Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 244: Chạm mặt Lam Khả Vi, đấu khẩu



Nhìn Vương Hổ hai cánh tay vặn vẹo quỳ trên mặt đất, đám người kinh hãi lùi lại một bước, bầu không khí trở lên cực kỳ yên tĩnh, chỉ vang vọng tiếng la hét của Vương Hổ.

Lạc Cảnh Thiên lúc này ánh mắt nhìn về một phía, một luồng khí tức mạnh mẽ đang đi tới. Hắn ánh mắt híp lại, sau vài giây, một nữ tử yêu tộc đi tới.

Chính xác hơn mà nói là một cái Xà tộc, không có chân, chỉ có một cái đuôi dài bò tới bò lui trên mặt đất. Bất quá, nữ tử này rất xinh đẹp, dù nửa người nửa thú cũng che không được mị lực của nàng.

“Các hạ hà tất ra tay nặng như vậy?”. Xà tộc nữ tử nhìn về phía Lạc Thiên Y nhẹ giọng nói.

“Mộ Thanh Tuyết? Ngươi tới đây làm gì?”. Triệu Nhan nhíu mày nhìn Mộ Thanh Tuyết hỏi.

Nàng thân là Lang tộc, đối với Xà tộc rất chán ghét, đây là bản năng, cũng không phải bản ý, nhưng đối với Mộ Thanh Tuyết, nàng phát ra từ nội tâm chán ghét. Không vì cái gì, bởi vì Mộ Thanh Tuyết vô cùng thích dùng mấy chiêu trò bỉ ổi hại người.

Đương nhiên, đó cũng không phải riêng Mộ Thanh Tuyết, toàn bộ Xà tộc đều có cái tính cách này, mặc dù vậy, trước giờ Xà tộc cũng chỉ dùng một chút chiêu trò hố người, cũng không phải chuyện tày trời gì, nhiều nhất liền là mấy trò đùa ác. Nhưng mà Mộ Thanh Tuyết lại là một ngoại lệ, xà hạt nữ tử là câu chuẩn xác nhất để miêu tả Mộ Thanh Tuyết.

Mộ Thanh Tuyết nghe vậy không có đáp, ánh mắt nhìn chằm chằm Lạc Thiên Y, sau đó lại lên tiếng.

“Thân là Thánh cảnh lại ra tay với một bán thánh, ngươi không thấy xấu hổ sao?”.

“Cái gì? Nàng là Thánh cảnh?”.

“Đùa ta đi? Nàng nhìn bất quá mới 16-17 tuổi mà thôi, làm sao lại là Thánh cảnh?”.

“Nhưng giải thích thế nào nàng một chiêu liền phế bỏ Vương Hổ?”.

“Cái này… nàng rốt cuộc là người của gia tộc nào? Làm sao thiên phú khủng bố như vậy?”.

Đám người xung quanh nhất thời xôn xao lên.

“Nếu ta ra tay với hắn là không đúng, như vậy… hắn đánh lén người khác liền đúng?”. Lạc Thiên Y lạnh nhạt hỏi ngược lại.

“Bất quá chỉ là một tên nhân loại phế vật mà thôi, chết hay sống cũng chẳng có gì đáng tiếc, cùng Vương Hổ so sánh, hắn mệnh đáng giá bằng một cọng tóc gáy của Vương Hổ sao?”. Mộ Thanh Tuyết nhếch miệng nói, lộ ra hai chiếc răng nanh cực dài.

“Ý ngươi là thân phân cao hơn liền có thể muốn giết ai thì giết? Đúng không?”. Tiêu Nhược Thủy tức giận bật cười.

“Ngươi hiểu như vậy ta cũng không có cách nào, bất quá, ta còn thật hiếu kỳ, hắn là ai lại có một hộ vệ Thánh cảnh như ngươi theo sau bảo vệ? Mạc gia? Vẫn là Lạc gia?”. Mộ Thanh Tuyết nghiêng đầu hỏi.

