Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn

Chương 210: Nhân Hoàng



Ba Ngải Tư lượn lờ qua từng cuốn sách không khỏi nhức đầu. Đống sách có lẽ phải mất khoảng 100 năm mới đọc hết, thêm vô tận thời gian để hiểu ra được. Ba Ngải Tư không cao siêu như thế, y không phải mẫu thân nên không thể làm được. Sát Dực chỉ hi vọng y được thiên địa tẩy lễ chúc phúc là mừng lắm rồi.

Vô căn chính là một linh căn không tuân theo quy tắc nào và nó dường như có khả năng sáng tạo. Ba Ngải Tư cầm một cuốn sách nói về Vô căn nhưng nó không rõ ràng mà rất mơ hồ. Rõ ràng những gì trái thiên địa không thể tồn tại thì dù có tồn tại cũng sẽ bị bài xích.

Quy tắc thiên địa y không hiểu nhiều về nó mà thông qua Sát Dực kể thì người quản lý những quy tắc ấy là Thần Tổ - con gái trực hệ của Khởi Nguyên Tổ Mẫu. Thần Tổ quy định là những ai không phải Tổ hay không có quyền thì không được phép tạo ra sự sống vì sự sống là thứ vô cùng kỳ diệu không phải ai cũng hiểu được.

Minh chứng tốt nhất chính là Thiên Sứ tộc tự ý tạo ra Dị Nhân tộc nhưng Ba Ngải Tư lại không hiểu.

Ba Ngải Tư dẹp sách lại chỗ cũ, ngồi xếp bằng suy ngẫm. Theo y thấy Vô căn giống như một dạng cơ bản của sự sống và có liên kết với đại đạo. Nói đến đại đạo y càng khó chịu. Đây là một vòng luẩn quẩn nếu y không biết cách mà không hiểu ra thì sẽ càng khó cho tương lai của y.

"Vô căn không khó hiểu đâu."

Một bóng hình hiện ra trước mặt. Ba Ngải Tư mở mắt ra thì thấy một nữ nhân xinh đẹp không kém mẫu thân, nàng vận một bộ tử y có nhiều lớp từ phần eo trở xuống, tay cầm quyền trượng trắng dài có một viên ma thạch lớn, mái tóc đen huyền búi lên cao ở giữa, đôi mắt xanh lam nhạt.

"Ai?" Ba Ngải Tư nhíu mày.

"Ta? Ngươi có thể gọi ta là Nhân Hoàng, chỉ thế thôi. Ngươi không biết khởi nguồn của sự sống sao?"

"Không, ta không hiểu. Ta chỉ có một chút khái niệm mơ hồ." Ba Ngải Tư lắc đầu.



"Mọi sự sống đều hình thành từ bốn nguyên tố cơ bản là đất, nước, không khí và lửa nên có thể nói mọi sự sống đều quanh ta. Nhưng có một thứ mà chúng ta đã bỏ sót khiến cho khái niệm về sự sống thật mơ hồ." Nhân Hoàng nói.

"Vậy sự sống là gì?" Ba Ngải Tư hỏi.

"Ta không biết vì mỗi người sẽ có một khái niệm và cách nhìn nhận khác nhau nên ngươi không thể gộp lại nghĩa với nhau nhưng có thể hiểu cơ bản là những vật có linh hồn và ý niệm tồn tại." Nhân Hoàng lắc đầu.

Ba Ngải Tư im lặng không hỏi. Y không phải kẻ ngốc nên có thể nhận ra nữ nhân tự xưng Nhân Hoàng này đích thị đã thành đạo và quyền trượng tỏa bạch quang có thể là Đạo Khí. Nhưng y chưa bao giờ nghe đến nàng. Nàng giảng cho y về sự sống nhưng lại mơ hồ. Ba Ngải Tư rất muốn hỏi thêm nhưng y không thể yêu cầu nàng nói những gì nàng cực khổ ngộ đạo.

"Ngươi đừng do dự. Ngươi thấy sự sống thế nào thì là thế đấy. Ta hỏi ngươi, tộc nào gần nhất với trời đất." Nhân Hoàng cười nhạt hỏi.

Ba Ngải Tư càng đau đầu hơn. Sinh vật nào gần nhất với trời đất? Y không biết vì y không hiểu được. Y cố gắng cho ra kết quả thì nghĩ đến Tinh Linh tộc. Chẳng phải Tinh Linh tộc được cấu thành từ các nguyên tố sao?

"Tinh Linh tộc." Ba Ngải Tư đáp.

Nhân Hoàng lắc đầu: "Không phải, Tinh Linh tộc chỉ là dạng sống trung cấp, không có liên hệ nhiều với đại đạo."

Y không thất vọng vì y chưa bao giờ tìm hiểu kỹ. Những gì y hiểu còn quá non nớt nên chẳng thể nào hiểu rõ nếu như không có thời gian.

"Sinh vật gần gũi với trời đất cũng như thiên địa chính là Nhân tộc. Trong người ngươi mang huyết mạch của Nhân tộc ưu việt nhưng ngươi lại không để ý, mẫu thân ngươi cũng không để ý. Nhân tộc chính là con cháu của Nhân Tổ." Nhân Hoàng không đợi y đưa ra đáp án mà trực tiếp trả lời.



"Thiên địa còn, Nhân Tổ còn."

Nhân tộc? Ba Ngải Tư lúc này mới nhận ra bản thân đã bỏ qua một chi tiết quan trọng vốn dĩ đã được nhắc nhiều lần. Thiên Sứ tộc và Quỷ tộc là tạo vật đầu tiên của thiên địa nhưng chỉ là bản trực tiếp, trực tiếp chỉ có Thần Tổ, Sát Sử Long Tổ và Nhân Tổ.

Vậy nên chính Nhân tộc là sinh vật gần gũi nhất với thiên địa!

Nhân Hoàng cảm nhận được đại đạo lưu chuyển liền biết có chuyện. Nhận thấy Ba Ngải Tư bắt đầu ngộ đạo liền lấy từ trong thức hải mình ra một nam nhân mang hình hài một thiên sứ giết chết rồi tan biến vào không gian.

Tự ý đến đây nàng mất không ít công sức nhưng cũng không thể không làm vậy thì đành tiễn Thiên Sứ tộc cuối cùng đi vậy. Không biết là tại sao nàng phải làm vậy nhưng nếu là mệnh lệnh thì cũng không biết.

_ _ _ _ _

Nơi nào đó trong thiên địa.

Thần Tổ ngồi trên bảo tọa nhìn Nhân Hoàng hải lòng: "Làm tốt lắm, không ngoài mong đợi. Ta ngạc nhiên khi ngươi có thể giết được hắn đấy."

Nhân Hoàng quỳ xuống: "Thần Tổ quá khen, đây là chuyện nên làm. Ta dù sao cũng muốn chấm dứt kỷ nguyên của Thiên Sứ tộc cũ."

"Vậy thì tiếp theo tẩy lễ cho cháu ngươi sẽ diễn ra." Thần Tổ gật đầu rồi biến mất vào thiên địa.