Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 130: Ngoại truyện 2



Edit: uyenchap210

Vì chuyện tuyền phi cho hoàng trưởng tử, những ngày này thỉnh thoảng hoàng hậu lại triệu các phu nhân tiểu thư, cáo mệnh phu nhân ra ra vào vào Phượng Tảo Cung náo nhiệt hiếm có.

Dưới gốc cây, nhị hoàng tử Triệu Thụy tiện tay bứt mành hoa, hỏi huynh trưởng đứng bên: “Hoàng huynh, huynh có ưng cô nương nhà ai không? Đệ trông họ cũng được nhưng chẳng một ai xinh đẹp nổi bật.”

“Cưới vợ cưới hiền thê, không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.” Triệu Tuân không tán đồng.

“Vậy làm làm sao để biết họ tốt thật hay giả tốt? Chỉ với một vài lần gặp mặt và những lời truyền miệng ư? Trên đời này chẳng thiếu người giả tạo, bề ngoài tô điểm thành một đóa hoa mà không chừng bên trong lại là rễ cỏ đuôi chó.”

“Thay vì cưới một nữ Vô Diệm giả tạo chẳng thà cưới người xinh đẹp nhất, cho dù tính nết không tốt nhưng chí ít nhìn dung mạo cũng sướng mắt.” Triệu Thụy khinh bỉ nói.

Triệu Tuân bất đắc dĩ lắc đầu: “Đệ này, cứ cãi nhem nhẻm thôi.”

“Đệ cãi đâu, đây là đạo lí quá rõ ràng mà.” Triệu Thụy nghiêm mặt nói.

“Vậy đệ đi nói với mẫu hậu đi, xem mẫu hậu bảo gì đệ.” Luận đấu khẩu,Triệu Tuân tự nhận thua xa hoàng đệ nhỏ hơn hắn mấy tuổi này, cho nên không muốn dây dưa nữa.

“Đệ không cần tuyển phi, đi nói với mẫu hậu mấy chuyện này làm gì.” Triệu Thụy tỏ vẻ ‘ta đây không ngu đâu’.

“Rồi sẽ đến lượt đệ thôi!” Triệu Tuân cả giận.

Triệu Thụy thở dài như ông cụ non: “Đệ thì lại muốn mau xuất cung có phủ đệ riêng, vậy sẽ không cần theo phụ hoàng đi đây đi đó mỗi ngày nữa.”

Triệu Tuân mỉm cười, không đáp lời, thầm nghĩ e rằng cả đời này của Triệu Thụy sẽ mãi ở trong cung.

Mặc dù chỉ là con nuôi, nhưng đã nuôi bao năm từ hồi còn bé, hoàng hậu dành không ít tâm tư tuyển chính phi cho Triệu Tuân, chỉ mong có thể chọn được một người hợp ý hắn, ngày sau vợ chồng cử án tề mi.

Đời Đông Hán, bà Mạnh Quang dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng, câu chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý).

Song, giờ phút này nàng kinh ngạc nhìn Triệu Tuân quỳ trên đất, một lúc sau mới vui mừng hỏi: “Con thích cô nương nào? Nhà ai?”

Triệu Tuân do dự hồi lâu, khẽ thưa: “Là Tam cô nương nhà Tạ đại nhân ạ.”

Hoàng hậu sửng sốt, lập tức hiển con đang nói tới Tạ đại nhân nhà mẹ đẻ của Thôi tần.

“Con từng gặp vị Tạ Tam cô nương này rồi ư? Tính con bé thế nào? Có sở thích gì?”

Triệu Tuân ngẩn người, mãi lâu sau vẫn không trả lời được.

Hoàng hậu lập tức hiểu.

Xem ra, người thích Tạ Tam cô nương không phải thằng bé mà là một người khác.

“Tạm thời mẫu thân chưa thể cho con một câu trả lời chắc chắn, dù sao cũng phải gặp Tam cô nương kia đã, nếu cô nương ấy được, mẫu hậu tất sẽ thêm cô nương ấy vào danh sách, trình lên cho phụ hoàng của con quyết.”