“Cô ta là ai?”. Lạc Cảnh Thiên thấp giọng hỏi Lạc Tiểu Hy.

“Mộ Thanh Tuyết, thân phận giống như ngươi, là người kế nhiệm của Xà tộc, toàn bộ Xà tộc, cô ta có thiên phú lẫn thực lực cao nhất, địa vị tại Xà tộc cũng rất lớn, thậm chí có thể ảnh hưởng tới quyết định của trưởng lão hội”. Lạc Tiểu Hy đáp.

Xà tộc sao? Thú vị.

Lạc Thiên Y không đáp, trong mắt nàng Mộ Thanh Tuyết thật đúng là không tính là gì, thực lực mạnh một chút mà thôi, nàng tùy thời đều có thể ngược sát Mộ Thanh Tuyết.

Nhìn thấy Lạc Thiên Y làm ngơ chính mình, Mộ Thanh Tuyết hơi nhíu mày, lần đầu tiên có người lại dám không để ý nàng như vậy.

“Đi thôi”. Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.

Lạc Tiểu Hy nghe vậy khẽ gật đầu, muốn dẫn Lạc Cảnh Thiên đám người rời đi, nhưng mà lúc này Mộ Thanh Tuyết độ nhiên đánh ra một chưởng cản đường đi của họ. Lạc Cảnh Thiên cau mày quay lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Mộ Thanh Tuyết lên tiếng.

“Ngươi… là người đứng sau lưng hắn, đúng không?”.

“Ngươi nói gì?”. Mộ Thanh Tuyết vốn cho rằng Lạc Cảnh Thiên nổi giận, nhưng mà nghe hắn nói xong, nàng lại ngẩn ra. Nàng có chút không hiểu ý của hắn.

“Ngươi là người đứng sau Vương Hổ? Lấy địa vị của hắn cùng thực lực Vương gia, hắn là không dám dùng mưu kế trên người Tiểu Hy. Là người đứng phía sau cho hắn can đảm?”. Lạc Cảnh Thiên lần nữa nói.

“Ngươi cho rằng ta là ai? Bằng hắn cũng xứng?”. Mộ Thanh Tuyết nghe vậy tức giận quát lên.

“Không phải ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên có chút bất ngờ, hắn còn tưởng rằng là Mộ Thanh Tuyết, nhưng nhìn qua có vẻ không phải, nàng không giống như đang nói dối.

“Không phải nàng, mà là ta”. Ngay tại lúc này, một âm thanh nữ tử vang lên.

Đám người kinh ngạc nhìn qua liền thấy được một cái nữ tử, sau lưng mọc ra đôi cánh đang ngự không nhìn xuống.

“Sư Ưng tộc?”. Lạc Cảnh Thiên nhướng mày, hắn có chút bất ngờ. Không nghĩ tới lại là Sư Ưng tộc.

Trước khi đến Bách Long Sơn, hắn sớm đã từ chỗ Lạc Vũ Quân lấy được tất cả thông tin về Thập Tông, cho nên đối với Sư Ưng tộc không có xa lạ chút nào. Khó trách Vương Hổ lại có can đảm như vậy, không ngờ người đứng phía sau hắn lại là Sư Ưng tộc, hơn nữa còn là thiên phú mạnh nhất, cũng là tương lai đứng đầu thủ lĩnh yêu tộc - Lam Khả Vi.

Nhìn nàng gương mặt vô cùng non nớt, nhưng trên thân linh lực ba động khủng bố nói cho hắn biết, Lam Khả Vi rất mạnh, ít nhất không so với hắn yếu. Hơn nữa, nàng năm nay mới chỉ có 19 tuổi.

Loại thiên phú này…

Yêu nghiệt a.

“Vì cái gì? Ta cùng ngươi cũng không có thù chứ? Tại sao lại nhằm vào ta?”. Lạc Tiểu Hy vẻ mặt tức giận lên tiếng.

