Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn

Chương 237: Đối thoại



Thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra nhưng chung quy vẫn là nằm trong tầm kiểm soát, chưa đến mức nào. Có điều vẫn có nhiều chuyện xảy ra. Mâu Thành Vũ tự cười nhạo bản thân cũng như cuộc đời mình. Hắn chưa bao giờ thấy nó mắc cười như thế này nhưng mà vẫn là đủ để hắn buồn chút.

Những năm bế quan hắn cố gắng hoàn thành khảo hạch để sống. Tuy là không thu hoạch nhiều thứ nhưng tu vi trong tương lai của hắn có thể tăng thêm. Hắn không quan trọng bản thân thế nào mà là Ba Ngải Tư, Tống Mao Bàng và hai tỷ muội kia. Đối với hắn bọn họ như người dưng nhưng cũng không đến mức vô tâm. Hắn xem tình cảm như một thứ hời hợt nhưng đối với bọn họ thì vẫn là có chút.

Tình cảm của vạn vật đều đến từ hai thiên thần Thất Tình và Lục Dục, một thần nữ gọi là Kết Duyên. Thứ tình cảm này vô cùng mơ hồ như cuộc đời của hắn. Hắn cảm thấy chết đi cũng không có gì đáng sợ khi buông bỏ mọi thứ. Vật chất không thể mang đi nên tốt nhất là bỏ lại. Tại Địa Ngục không thể dùng thứ đó để giảm đau và đầu thai nhanh được vì thứ đó chẳng có giá trị.

Mâu Thành Vũ tiếc cho tình cảnh của Vân Đế. Tên đó vậy mà lại bị trúng Hỏa Độc khó mà giải. Hỏa Độc không khó giải nhưng nó là một thứ lan trong cơ thể rất nhanh và giờ là thời kỳ cuối. Sinh mệnh rất ngắn, không thể nói trước được gì.

Sau khi tiễn Vân Đế đi, Mâu Thành Vũ ngẩn mặt nhìn trời, mắt mơ hồ vô cùng. Hắn có thể làm gì đây? Bản thân một kẻ chẳng có bao nhiêu tài cán như hắn có thể làm được gì? Đến giờ hắn đối với Đoạn Nguyệt Giản chẳng thể triệu hồi nguyên thần ra thì làm gì có cơ hội phát triển được chứ.

Đối với Đoạn Nguyệt Giản thì cũng biết được xảy ra trong quá khứ. Mâu Thành Vũ chỉ để ý chút thôi chứ không quan tâm gì cả. Nói thật, hắn không thích cái kiểu như Thánh Khí của mình. Nó không thể bình ổn được bản thân thì có thể làm gì?

"Đệ ngồi đây lâu lắm rồi đấy." Tống Mao Bằng đi đến, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn.

"Nhị ca, huynh đến đây làm gì vậy?" Mâu Thành Vũ có chút ngạc nhiên.

"Ta không được đến đây sao? Đệ trả lời đi. Đệ làm gì mà lại ngây người ra như thế hả? Chẳng lẽ Vân Đế yêu cầu đệ giao dịch cái gì sao?" Tống Mao Bàng nhíu mày.

"Không phải, hắn muốn đệ chuẩn bị cho cái chết của hắn. Vân Đế trúng Hỏa Độc và đã hết cách cứu chữa, hắn chấp nhận số phận và nhờ đệ chuẩn bị cho chuyện đó. Có điều hắn muốn đệ nói dối với đệ tử hắn về cái chết của hắn." Mâu Thành Vũ tường thuật lại câu chuyện.

"Hắn sẽ chết thế nào?" Tống Mao Bàng tò mò.

"Hắn sẽ hiến tế cho đệ tử mình, nâng nàng ta lên làm Vân Đế đời thứ hai rồi chết đi, đầu thai sống một kiếp khác." Mâu Thành Vũ nói.



"Ra là vậy. Đệ có nói gì về chuyện của đại ca không?" Tống Mao Bàng thở dài.

"Không có. Đại ca thật sự quá bí ẩn, đệ đã nhìn tương lai rất nhiều rồi nhưng vẫn là không nhìn ra được gì cả, suýt thì bị thiên tru tìm thấy." Mâu Thành Vũ trầm tư nhìn Tống Mao Bàng, lắc đầu.

"Không nhìn ra được sao? Ta cũng không hi vọng gì nhưng mà đại ca thật sự có chút khác sau khi khảo hạch. Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra." Tống Mao Bàng ảo não.

"Huynh không cần biết đâu nhị ca. Chúng ta là người ngoài trong chuyện đó nên có biết hay không đều chẳng quan trọng. Mỗi người đều có bí mật cả." Mâu Thành Vũ nhúng vai.

Sau khi khảo hạch xong thì Ba Ngải Tư với bọn họ như biến thành người khác. Không thể tin được, cả hai đã cố gắng điều tra nhưng chẳng có kết quả gì. Tỷ muội Nguyên gia dường như nhận ra gì đó nhưng bọn họ không muốn can dự vào nên cũng không thể trách được.

_ _ _ _ _

Thanh Diệu Sơn.

Ba Ngải Tư thông qua thủy kính quan sát được cuộc nói chuyện không khỏi thích thú mà cười nửa miệng. Y không quan tâm người ngoài nghĩ y sao, giờ Triệu Đức Hành thế nào cũng được nhưng mà Tống Mao Bàng và Mâu Thành Vũ không được phép biết bất cứ chuyện gì quan trọng. Ba Ngải Tư không sợ kẻ thù mà sợ sự nghi ngờ lẫn nhau của huynh đệ mình. Tỷ muội Nguyên gia tinh tường hơn, không dính líu đến. Thêm nữa có Trì Nguyệt Hi cản đường còn tốt.

"Ngươi làm vậy không cảm thấy hơi quá sao?" Vẫn Diệt Tinh Quang hỏi.

"Không, tất nhiên là không. Ta tại Thủy Giáp Vực nhận ra rất nhiều điều. Ngươi đã chứng kiến cái mạng quèn này của ta suýt chết rồi còn gì. Ta không thể tha thứ cho tên khốn Hấp Huyết Tinh Vương!" Ba Ngải Tư nghiến răng: "Dùng Triệu Đức Hành cản ta tưởng thông minh lắm sao! Ta nhất định phải trả thù cho mẫu thân, lập lại một phần trật tự của thế giới này!"

"Ngươi cứ như vậy không ổn đâu." Vẫn Diệt Tinh Quang thở hắt.

Ba Ngải Tư chính là một người gần như bị tuyệt vọng che lấp, mù mờ mò đường trong bóng tối chẳng biết bản thân đi đâu. Đây là loại chuyện Vẫn Diệt Tinh Quang không thích nhưng cũng chẳng thể làm gì vì không có khả năng thay đổi thực tại.