Thiên Hương Bách Mị

Chương 160: Về Nhà (2)



Lê Phi gật đầu: “Đúng vậy.”

Nhật Viêm hung dữ trợn mắt nhìn Lôi Tu Viễn, uy nghiêm nói: “Vậy ngươi đi ra ngoài, lão tử có chuyện muốn nói với hắn!”

Lê Phi bật cười: “Chuyện không nên biết hay cần biết gì ta đều đã nghe hết rồi, cần gì phải đuổi ta ra ngoài? Hai người có thể nói chuyện ở đây, ta chắc chắn sẽ không hé răng nửa lời.”

Đuôi Nhật Viêm giận dữ đung đưa: “Nói con gái lớn rồi không thể giữ được nữa quả là không sai mà! Suốt ngày chỉ lo chuyện người khác! Ngu xuẩn mà chỉ lo bảo vệ hắn!”

Lê Phi lắc đầu một cái: “Nhật Viêm, ta thật ra có nhiều chuyện muốn nói cùng ngươi hơn. Ta định cùng Tu Viễn thừa dịp Hải Vẫn lần này đi Hải Ngoại và ta hy vọng ngươi có thể đi cùng, có được không?”

Hắn ngược lại im lặng một lúc lâu rồi nói: “Cuối cùng vẫn quyết định quay về Hải Ngoại sao? Cũng được, trước khi đi giết sạch đám hỗn trướng Vô Nguyệt Đình kia cho lão tử, lão tử rất vừa lòng!”

“Không.” Lê Phi lẳng lặng nhìn hắn. “Ta chỉ muốn đi xem những nơi trước kia sư phụ đã từng đi qua mà thôi, sẽ không giết người, đây không phải là tâm nguyện của sư phụ.”

Nhật Viêm mỉa mai cười nhạt: “Ngươi đúng thật là giỏi thay đổi! Lời nói chắc nịch muốn làm người bình thường ngày đó của ngươi vẫn còn văng vẳng bên tai ta đây này, vậy mà hôm nay lại muốn đi Hải Ngoại, ai biết được hai ngày sau ngươi có muốn giết sạch đám tiên nhân Trung Thổ kia không! Lão tử không hề phản đối chuyện này đâu, ngươi muốn giết, chúng ta sẽ cùng nhau giết, giết hết sạch sẽ!”

“Ta vẫn muốn làm người bình thường, nhưng không muốn trốn tránh mọi chuyện để làm người bình thường.” Lê Phi chậm rãi nói. “Ta đã thấy quá ít và những việc trải qua cũng quá ít nên đến bây giờ ta vẫn có cảm giác muốn giết kẻ đã sát hại sư phụ. Thế nhưng, ngay cả khi ta giết tất cả mọi người ở Trung Thổ, sư phụ cũng chẳng trở lại được chứ đừng nói đến chuyện vui mừng. Tại sao người lại hy sinh bản thân mình? Chắc chắn người có thứ muốn bảo vệ và thứ đó chắc chắn phải quan trọng hơn ta và bản thân người. Ta muốn thấu hiểu tâm trạng của sư phụ, hơn nữa ta không muốn giả vờ những đặc thù của mình không tồn tại làm người hèn nhát như lúc trước.”

Nhật Viêm hừ hừ cười nhạt: “Cũng biết ăn nói đó chứ! Lão tử vốn định cắt xuống cái đầu chỉ biết nuốt lời này của ngươi!”

Hắn lại quay đầu nhìn thi thể của Thanh Thành tiên nhân lần nữa, thở dài nói: “Khiến ta sinh ra tâm ma, không chỉ có cái chết của Thanh Thành, hắn không biết Quả Kiến Mộc mình đem về là thứ gì như ta thì lại biết. Ngày đó, chúng ta không phải đi theo chiều gió đến Kiến Mộc, mà là ta cố tình muốn đi, ta có tư tâm. Ta có nghe nói về mâu thuẫn giữa Quả Kiến Mộc và Dạ Xoa nên muốn nhìn thấy loài sinh vật của trời này, muốn nhìn thấy tất cả những điều kỳ thú trong đời. Thanh Thành bị thương nặng khó lành, khó đạt được đại đạo, nhưng sức mạnh của Quả Kiến Mộc rất đặc biệt, nếu như tu hành thật tốt thì có thể thực hiện được tâm nguyện ấp ủ bấy lâu nay của ta. Ta giấu hắn nhưng hắn khăng khăng không chịu truyền thụ đạo tu hành cho ngươi, càng không cho phép ta đến gần ngươi. Ta đã tức giận bằng mọi cách có thể và cãi nhau với hắn một trận thật lớn, lại bị hắn chỉ ra tâm tư thầm kín bấy lâu nay của mình. Hóa ra, người thông minh như hắn đã sớm đoán được một vài nguyên nhân. Vì quá xấu hổ và phẫn nộ nên ta tức giận rời khỏi Thanh Khâu và chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đến ta, trong Họa Túy Chi Niên* ta đã sinh ra tâm ma, yêu khí vì thế mà bị phong ấn. Cho đến hôm nay, ta vẫn còn có chấp niệm với tâm nguyện này, nhưng ngươi chính là ngươi, Thanh Thành nói không sai, ngươi là con người, quyền lựa chọn là ở chính ngươi. Hắn đưa ngươi đến Vô Nguyệt Đình cũng là vì muốn ngươi có khả năng lựa chọn. Ngươi dù sao cũng không làm hắn thất vọng, xứng đáng là một đứa trẻ được Thanh Thành nuôi dưỡng.”