Triệu Tuân biết, đây là nhượng bộ lớn nhất của bà, cũng ngẫm lại khoảng thời gian này bà tận tâm tận ý mà tất bật tuyển phi cho mình thì không khỏi áy náy.

Sau khi Triệu Tuân rời đi, hoàng hậu mới thở dài.

“Nương nương suy nghĩ hết lòng thay Đại điện hạ, bỏ ra nhiều công sức chọn cho ngài ấy một vợ hiền nhưng cuối cùng vẫn không bằng mấy giọt nước mắt cá sấu của Thôi tần” Minh Nguyệt tức tối bát bình.

“Những lời này được phép nói bậy à? Ta thấy ngươi cũng lớn đầu rồi mà cái tính bốc đồng mãi không sửa được.” Thải Vân khẽ mắng.

Minh Nguyệt vẫn tức lắm nhưng cũng không nói nữa.

“Thôi thôi, xem Tạ Tam cô nương là người thế nào đã, nếu tốt thật, mối hôn sự này cũng không đến mức tệ.” Hoàng hậu nương nương thở dài.

Nếu đúng là một cô nương tốt, thân càng thêm thân cũng không phải một mối tệ.

Nào ngờ hoàng hậu còn chưa triệu Tạ Tam cô nương kia, Thôi Tần lại như sợ chuyện có biến mà liên tục gọi Triệu Tuân đến, vừa đấm vừa xoa dục hắn mau cưới cháu giá nhà mẹ đẻ.

Triệu Tuân không thuyết phục được bà ta, cũng không dám quấy rầy hoàng hậu, suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định xin gặp Triệu Uân.

Triệu Uân nhướng mày, không bất ngờ với mục đích hắn đến lần này, chỉ là cứ nhìn hắn đăm đăm, nhìn mà Triệu Tuân hắn tê cả da đầu, suy nghĩ muốn bỏ cuộc.

“Con đã quyết định? Sẽ không hối hận?” Rất lâu sau hắn mới nghe thấy Triệu Uân không nhanh không chậm hỏi mình.

Hắn cúi đầu, mặc dù còn hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu: “Nhi thần đã quyết, sẽ, sẽ không hối hận.”

Trong mắt Triệu Uân lóe lên tia thất vọng, sắc mặt cũng lập tức trầm xuống: “Dòng tộc Tạ gia sao có thể xứng làm chính phi của hoàng tử, con đã quyết vậy cho nàng ta danh phận thứ phi đi.”

“Phụ hoàng…” Triệu Tuân sửng sốt, nhưng thấy Triệu Uân đã cúi đầu lật tấu chương, rõ ràng không muốn nghe nữa, hắn muốn cố cũng không nói ra lời.

“Nhi thần cáo lui.” Hắn thấp giọng, khom mình hành lễ lui ra.

Sau khi tiếng bước chân rất nhỏ biến mất, Triệu Uân đang xem tấu chương mới ngẩng đầu, mày rậm nhíu chặt, suy ngẫm một lát rồi ra lệnh cho Hạ công công bên cạnh: “Ngươi phái người qua chỗ Ninh đức phi một chuyến.”

Hạ công công ngầm hiểu, lĩnh chỉ lui xuống đi làm.

***

Ngọc Hòa cung là nơi ở của mẹ đẻ Hoàng trưởng tử, tức Thôi Tần. Một tòa cung điện rộng lớn chỉ dùng mỗi chính điện, các điện khác đều để trống, bởi vì Thôi Tần “nhiều năm ốm bệnh cần tĩnh dưỡng”, cho nên Ngọc Hòa cung chẳng có người lui tới, vô cùng yên tĩnh.

Nhưng hôm nay, Ngọc Hòa cung lại nghênh đón Ninh đức phi, người có cung vị chỉ đứng sau hoàng hậu.

“Ngươi tới đây làm gì?” Bao năm qua bị giam lỏng, gai góc trên người Thôi Tần đã bị mài mòn không ít, cho nên khi thấy vị khách không mời mà đến này, sắc mặt vẫn không thay đổi.

“Tất nhiên là bổn cung tới xem trò hề, xem một kẻ ngu phá hỏng tương lai của nhi tử thế nào.” Ninh đức phi ung dung ngồi xuống, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ hiếm thấy.

