Thí Thiên Đao

Chương 573: Người thân duy nhất. (1)



Đôi tay Sở Mặc chợt nắm lại, móng tay đâm rách cả đôi tay còn cứng rắn hơn tảng đá cũng không cảm giác được.

Máu tươi từ kẽ ngón tay hắn chậm rãi chảy ra.

Sau đó, Sở Mặc không nói một lời mà đi về phía Phi Tiên.

Mấy ngày sau, Sở Mặc xuất hiện trước cửa của Phi Tiên.

Đây là môn phái đã tồn tại mấy ngàn năm nhưng là lần đầu tiên bị một ngoại nhân tìm được, tiếp đó xông tới.

Đúng vậy, Sở Mặc cứ thế xông vào.

Dọc theo đường đi, hắn đã đánh lui cả bảy người cản đường.

Không lấy mạng những người đó nhưng ít ra sẽ làm mấy người đó phải nằm liệt giường mấy tháng.

Đây đều là người ngoại môn của Phi Tiên, thực lực của họ bình thường đều là Minh Tâm cảnh và Ngộ Tâm Cảnh, nhưng cũng không phải là đối thủ của Sở Mặc.

Sở Mặc đi thẳng một đường xông tới sơn môn của Phi Tiên thì bị Thẩm Ngạo Băng mới nhận được tin tức chạy ra ngăn lại.

- Là ngươi? Ngươi tới làm gì?

Thẩm Ngạo Băng thấy Sở Mặc thì hết sức kinh ngạc, nhưng sau đó, một sự tức giận dấy lên trong lòng ả, ả lạnh lùng nhìn Sở Mặc:

- Lá gan của ngươi thật không nhỏ? Năng lực cũng không nhỏ?

- Nhất Nương tỷ... nàng... nàng...

Môi của Sở Mặc khô khốc, một câu, một câu có thể dễ dàng biểu đạt được ý tứ nhưng hắn nói nửa ngày cũng không nói nổi.

Hắn sợ.

- Nàng cái gì mà nàng? Ta hỏi ngươi rồi cơ mà? Trả lời ta trước!

Không biết tại sao, Thẩm Ngạo Băng thấy Sở Mặc thì cảm giác chán ghét trong lòng vô cùng mãnh liệt.

Năm đó ả ta bước vào thế tục, sau khi giáo huấn Hoàng đế Đại Hạ, đánh mù đôi mắt của Thái Tử, thật sự là khí phách vô song, coi trời bằng vung.

Người trong thế tục ở trong mắt ả không khác gì con kiến.

Nhưng người trước mắt này năm đó vẫn chỉ là một tiểu tử thối mà thôi, lại mở miệng làm người ta kinh ngạc, cứng rắn làm ả sợ quá chạy thẳng.

Sau đó tuy là chứng minh được sư phụ của Sở Mặc vô cùng hùng mạnh nhưng cơn tức đó lại tích tụ sâu trong nội tâm của Thẩm Ngạo Băng, khó có thể tiêu tán.

Bởi thế, cho dù đã mấy năm rồi lại gặp Sở Mặc, Thẩm Ngạo Băng cũng vẫn mang giọng điệu không an tâm đó.

Sư phụ của ngươi cường đại thế nào cũng đã tời khỏi thế giới này rồi! Thẩm Ngạo Băng ta cũng đã thành công bước vào cảnh giới Tiên Thiên! Một tiểu tử thế tục như ngươi có tư cách gì ở trước mặt ta dùng thái độ này để nói chuyện? Ai cho loại người như ngươi lá gan xông vào Phi Tiên?

- Nàng còn... còn sống?

Sở Mặc giống như không nhìn thấy sự cứng rắn lạnh như băng của Thẩm Ngạo Băng, trên môi giật giật, hỏi một câu.

- Tiểu súc sinh, ta đang hỏi ngươi…

Thẩm Ngạo Băng giận tím mặt giơ tay lên hung hăng tát vào mặt Sở Mặc một cái.

Nàng ta dùng 3 thành sức lực. Nàng phải đánh cho tên tiểu súc sinh to gan lớn mật này tỉnh ra, làm hắn hiểu được hắn đang ở đây đối mặt với ai! Làm hắn rõ ràng hắn đang nói chuyện với người nào!

Ngươi cho là ngươi có thể đánh bại người có Ngộ Tâm Cảnh là có thể làm càn trước mặt Thẩm Ngạo Băng ta sao?

Sâu trong nội tâm thật ra Thẩm Ngạo Băng lại có một loại hoảng sợ.

Thiếu niên này không ngờ mấy năm ngắn ngủi trở lại đây đã trở nên cường đại như thế rồi!

Ngộ Tâm Cảnh cũng không phải là đối thủ của hắn, cũng không ngăn cản được hắn. Điều này chẳng phải nói lên tuổi hắn còn nhỏ đã bước chân vào Thiên Tâm Cảnh sao?