*Họa Túy Chi Niên: những năm tai hoạ ập đến

Lê Phi ngây ngẩn nghe hồi lâu, không nghĩ tới hắn lại khen mình như vậy nên kinh ngạc đến mức cằm suýt rớt xuống: “Ngươi, ngươi, ngươi khen ta sao?”

Nhật Viêm khinh bỉ liếc nàng một cái: “Chỉ là thuận miệng nói thôi, nếu có thể làm được mọi chuyện chỉ dựa vào lời nói suông thì thiên hạ này đã đầy rẫy thiên tài rồi! Từ việc ngươi sống chết không thể rời bỏ tiểu tử này thì ngươi vẫn còn ngu xuẩn như ngày nào thôi!”

Hắn đột nhiên mở miệng phun ra một quả cầu lửa màu đỏ, vừa vặn bao phủ thi thể của Thanh Thành tiên nhân. Lê Phi la lên một tiếng, nàng chưa kịp chạy tới thì thi thể khô quắp của ông đã biến thành tro bụi và được bao phủ bởi nhiều tia sáng.

“La hét cái gì.” Nhật Viêm há miệng nuốt chửng quả cầu ánh sáng kia, bình tĩnh nói: “Hãy để hắn ra đi bình thản đi, một tên như hắn thì làm sao có thể để thi thể nằm lăn lốc thối rữa như thế được. Đợi có cơ hội ta sẽ đưa tro cốt của hắn về Hồ Xạ Phong, những năm này, hắn vẫn luôn nhớ về nơi đó.”

Không biết Hồ Xạ Phong có hình dáng như cái chày gỗ có gì hay mà khiến hắn nhớ mãi không quên. Ngay cả tên cho Quả Kiến Mộc cũng đặt là “Tiểu Bổng Chùy*”, thật khiến người khác tức chết mà.

*tiểu bổng chùy: cái chày gỗ nhỏ

Lê Phi kinh ngạc nhìn hắn: “Vậy, vậy ngươi nguyện ý đi cùng chúng ta sao….”

Nhật Viêm không để ý tới nàng, dùng ánh mắt nóng rực nhìn xương cánh tay như ngọc trên bệ đá, một lúc sau, hắn lại nói: “Khúc xương cánh tay này, ngươi giữ lại đi. Lúc rảnh rỗi thì luyện nó cùng với cái sừng bị gãy kia đi, khúc xương này với chiếc sừng kia chắc chắn sẽ là một vũ khí lợi hại để ngươi tự vệ sau này.”

Luyện chế xương cánh tay của Quả Kiến Mộc? Lê Phi đột nhiên nhớ tới nỗi đau khi bị Chấn Vân Tử luyện chế ngày đó, mặt mũi trắng bệch đi. Luyện chế khúc xương này và luyện chế chính mình thì có gì khác nhau?

Nhật Viêm không nhịn được xoay người đi về phía cửa hang: “Chẳng qua chỉ là mấy đồ vật chết rồi mà thôi, con người suốt ngày lấn cấn với mấy thứ này đúng là không có tiền đồ! Lão tử đi đây!”

Đi? Lê Phi vội vàng đuổi theo hắn ba bước hai bước, rồi ra đến ngoài Cam Hoa Chi Cảnh, chỉ thấy hắn lơ lửng trên không trung, dõi mắt nhìn ra những đồi núi xanh của Thanh Khâu ở phía xa.”

“…Làn gió đã lâu này, ánh nắng đã lâu này.” Nhật Viêm ngẩng đầu nhìn trời đất, đôi mắt xanh nhạt đầy hoài niệm. “Trường thiên liệt nhật, thụ hải thương ba, giá nhất phiến thiên địa, hứa đa niên vị kiến*.”

