Thiên Đế Vô Thượng

Chương 277: Võ Du ác tâm (Cầu cất trữ cầu nguyệt phiếu)



Từ Quang thành.

Ngay khi từ Ngạo Thiên thành biệt viện trở về, Võ Du bán thánh liền phái người đến Phong Ma cốc điều tra.

Hơn mười ngày sau thám tử rốt cuộc trở về, bọn hắn liền hướng Võ Du bán thánh báo cáo tình huống.

Võ Du bán thánh nghe xong, hắn trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh, hắn nghe thấy cái gì.

Phong Ma cốc bị san thành bình địa, bên trong Huyền Ma môn nhân thi thể chất thành núi, máu nhuộm đen đại địa.

Ước tính có khỏa hơn năm mươi vạn Huyền Ma môn người bị giết chết.

Lúc đầu Võ Du bán thánh còn không tin, nhưng tên kia thám tử còn mang về cả ngọc giản ghi chép lại nơi đó tình huống nguyên cơ hắn chỉ có thể tin những chuyện này là sự thật.

Cái này làm Võ Du bán thánh không khỏi hoảng sợ, phải có lực lượng như thế nào mới có thể làm đến một bước này, một người chém giết mấy chục vạn sinh mạng, cái này hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

...

Thời gian không ngừng trôi qua, mười này thời gian rất nhanh đã đi qua.

Ngạo Thiên thành biệt viện.

Trong một trang viên cổ kính, Lưu Vân đang cùng Kiếm Sinh nói gì đó.

“Đai sư huynh, thời gian gần đây ta luôn cảm giác bị người theo dõi nhưng cho dù ta tra xét như thế nào đều không thể tra được cái gì, hơn nữa mấy ngày này trong lòng ta xuất hiện không hiểu bất an chỉ sợ sẽ có đại sư phát sinh”

Lưu Vân nghiêm túc nói.

Mấy ngày này hắn luôn có cảm giác bị người theo dõi, chỉ là mặc kệ hắn làm sao tra xét cũng không tìm ra được gì, lúc đầu hắn còn nghĩ là do bản thân quá đa nghi nhưng nhiều ngày trôi qua loại cảm giác này cũng không hề biến mất, Lưu Vân ý thức được chỉ sợ có người đánh chủ ý đến hắn, lúc này mới chạy đến tìm Kiếm Sinh.

“Không dấu ngươi, ta mấy ngày nay cũng có cảm giác bị người theo dõi”

Không ngờ Kiếm Sinh cùng níu mày nói.

Hắn cũng như Lưu Vân đồng dạng cảm thấy có người theo dõi mình nhưng căn bản không dò xét được gì, vốn cho rằng chỉ bản thân hắn có cảm giác này thật không ngờ Lưu Vân cũng bị.

Vậy chuyện này liền không đồng dạng rồi, một mình hắn có thể là bản thân suy nghĩ lung tung nhưng Lưu Vân cũng bị điều này chứng tỏ có người đang nhắm vào bọn hắn.

“Ngươi ở đây đi, ta đi thông báo cho sư tôn”

Kiếm Sinh nói một tiếng sau đó đứng dậy rời đi.

Kiếm Sinh đi xuyên qua một cái dài rộng hành lang sau đó dừng lại trước một căn tu luyện thất.

“Sư tôn, ta là Kiếm Sinh, đệ tử có chuyện quan trọng cầm bẩm báo”

Kiếm Sinh cung kính hô lớn.

“Vào đi”

Mật thất bên trong truyền đến Lục Nam giọng nói, cũng không lâu lắm cửa mất thất liền được mở ra.

Kiếm Sinh đi vào bên trong, lúc này Lục Nam đang ngồi tĩnh tọa tại mật thất trung tâm, hắn vẫn đang phải liệu thương.

