Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn

Chương 202: Sát Lục Thiên Hoa



Sau một hồi vật lộn thì cả hai đã vượt qua hết bẫy nhưng tiêu hao không ít. Đây là một loại cơ quan chỉ cần bước vào là tự động sẽ có nhiều cách đối phó khác nhau tùy trường hợp. Dùng Sương căn thì lại bị Băng căn chặn, dùng Độc căn kết hợp thì bị Viêm căn với Hỏa căn chặn, dùng Không căn thì lại bị Tâm căn chặn nốt. Việc này làm ca hai tức đến phát điên nhưng cũng không dám manh động.

Cả hai đến truyền tống trận lên tầng hai.

Khác với tầng một toàn bẫy thì tầng hai dường như xây dựng theo kiểu mô phỏng môi trường nguyên sinh. Nơi này không có yêu thú mà chỉ có các loại thực vật và yêu thụ ở đây. Tầng hai với cái tên Mộng Điện khiến cả hai không khỏi cảnh giác.

Đối với Mộng Điện thì cũng không cần lo vì Nguyên Ly sở hữu Mộng căn, có thể kết hợp với Tâm căn nhìn vào giấc mơ kẻ khác và điều khiển họ nên cũng không cần quá lo lắng. Bọn họ có một nỗi lo là lỡ như bản thân bước vào đây mà lại không biết mình đang ở trong mộng thì sao. Yêu thụ dù yếu nhưng vẫn không thể coi thường bọn chúng.

"Tỷ, không có phát hiện bất thường xung quanh. Mộng căn cũng không có phát hiện gì bất thường." Nguyên Ly nói.

Nguyên Ngọc thở dài. Lần này chẳng lẽ bọn họ lo lắng quá sao? Không phát hiện được gì chẳng lẽ không có gì đáng lo hết? Nàng không tin, làm gì có chuyện dễ dàng như thế được. Nếu nói bản thân đang ở trong mộng cảnh thì còn biết cách.

"A Ly, muội có biết linh căn nào khắc chế Mộng căn không?" Nguyên Ngọc hỏi.

"Có, có một linh căn chuyên khắc chế Mộng căn. Hình như linh căn đó là Vô căn và Không căn. Chỉ có duy nhất hai linh căn đó khắc chế được." Nguyên Ly đắp.

Lúc này Nguyên Ngọc hiểu ra gì đó liền vội vàng bế khí cho cả hai. Nàng nhận ra cả hai không phải ở trong mộng cảnh vì với Không căn của A Ly thì sẽ không có gì nguy hiểm trong bán kính vài mét. Thế nên chỉ có thể bế khí.

Nàng nhớ có 57 loại yêu thụ có Mộng căn, trong số đó có hai loại là dễ trồng nhất và cũng dễ nuôi nhất nhưng một cái lại giúp an thần, không có nguy hiểm, còn một cái lại là cây ăn thịt người chuyên dùng phấn hoa ru ngủ con mồi đưa vào mộng cảnh rồi từ từ ăn thịt.

"Muội nãy giờ có hít phải thứ gì không?" Nguyên Ngọc lo lắng hỏi.

"Không, muội chưa hít phải thứ gì cả." Nguyên Ly lắc đầu.

Grào!



Bỗng nhiên từng sợi dây leo bám trên những thân cây lớn bắt đầu chuyển động. Nguyên Ngọc và Nguyên Ly nhận ra điểm bất thường liền tạo một kết giới bao quanh tránh tai họa.

Ngay sau đó một cái cây ăn thịt người trông giống dây leo, há cái miệng lớn muốn muốt chửng cả hai. Nguyên Ly nhanh chóng nhận ra đây Sát Lục Thiên Hoa, một loài hoa ăn thịt có Mộng căn vô cùng mạnh, dùng phấn hoa đưa mùi hương bay xa, thụ phấn trên cơ thể con mồi, dùng làm chất dinh dưỡng. Đấy là lý thuyết với con cái, còn con trước mặt là con đực.

"Tỷ, giờ chúng ta làm sao? Muội rất thích hoa nhưng không thích loại hoa ghê tởm này đâu." Nguyên Ly thút thít nói.

Cả hai đứng trước mặt Sát Lục Thiên Hoa vô cùng nhỏ bé, chẳng thể làm được gì cả và cũng không có nhiều khả năng ngăn chặn nó. Đúng là ở đây có Không căn để phá hủy mộng cảnh nhưng vẫn là không có cách đối với nó.

Sát Lục Thiên Hoa gầm rú lên, quất tay về phía cả hai. Nguyên Ly triệu Sát Tử Đằng ra đỡ đòn rồi phóng ngược lại. Nguyên Ngọc cũng lấy Ô Kháp Nhĩ ra, một đường roi quất đến xuyên thủng một phần cơ thể nó nhưng cũng không gây bao nhiêu tổn thương cho nó.

Nguyên Ngọc thu roi lại, cầm lên, bẻ cây roi dài hay uống cong thành trường thương dài hai mét ba vung thẳng đến Sát Lục Thiên Hoa tạo ra một loạt dư chấn lớn khiến cơ thể nó tổn thương nặng nề.

Rút trường thương lại liền biến thành roi như cũ. Nguyên Ngọc thở ra một ngụm nọc khí, ánh mắt băng lãnh nhìn Sát Lục Thiên Hoa.

Nguyên Ly nghiến răng, Sát Tử Đằng từ chuôi dù bỗng nhiên rút ra một thanh kiếm thon dài, một đường uy lực chém đến, dùng ô làm khiến đỡ khiến Sát Lục Thiên Hoa thương tích càng thêm nặng.

Sau một hồi vật lộn thì cũng hạ được Sát Lục Thiên Hoa. May mắn là con này chỉ mới là linh thú tam giai, với tu vi của bọn họ vẫn là có thể khuất phục được nó.

Ngồi nghỉ mệt, Nguyên Ngọc thở dài nhìn xung quanh. Linh thảo xung quanh đây còn chẳng lấy một móng, nếu có cũng chỉ là lắt nhắt vài cái nhị phẩm tam phẩm không có giá trị gì.

"Tỷ, nội đan của con Sát Lục Thiên Hoa này đúng là to không khác gì cái bánh bao mà A Mẫn hay ăn cả. Tỷ nhìn nè, nó còn có chút mùi hương nữa." Nguyên Ly dò tìm một hồi, nàng lấy ra một cái nội đan lớn bằng cái bánh báo đưa cho Nguyên Ngọc xem xét.

Nguyên Ngọc kinh hãi khi nhìn thấy cái nội đan của Sát Lục Thiên Hoa. Nàng chưa từng thấy nội đan linh thú nào to thế này. Đến cả nội đan hai con Thú Tổ kia cũng chỉ to bằng ba ngón tay rưỡi là cùng vậy nó cái này to không khác gì bánh bao nhân thịt tiểu hùng A Mẫn hay ăn cả.

Rốt cuộc là thế nào?