*Trường thiên liệt nhật, thụ hải thương ba, giá nhất phiến thiên địa, hứa đa niên vị kiến: Ánh nắng chói chang cả ngày, biển cây sóng xanh, vùng trời đất này, đã nhiều năm không gặp.

Hắn đột nhiên bay lên thật cao, thân hình trắng như tuyết như một tia sáng, sau đó đột nhiên biến mất không còn nhìn thấy nữa, chỉ còn tiếng cười vui vẻ kéo dài vang vọng khắp núi rừng, dần dần nhỏ đi, cuối cùng không còn nghe thấy nữa.

Lê Phi đứng sững sờ một lúc lâu, ánh nắng giữa trưa khiến mắt nàng nhức nhối. Con hồ ly kia chẳng thấy tung tích đâu nữa, hắn vậy mà nói đi là đi, một chút cũng không do dự. Những lời cảnh cáo, dông dài, mạnh miệng mềm lòng tức giận mắng to cũng trog nháy mắt đã đi xa.

Mới vừa rồi còn ồn ào như thế nhưng giờ đây chỉ còn tiếng gió, bao nhiêu năm đồng hành cuối cùng cũng phải chia tay sao?

Lê Phi đứng một mình cho đến khi hai chân tê dại, cuối cùng chậm rãi xoay người quay về Cam Hoa Chi Cảnh. Lôi Tu Viễn đang ngồi cạnh bệ đá, ánh mắt không rời khỏi xương cánh tay, đồng tử lóe lên kim quang, trên hai cái sừng trên đầu dường như cũng có kim quang sáng chói.

Xương cánh tay giống như ngọc đó tỏa ra một mùi thơm kì lạ thoang thoảng, vang vọng trong hang động trống rỗng, dường như đang thầm kể về số phận bi thảm của mình.

Như thể cảm nhận được mùi thơm này, linh khí dày đặc bên trong Cam Hoa Chi Cảnh dần dần bắt đầu gợn sóng. Tất cả linh khí ở đây đều do Lê Phi mang tới, căn nguyên linh khí của Quả Kiến Mộc có thể lọc sạch yêu vật hung thú và dựa vào yêu khí chướng khí để tu hành. Nàng từng cho rằng căn nguyên linh khí khác với linh khí của trời đất, bây giờ mới hiểu được, căn nguyên linh khí là linh khí cực kỳ dày đặc của trời đất, còn dày đặc hơn nhiều so với linh khí ở bất kỳ tiên gia môn phái nào ở Trung Thổ.

Trong vô số Dị Dân khác nhau ở Hải Ngoại, duy nhất chỉ có sự tồn tại của Quả Kiến Mộc là kỳ lạ nhất, kể từ khi sinh ra đến lúc chết đi chỉ có một mình, người trước chết rồi mới có thể sinh ra người sau. Lôi Tu Viễn đã nói rằng nếu ngày đó sư phụ không gắng sức cắt bỏ quả kia từ trên cây xuống thì nàng sẽ lớn lên trong quả cho đến khi trưởng thành mới có thể thoát xác đi ra.

Sinh vật tựa như người mà không phải người do trời đất sinh ra này đều có trí thông minh bẩm sinh. Được nuôi dưỡng trong quả kia đều là những nữ tữ trẻ tuổi xinh đẹp khuynh thành, nhưng không ai quan tâm đến những điều này, bình thường khi họ vừa mới thoát xác sẽ phải đối mặt với sự thèm muốn của vô số Dạ Xoa. Chủ nhân của xương cánh tay này vừa mới thoát xác đã bị đám Dạ Xoa mù quáng dày vò tranh giành nhau.

Bất kể nàng có muốn thừa nhận hay không, Quả Kiến Mộc đối với bộ tộc Dạ Xoa, không phải là người, mà được coi là công cụ thì đúng hơn.

“Tu Viễn.” Lê Phi đi tới ngồi bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi: “Nếu ta không được sư phụ đem về Trung Thổ thì khi thoát xác ra, người thứ nhất gặp sẽ là chàng sao?”

Lôi Tu Viễn cố gắng rời mắt khỏi xương cánh tay kia, nói: “Ừ.”

“Nếu như thế thì chàng định làm gì?”

Lôi Tu Viễn trả lời không chút do dự: “Giam lỏng nàng.”

…. Đúng là không lưu tình chút nào, Lê Phi cau mày: “Vậy nếu ta phản kháng thì sao?”

“G.iết chết.”

Này! Câu trả lời này quá thẳng thắn rồi! Chân mày Lê Phi nhíu chặt hơn, Lôi Tu Viễn cười hai tiếng, cúi đầu nhìn nàng: “Không có nếu như gì hết, những chuyện đã xảy ra mới là hiện thực.”

