau mày nhìn đường màu đỏ dần dần tiến về vực sâu Đông Hải kia. “Ngươi sẽ sớm được ăn no thôi.”

Lưới linh khí trên bầu trời đã được dỡ bỏ, những bức tường linh khí đã nhanh chóng được dựng lên trở lại theo hướng chéo nhau. Tiếng gió gào thét càng lúc càng lớn, gió mạnh ngoài cửa sổ không còn xen lẫn bông tuyết nữa mà là vô số tia lửa nóng rực, nóng đến mức có thể thiêu cháy cả một người. Một nửa bầu trời dần dần bị ánh lửa phản chiếu tối sầm đi. Đột nhiên, gió ngừng thổi, mọi thứ trở nên yên tĩnh, biển lửa vô biên vô tận giống như ngã xuống từ chân trời vậy, trong nháy mắt nuốt chửng tòa thành nhỏ này.