Tại Phong Ma cốc hắn bị thương rất nặng, tuy đã dùng một năm chữa trị nhưng thương tích vẫn chưa hoàn toàn khỏi hắn, bởi hắn bây giờ tập trung chữa thương.

“Sư tôn, mấy ngày nay ta cũng nhị sư đệ đều cảm thấy có người đang trong bóng tối theo dõi hành tung của chúng ta, đệ tử cảm thấy chuyện này không đơn giản bởi vậy liền tới đây nói với ngài”

Kiếm Sinh khom người nói, tuy răng đây chỉ là suy đoán của hắn cũng Lưu Vân nhưng lỡ chuyện này là thật thì sao, đề phòng vạn nhất hắn vẫn phải thông báo cho sư tôn.

“Có người trong bóng tối theo dõi hai người các ngươi?”

Lục Nam cũng rất bất ngờ, theo lý mà nói bọn hắn đang ở Từ Quang thành căn bản sẽ không có ai dám ở đây theo dõi bọn hắn.

Trừ khi...

Lục Nam nghĩ đến một khả năng, khuôn mặt hắn nháy mắt ngưng trọng lên.

“Sinh nhi, ngươi để Vân nhi không cần tiếp thục thu sếp chuyện ở đây nữa, nhanh chóng trở về Ngạo Thiên thành đi, ngươi thời gian này liền ở lại trong biệt viện, đợi thêm một đoạn thời gian nữa cũng trở về luôn”

Lục Nam phân phó nói.

Lưu Vân vốn đã sớm trở về Ngạo Thiên thành nhưng hắn còn một số việc ở đây chưa giải quyết xong bởi vậy mới nán lại một đoạn thời gian, nhưng nhìn tình thế này chỉ sợ không ổn nguyên cớ Lục Nam liền để cái sau nhanh chóng trở về.

“Vâng”

Kiếm Sinh nhìn thấy nhà mình sư tôn thần sắc nguyên trọng như thế, hắn cũng biết chuyện này tất nhiên có vấn đề, hắn không dám có bấy kỳ cái gì nán lại nhanh chóng đi ra ngoài thông báo cho Lưu Vân.

Lục Nam nhìn lấy cửa mật thất đóng lại, trên mặt hắn vẫn còn mang lấy vẻ nghiêm túc.

“Mong là ta đoán sai đi”

Lục Nam lẩm bẩm nói một tiếng sau đó tiếp tục nhắm mắt dưỡng thương.

...

Thiên Huyền tông biệt viện, trong một căn mật thất.

Võ Du bán thánh đang nghiên cứu long quy khôi lỗi thú, phía sau hắn một người áo đen đang quy gối hướng hắn báo cáo tình huống.

“Ngươi nói Lưu Vân kia đã trở về Ngạo Thiên thành rồi”

Võ Du bán thánh ánh mắt vẫn dán chặt vào Long Quy khôi lỗi thú trên thân, hắn hời hợt hỏi.

“Đúng vậy, hắn một canh giờ trước đã trở về Ngạo Thiên thành, nguyên nhân là Ngạo Thiên thành bên kia xuất hiện một chút chuyện cần hắn trở về giải quyết”

Tên kia người áo đen đúng sự thật thuyết đạo.

“Hắn sao đột nhiên lại trở về rồi? Không lẽ bố cục của ta có sơ xuất gì?”

Võ Du bán thánh lẩm bẩm nói.

Đúng vậy, hắn là người ra lệnh thuộc hạ trong bóng tối theo dõi Kiếm Sinh cùng Lưu Vân.

Mà hắn làm chuyện này không phải nguyên nhân gì khác chính là bởi vì muốn chiếm được con này long quy khôi lỗi thú.

Thời gian này hắn đã nghiên cứu kỳ long quy khôi lỗi thú, này khôi lỗi thú có thể phát huy ra bán thánh đại viên mãn chiến lực, cái này khiến hắn kinh ngạc không thôi.

Cùng với đó một luồng tham niệm xuất hiện trong lòng hắn.