Thôi Tần biến sắc: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Ninh đức phi khẽ cười: “Ý gì ấy hả? Rõ ràng thế còn gì. Ngươi là kẻ ngu đấy đấy!”

Câu cuối kia, nàng ta nói rất trào phúng, lại thêm thái độ khinh miệt lập tức đã chọc điên Thôi Tần.

“Ngươi là cái thá gì, dựa vào đâu dám phách lối trước mặt ta?! Chẳng qua ngươi chỉ là một con chó Ninh trắc phi nuôi năm đó, bây giờ coi mình là người rồi à?”

Ninh Đức phi vung tay, giáng một bạt tai xuống: “Dựa vào bổn cung là đức phi, còn ngươi chỉ là một tần vị nho nhỏ!”

“Ngươi!!!” Thôi Tần che nửa bên mặt bị đánh sưng đỏ, vừa tức vừa hận trừng mắt với nàng ta, nhưng cuối cùng vẫn không bật lại.

Ninh Đức phi nhận khăn từ cung nữ lau tay, sau đó ung dung bước tới bên bà ta, sau đó gằn từng chữ bên tai bà ta: “Nói ngươi ngu mà ngươi vẫn chưa tỉnh ra. Bệ hạ khinh ghét Tạ phủ nhà ngươi từ ngươi từ lâu, chỉ có kẻ ngu như ngươi còn muốn cháu gái mình làm chính phi của nhi tử, đây không phải hại nhi tử thì là cái gì?”

Thôi Tần biến sắc, lại nghe thấy nàng ta hạ giọng nói tiếp: “Đại điện hạ chính là trưởng tử của bệ hạ, Nhị điện hạ tuy là đích tử nhưng tính ra vẫn kém Đại điện hạ bảy năm, trước khi Nhị điện hạ trưởng thành, Đại điện hạ còn có cơ hội để bệ hạ thay đổi cách nhìn, nhưng giờ…”

“Chỉ uổng tấm lòng của hoàng hậu nương nương, tuyển chọn kĩ lưỡng được con gái của Thượng thư Lại Bộ làm chính phi cho Đại điện hạ, nhưng ngươi chặn ngang…”

Thôi Tần như bị sét đánh, không dám tin mà liên tục lùi về sau, sau đó ngồi bệt xuống trường kỷ,

Ninh Đức phi nhìn từ trên cao xuống bằng nửa con mắt, đột nhiên cười khẩy một cái: “Chính ngươi cũng hiểu bản thân đã bị bệ hạ ghét bỏ từ lâu, những năm qua có thể sống bình yên trong cung chẳng qua là vì hoàng hậu nương nương nhân từ, không thì năm đó ngươi đã “chết bệnh” tại phủ Thái tử chứ đừng nói là được tiến cung.”

“Con người Đại điện hạ yếu đuối, từ nhỏ đã không được bệ hạ thích, chỉ là những năm này được hoàng hậu nương nương chăm sóc, được hoàng hậu nương nương dạy bảo, bệ hạ mới dần thay đổi cách nhìn.”

“Mắt thấy Đại điện hạ có một tương lai rộng mở, mẹ ruột là người lại chặn ngang, khiến hắn xa  cách điện hạ.”

“Ngươi nói đi, ngươi như vậy, không phải ngu thì là cái gì?”

Nói rồi nàng ta “hừ” một cái, mắng một câu “ngu xuẩn”, sau đó mới vung khăn vui vẻ rời đi.

Thôi Tần như chết cha chết mẹ, mặt lúc xanh lúc trắng, những lời kia của Ninh Đức phi như một bạt tai khác giáng xuống mặt bà.

Vậy là bà đang hại con mình, đang hủy hoại tương lai của nó?

***

Khi Triệu Tuân được mời đến Ngọc Hòa cung lần nữa, còn chưa kịp hành lễ vấn thì đã bị Thôi Tần túm chặt cổ tay: “Con đi, đi nói với bệ, con không cưới cô nương của Tạ gia nữa, hết thảy đều nghe theo bệ hạ và hoàng hậu nương nương, mau đi đi!”