Ngay cả Sâm La Đại Pháp lợi hại mạnh mẽ như thế chỉ có thể đảo ngược thời gian của thân thể, còn cuộc sống và tình cảm đã từng có trước kia cũng không thể đảo ngược được. Đối với hắn mà nói, tất cả những nếu như kia không có ý nghĩa nào hết, hắn chỉ tập trung vào những sự thật ngay trước mắt.

Lê Phi có chút không cam lòng trừng mắt nhìn hắn: “Chàng trước giờ không biết nói lời nào dễ nghe sao?”

Sâm La Đại Pháp quay ngược thời gian của hắn và Hồ Gia Bình lại mấy trăm năm, người này đã sống được mấy trăm năm rồi, chẳng lẽ vẫn luôn có tính tình âm dương quái khí này sao? Nói hắn ngốc cũng không được vì hắn rõ ràng luôn quan sát rất chi tiết nhiều việc, nhưng nói hắn thông minh cũng không đúng, có một số việc hắn chẳng suy nghĩ gì mà ngốc ngếch nói ra những lời mà người khác không muốn nghe.

Nàng trợn tròn mắt, nhìn hắn không chớp mắt. Lôi Tu Viễn nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà quay mặt đi, nói: “Đừng nhìn người khác như vậy nữa.”

Lê Phi cũng cảm thấy buồn cười, ôm mặt mình xoa xoa vài cái rồi bỗng nhiên lại nói: “Tu Viễn, nếu ta không biết chuyện của sư phụ thì chàng sẽ vẫn giấu ta sao?”

Hắn suy nghĩ rất lâu, mới nói: “Ử.”

“Tại sao thế?”

“Ta muốn nhìn thấy nàng hạnh phúc.”

Đôi mắt nàng lại mở to, một lúc lâu sau mới nói: “Chàng vẫn biết nói mấy lời dễ nghe đó chứ.”

Lôi Tu Viễn nắm lấy cằm nàng lắc lắc: “Đây là lời thật lòng, không phải lời dễ nghe nào hết. Nàng muốn nghe mấy lời như vậy? Đúng lúc hiện giờ ta đang rảnh rỗi nên sẽ từ từ nói cho nàng nghe, trước tiên phải rửa tai cho thật sạch đã…”

Lê Phi vội vàng đè lại ngón tay đang làm loạn trong tai của nàng: “Chàng bớt bớt chút đi! Ta không muốn nghe! Không bằng chàng kể ta nghe mấy chuyện trước kia đi!”

Lôi Tu Viễn có chút ngạc nhiên, trầm tư nhìn nàng: “Chuyện trước kia? Ý nàng là Lôi Tu Viễn trước kia sao?”

Lê Phi cố làm ra vẻ tự nhiên gật đầu, ho khan hai tiếng: “Ví dụ như trước đây chàng thích làm gì, ăn gì đó.”

Lôi Tu Viễn “Ồ” lên một tiếng thật dài, dùng ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt nàng hai cái, khẽ mỉm cười: “Không có cái gì thích hay không thích cả, Dạ Xoa bị nguyền rủa căn bản sẽ không nghĩ đến mấy chuyện này. Ta đã đợi dưới gốc cây Kiến Mộc suốt một thời gian dài, vẫn luôn đợi nàng ra đời.”

Đối với Dạ Xoa mà nói, chuyện sợ hãi nhất không phải Quả Kiến Mộc chết mà là cây Kiến Mộc không ra quả nữa. Hắn và Hồ Gia Bình là hai Dạ Xoa mới sinh duy nhất còn sót lại trong toàn bộ tộc Dạ Xoa, đợi mãi không thấy Quả Kiến Mộc xuất hiện nên chỉ có thể thừa dịp Hải Vẫn đến mà đi theo thiên lôi biển lửa đến Trung Thổ để tìm xương cna1h tay của người trước đó.

Dạ Xoa bị nguyền rủa giống như một đám quái vật điên cuồng tranh đấu vì dụ.c vọng của mình nên Hồ Gia Bình kiên quyết thà ở lại Trung Thổ sống một cuộc đời mới vì đối với Dạ Xoa mà nói đây vốn chỉ là một giấc mơ hão huyền.

“Dù thế nào đi nữa, ta vẫn phải cảm ơn ông trời vì đã để nàng ra đời.”

Lôi Tu Viễn mỉm cười xoa đầu của nàng, cho dù là Dạ Xoa hay là Lôi Tu Viễn, việc nàng có thể sinh ra trên thế gian này và xuất hiện trước mắt mình đã là món quà tốt nhất rồi.