Thiên Cơ Điện

Chương 176: Cơ hội vừa tới đã lại trôi đi.



Vốn dĩ mọi người cũng không chú ý tới điều này nhưng lúc này Ninh Dạ nghe chỉ trích, mọi người cùng nhớ lại hình như lúc đó Lao Hải Điền không mặc bộ quần áo này.  

Lao Hải Điền cả giận: “Sau trận khổ chiến toàn thân ta đẫm máu nên về phòng thay bộ quần áo khác, có vấn đề gì không?”  

Ninh Dạ mỉm cười: “Phòng của ngươi sập rồi.”  

Lao Hải Điền còn định giải thích, Ninh Dạ đã nói: “Nhưng điểm quan trọng nhất là, bộ quần áo của ngươi là món đồ bình thường của hạ nhân phải không? Lao công tử thay quần áo mà phải đổi sang trang phục hạ nhân à?”  

Lao Hải Điền hít một hơi dài: “Ông đây muốn đổi cái gì thì đổi, liên quan quái gì tới ngươi?”  

Ninh Dạ lắc đầu: “Nhưng chẳng phải ngươi đã nói mình chưa hề rời khỏi Lao phủ à? Nếu thế sao dưới gót chân ngươi lại dính bùn đất bên ngoài?”  

Cái gì?  

Đám người cùng nhìn xuống dưới chân Lao Hải Điền.  

Đúng là Lao Hải Điền dính một ít bùn, không hề nổi bật, thực ra trong Chấp Tử thành cũng có bùn, nếu nói là dính ở bên ngoài thì khá gượng ép.  

Nhưng sau khi đưa lý do này ra, Lao Hải Điền lại càng đáng nghi ngờ.  

Khoảnh khắc đó Lao Hải Điền đột nhiên hiểu ra: “Là ngươi!”  

Chắc chắn y là người trộm đồ của mình!  

Nếu không sao y biết mình đã ra ngoài.  

Ninh Dạ than thầm trong lòng.  

Đây chính là tai hại của việc vạch trần đối phương, chắc chắn đối phương sẽ nhận ra ai lấy trộm đồ của mình.  

Lao Huyền Minh nhìn Lao Hải Điền, không thể tin nổi: “Con trai!”  

Ninh Dạ thở dài: “E là hắn không phải con trai của ngài, Lao Hải Điền thật sự... sợ là không còn nữa rồi.”  

Xoạt!  

Đại lượng pháp thuật tuôn về phía Lao Hải Điền, nhưng phần lớn là pháp thuật ràng buộc, hiển nhiên trong tình huống còn chưa xác định, mọi người cũng không định hạ thủ nặng tay.  

Một khắc sau đã thấy khói ma bùng lên, hóa thành làn sương đen vô biên bao phủ lấy người, trong làn sương đó, Lao Hải Điền biến thành hình dạng vốn có, giọng nói the thé: “Ninh Dạ phải không? Ta nhớ mặt ngươi rồi!”  

Ầm ầm ầm ầm!  

Đủ loại pháp thuật dồn dập đánh về phía làn khói đen, lần này đã xác định mục tiêu nên xuất thủ không hề lưu tình.  

Chỉ có điều thủ đoạn của ma nữ này cũng hết sức cao cường, dẫu có nhiều cường giả cùng xuất thủ nhưng thân thể cô nàng vẫn hóa vào làn khói, sau đó chỉ lấy khói ma cuộn tròn rồi hóa thành hàng ngàn hàng vạn luồng khói bay khắp bốn phương, tốc độ nhanh chóng tuyệt luân.  

Mọi người ngăn cản phần lớn khói đen nhưng vẫn không có thành quả gì, không ngờ ma nữ kia đã chạy mất.  

“Ảnh Độn bí pháp, Vụ Ảnh Thiên Huyễn, là Thiên Huyễn Ma Nữ - Công Tôn Điệp!” Tôn Nguyên Thần đã nhận ra thân phận của đối phương.  

Hóa ra là cô ta!  

Mọi người đột nhiên hiểu ra.  

Thiên Huyễn Ma Nữ - Công Tôn Điệp có thể coi là kẻ tiếng tăm lừng lẫy trong ma môn. Thứ cô gái này am hiểu nhất không phải chiến đấu mà là các loại pháp thuật ẩn nấp biến hóa, nghe nói thuật huyễn hóa của cô ta mạnh tới mức ngay cả đại năng Vạn Pháp đỉnh phong cũng không nhận ra, ít nhất phải đạt tới cảnh giới Vô Cấu mới có thể nhận ra chút manh mối.  

Cô gái này không chỉ có năng lực huyễn hóa vô song, thủ đoạn bỏ trốn cũng cực kỳ cao cường. Nghe nói trước đây không lâu cô ta vừa phản bội ma môn, hình như tội danh là đánh cắp một cuốn bí điển nào đó, đang bị ma môn truy sát, không ngờ lại chạy đến đây.  

Chẳng trách cô ta dám to gan ở lại nơi này -- bọn họ không biết Công Tôn Điệp trở về là vì mất đồ ăn trộm được, không thể không quay lại. Nhưng mặt khác, nếu không có chiêu trò bỏ trốn này, chưa chắc cô nàng đã dám ở lại.  

Lúc này thấy Công Tôn Điệp bỏ trốn, Tôn Nguyên Thần vô cùng tức giận, Lao Huyền Minh lại không nhịn nổi khóc lớn.  

Lao Hải Điền là Công Tôn Điệp, vậy tức là Lao Hải Điền đã chết rồi.  

Con trai xuất sắc nhất của hắn, con trai duy nhất có hy vọng tu tiên đã chết, còn Lao gia, đã tuyệt tự.  

Lao Huyền Minh lòng như tro tàn, cảm giác đau đớn tràn ngập trong lòng, tâm trạng kích động, đột nhiên ngửa đầu lên phun ra một ngụm máu tươi, đã ngã quỵ xuống.  

“Huyền Sách Sứ đại nhân!” Thấy hắn như vậy, mọi người vội vàng chạy tới, tay chân luống cuống.  

Sắc mặt Lạc Cầu Chân hết sức lúng túng đứng yên tại chỗ.  

Cơ hội vừa tới đã lại trôi đi.  

Quan trọng nhất là không thể tìm ra hung thủ, còn khiến hắn mất hết thể diện.  

Nhưng hắn còn chưa ý thức được đây còn chưa phải phiền toái lớn nhất.  

Ngay sau đó Ninh Dạ đã đi tới bên cạnh Lạc Cầu Chân, hạ giọng nói: “Lại khiến ngươi thất vọng rồi.”  

“Ngươi đắc ý quá nhỉ.” Lạc Cầu Chân hừ một tiếng: “Coi như lần này ngươi thắng, nhưng còn lần sau nữa.”  

Hắn chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ Ninh Dạ lại đột nhiên biến sắc: “Lạc chấp sự, ngươi nói vậy là có ý gì? Rốt cuộc ta có chỗ nào đắc tội với ngươi mà ngươi kiên quyết không bỏ qua cho ta?”  

Cái gì?  

Lạc Cầu Chân kinh hãi, mọi người đã lại nhìn sang phía Lạc Cầu Chân, ánh mắt đầy khinh bỉ.