Triệu Tuân ngớ người trước hành động của bà ta, sau khi nghe rõ những lời bà ta thì dù trước giờ tốt tính đến mấy cũng phải nổi đóa: “Mẫu phi, người đang nói gì vậy? Lật lọng không phải hành vi của người quân tử, nhi thần đã bẩm rõ với phụ hoàng, đã được phụ hoàng đồng ý, dù chưa có thánh chỉ nhưng mối hôn sự này cũng coi như đã quyết rồi.”

“Con đi mau đi! Nếu bệ hạ hỏi, con cứ nói là ta ép con, dùng tính mạng ép con, con không dám không nghe, giờ ta đổi ý rồi, nếu bệ hạ giáng tội, ta chịu hết, từ nay về sau, con không thể dính líu tới Tạ phủ, không cần để ý tới bọn họ!” Thôi Tần cuống cuồng, kéo tay hắn ra ngoài.

Triệu Tuân bị bà kéo loạng choạng, vội vàng lấy lại thăng bằng: “Mẫu phi…”

“Mau, con mau đi đi! Nếu con không đi thì để ta đi, ta đi xin bệ hạ, ngàn sai vạn sai đều lỗi tại ta, tại ta…” Thôi Tần nói năng lộn xộn, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ “Mình không thể liên lụy nhi tử”.

Một canh giờ sau, Triệu Tuân quỳ gối trong Ngự thư phòng, mặt mũi tràn ngập xấu hổ.

Triệu Uân như không thấy hắn, vẫn cúi đầu phê duyệt tấu chương trên ngự án, mãi đến khi tấu chương cuối cùng được phê duyệt xong, hắn đón lấy ly trà thơm từ Hạ công công uống mấy ngụm, cuối cùng ánh mắt cũng nhìn xuống trưởng tử đã quỳ gần nửa canh giờ.

“Vậy là giờ con đổi ý rồi, không muốn cưới Tam cô nương của Tạ phủ nữa?”

Triệu Tuân càng cúi thấp đầu, thành thật trả lời: “Vâng!”

Vừa dứt lời lập tức có tiếng đồ sứ rơi “choang”, trên mặt hắn ướt đẫm nước trà.

“Quân vô hí ngôn! Con coi trẫm là gì? Con biến mình thành thứ gì?!”

Triệu Tuân xấu hổ gục đầu xuống, không dám nói câu nào.

“Đường đường là nam tử lại bị một phụ nhân dắt mũi, kêu con đi hướng Đông con liền đi hướng Đông, kêu đi hướng Tây liền đi hướng Tây, biết không thể làm mà vẫn cố làm, nhu nhược không có chủ kiến như thế thì sau này đứng trên triều đình kiểu gì?!” Triệu Uân xanh mặt, mắng nhiếc thậm tệ.

Triệu Tuân bị mắng đỏ bừng khuôn mặt tuấn tú, càng không dám lên tiếng.

“Cút sang một bên, đừng làm vướng mắt trẫm!” Mắng được một lúc, cuối cùng Triệu Uân cũng buông một câu như vậy

Triệu Tuân quỳ gọn một bên, sợ bản thân làm phụ hoàng vướng mắt.

Thấy con thật thà nghe lời như vậy lại càng làm lửa giận trong lòng Triệu Uân bùng lên, hắn hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt làm ngơ quay mặt đi luôn.

Sớm đã có tiểu thái giám nhanh chân chạy tới Phượng Tảo cung cầu viện binh.

Hoàng hậu biết Triệu Tuân chọc giận bệ hạ hiện đang chịu phạt thì lo lắng, nhưng nghe tiểu thái giám kia kể lại đầu đuôi sự tình thì lại bình tĩnh ngồi xuống: “Không sao, bệ hạ tự có suy nghĩ của ngài.”

Với tính của bệ hạ, nếu thật sự nổi giận, e rằng đã đuổi ra khỏi điện chứ sao còn cho thằng bé “quỳ gọn một bên”.

Có lẽ bệ hạ muốn nhân cơ hội này rèn giũa lại Triệu Tuân, cũng là cho thằng bé một bài học.

Tính thằng bé hiền hòa thiện lương là rất quý, nhưng sinh ra trong nhà đế vương, đứng giữa trung tâm của quyền lực thì chưa hẳn đã tốt.