Trong nháy mắt đó, Thẩm Ngạo Băng thậm chí muốn xuất ra cả 10 thành sức lực.

Trực tiếp giết chết Sở Mặc!

Tuy nhiên nghĩ lại Sở Mặc tuy rằng đáng giận, tuy rằng chán ghét nhưng dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của Tinh Tuyết, cũng là ân nhân cứu mạng của Diệu Nhất Nương.

Mình giết hắn thì hai nàng chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình.

Cho dù là mình suy nghĩ cho bọn họ…

Thiên đường và Địa ngục, nhiều khi chỉ là một ý nghĩ mà thôi.

Một lúc do dự này thật ra Thẩm Ngạo Băng đã cứu chính mình một mạng.

Thân hình của Sở Mặc giống như ma quỷ. Thẩm Ngạo Băng thậm chí còn không thấy rõ ràng động tác của hắn, thân ảnh của Sở Mặc đã biết mất trước mặt nàng ta rồi.

Thẩm Ngạo Băng quá sợ hãi, công kích về phía sau.

Công kích bị thất bại, xung quanh đã hoàn toàn không thấy thân hình của Sở Mặc nữa rồi.

Một trận gió lạnh thổi qua, lúc đó Thẩm Ngạo Băng rùng mình một cái. Trên gương mặt như núi băng của nàng hiện ra một vẻ sợ hãi.

Gặp quỷ rồi sao?

Một thanh âm khô cằn đột nhiên vang lên trên không trung của Phi Tiên:

- Nhất Nương tỷ, ta là Sở Mặc…

Trên gương mặt tái nhợt của Thẩm Ngạo Băng đột nhiên trở lên đỏ bừng, lửa giận trong mắt… như là sắp tràn cả ra ngoài.

- Sở Mặc, ngươi muốn chết!

Toàn bộ nội môn Phi Tiên trăm ngàn năm qua vốn không hề có người đàn ông nào đặt chân tới.

Bây giờ, một thiếu niên phàm giới lại ở trước mặt nàng ta mà luồn lách, tiến vào nội môn của Phi Tiên chưa từng có người đàn ông nào đặt chân tới.

Sau đó, ngang nhiên gọi đệ tử mà Thẩm Ngạo Băng nàng thích nhất.

Đây là khiêu khích.

Là ngang nhiên khiêu khích toàn bộ Phi Tiên!

Loại hành vi phạm tội này không thể tha thứ!

Ngay cả phải khiến Diệu Nhất Nương hận cả quãng đời về sau, nàng cũng nhất định phải giết hắn!

Đúng lúc này, thanh âm của Diệu Nhất Nương tràn đầy niềm vui đột nhiên vang lên:

- A, thiếu… thiếu gia của ta, sao đệ lại tới đây? Thật là đệ sao? Không phải Nhất Nương đang nằm mơ? A, thật là đệ! Đệ, đệ rốt cuộc là làm sao vậy? Hồn bay phách lạc hay sao? Xảy ra chuyện gì vậy?

Thân hình của Thẩm Ngạo Băng đang muốn tiến lên thì đột nhiên ngừng lại.

Bởi vì lời nói của Diệu Nhất Nương… nhắc nhở nàng ta: Đúng vậy đó, trên người của tiểu súc sinh đó xảy ra chuyện gì? Vì sao sắc mặt của hắn lại giống như xác chết đội mồ sống dậy vậy?

Nghĩ đến điều này, trong đầu của Thẩm Ngạo Băng giống như bị một tiếng sét đánh trúng, nháy mắt nàng ta đã hiểu ra.

Chẳng lẽ… con mắt xuất hiện trên bầu trời kia có liên quan tới hắn?

Thẩm Ngạo Băng vốn là muốn triệu tập trưởng lão của Phi Tiên cùng nhau bắt Sở Mặc, nếu mà có chút phản kháng lập tức đánh chết tại chỗ. Nhưng bây giờ nàng ta lại bỗng nhiên có chút do dự.

Bên kia, Sở Mặc rốt cục đã nhìn thấy Diệu Nhất Nương, hắn muốn cho Diệu Nhất Nương - người tỷ tỷ đã lâu không gặp một khuôn mặt tươi cười, nhưng cố mãi thì trên mặt của hắn cũng không thể xuất hiện vẻ nào khác.

Nhưng ánh mắt của hắn, Diệu Nhất Nương trong nháy mắt đã hiểu.

Nước mắt từ đôi mắt Diệu Nhất Nương chảy xuống, nàng trực tiếp xông tới ôm Sở Mặc còn cao hơn mình cả một cái đầu vào lòng, hạ giọng nói:

- Không sao, tỷ tỷ ở trong này không có chuyện gì cả, thiếu gia không phải sợ, không phải sợ.