Hắn đã tại bán thánh trung kỳ dừng lại thời gian dài, bản thân hắn biệt mình tiềm lực đã hao hết, nếu không có nghịch thiên cơ duyên hắn chỉ sợ không thể tiến thêm một bước.

Nếu như có thể chiếm được tôn này long quy khôi lỗi thú vậy chiến lực của hắn sẽ nhanh chóng bạo tăng, lúc đó hắn có thể dẫn đầu Thiên Huyền tông mở rộng lãnh thổ chiếm đoạt càng nhiều tài nguyên tu luyện làm lớn mạnh Thiên Huyền tông cũng như bản thân hắn.

Lùi một bước tới nói, hắn cũng có thể dùng tôn này khôi lỗi thú đổi lấy linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo giúp bản thân lần nữa kích phát tiềm lực như vậy hắn sẽ có hi vọng đạt đến võ thánh cảnh giới.

Chỉ hai cái này thôi cũng đủ để hắn không thể khắc chế tham niệm trong lòng rồi.

Lúc đầu hắn đoạn Lục Nam đã chết tại Phong Ma cốc lúc này mới không đả động gì đến Kiếm Sinh cùng Lưu Vân bởi chỉ cần không có Lục Nam, long quy khôi lỗi thú hiển nhiên là của hắn ai cũng tranh không được.

Nhưng người tính không bằng trời tính, Lục Nam không những trở về mà còn là thắng lời trở về cái này khiến hắn trong lòng xuất hiện cảm giác bất an.

Lục Nam trở về tất nhiên sẽ đòi lại long quy khôi lỗi thú từ tay hắn, chỉ là hắn làm sao có thể buông tay được cơ chứ.

Bởi vậy mấy ngày này hắn liền cho người bí mật theo dõi Kiếm Sinh cùng Lưu Vân đồng thời trong bóng tối chuẩn bị tiến công.

Còn về Lục Nam, hắn phán đoán tại Phong Ma cốc đối phương đã thi triển một loại bí thuật nào đó, lúc này mới có thể chém giết nhiều Huyền Ma môn đệ tử như vậy.

Nhưng phàm là thi triển bí thuật tất nhiên sẽ bị phản phệ, hắn phán đoạn Lục Nam đang bế quan chưa thương chiến lực còn lâu mới khôi phục đỉnh phong.

Đây chính là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt đối phương, nếu để Lục Nam hoàn toàn khôi phục hắn muốn giết đối phương chỉ sợ rất khó.

Nếu không giết được Lục Nam đợi đối phương quay lại trả thù vậy Thiên Huyền tông của hắn sẽ đối diện với trước nay chưa từng có nguy cơ.

Bởi vậy Võ Du bán thánh trong lòng sớm đã quyết định, một là không làm hai là làm cho tuyệt, đã ra tay tuyệt đối phải lấy mạng của Lục Nam.

Theo hắn kế hoạch trước theo dõi Kiếm Sinh cùng Lưu Vân động tĩnh sau đó tỉ mỹ thiệt lập ván cục một lần hành động tiêu diệt Lục Nam sư đồ ba người.

Nhưng kế hoạch không theo kịp tình huống, ai ngờ đối phương lại nhìn ra bóng gió, Lưu Vân đã rời khỏi Từ Quang thành, mà hắn ván cục còn chưa thiệt lập xong.

“Xem ra chỉ có thể tiến hành trước kế hoạch thôi”

Võ Du bán thánh trong lòng tự nhủ.

“Ngươi tới, lấy danh nghĩ của ta mới Vân Tôn đại tôn, Thác Dương đại tôn, Từ Khúc đại tôn mấy người bọn hắn, nói ta có chuyện quan trọng cần cùng bọn hắn thương lượng”

Võ Du bán thánh phân phó nói, tên kia nhận lệnh sau đó nhanh chóng lui ra.