“Nhằm vào ngươi? Ngươi hiểu lầm, ta chẳng qua là đối với Lạc gia có hứng thú, về phần hắn, chỉ là một con cờ mà thôi. Bất quá, tác dụng của hắn cũng đã hoàn thành, xem ra Lạc gia cũng không phải không có người dẫn đầu, ta nói đúng không, Lạc gia đại thiếu gia?”. Lam Khả Vi mỉm cười nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Oa! Hắn lại là Lạc gia đại thiếu?”.

“Khó trách Tiểu Hy lại đối với hắn ôn nhu như vậy”.

“Ha ha, ngươi là ghen ghét sao? Nghe nồng nặc mùi chua, ngươi tai điếc vẫn là mắt mù? Nhìn không thấy Tiểu Hy gọi hắn là ca? Đây là quan hệ huynh muội, hiểu không?”.

“Bất quá, Lạc gia đại thiếu làm sao lại là một người bình thường? Trên thân hắn làm sao không có linh lực ba động?”.

Đám người nhất thời xôn xao. Ai cũng không nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên lại là Lạc gia đại thiếu gia.

Nhìn đám người phản ứng, Lạc Cảnh Thiên cảm thấy có chút thần kỳ. Đêm qua mới thả ra tin tức, hôm nay ai cũng biết, tốc độ lan truyền thật đúng là đáng sợ.

“Ngươi cùng ta… có thù?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.

Ngày hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lam Khả Vi, hắn cùng nàng làm sao lại có thù được? Nàng lại đi dùng chiêu trò này để kích thích hắn?!

“Không có, bất quá, ta cùng muội muội ngươi có một trận chiến còn chưa tiến hành. Bất quá cũng nhanh”. Lam Khả Vi mỉm cười nói.

“Muội muội ta? Lạc Cảnh Điềm?”.

“Không sai, ta nghe nói qua chuyện của hai người các ngươi. Rất thú vị, chẳng qua… với thực lực của ngươi hiện tại, không biết có thực hiện nổi hay không?”. Lam Khả Vi cười nói.

Mặc dù nàng cười rất dễ nhìn, nhưng Lạc Cảnh Thiên lại cảm thấy đặc biệt khó chịu. Nhất là cái ánh mắt nàng nhìn hắn, như kiểu đang đùa bỡn một con mèo trong tay như thế.

“Ra là vậy, xem ra ngươi đánh không lại nàng”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

“Ta đánh không lại nàng?”. Lam Khả Vi nhất thời tức giận hỏi ngược lại.

Lạc Cảnh Thiên thấy biểu hiện của nàng, nhất thời mỉm cười. Nha đầu này bất quá mới 19 tuổi, mặc dù có chút thủ đoạn, nhưng nói cho cùng vẫn vô cùng ngây thơ, chỉ kích thích nàng một chút liền lộ nguyên hình a.

“Không phải sao? Nếu không ngươi vì cái gì lại đi gây chuyện với ta? Vẫn là dùng chút âm mưu đó với Tiểu Hy? Là muốn dùng chuyện này khiến Điềm Điềm tức giận, để ngươi bắt được sơ hở đánh bại nàng sao? Xem ra lòng tin của ngươi có chút thấp a”.

“Đánh rắm, ta đường đường Sư Ưng nhất tộc, thiên phú đứng đầu Thập Tông, Tây Mạc Ma Tộc người lãnh đạo tương lai, ngươi nói ta phải dùng thủ đoạn ti tiện đó để tranh thủ thắng lợi?”. Lam Khả Vi nổi giận đùng đùng, trên thân phát ra khí thế tản ra xung quanh.

Đám người xung quanh sợ hãi lùi lại thật nhanh, mà xui xẻo nhất có lẽ là Vương Hổ, hắn bị khí thế trên người Lam Khả Vi trực tiếp làm choáng váng, tại chỗ bất tỉnh nhân sự.

“Tính cách nóng nảy, dễ tức giận, dễ bị khiêu khích, đầu óc đơn giản, tự ngạo… đây là Tây Mạc Ma Tộc thủ lĩnh tương lai sao? Xem ra tương lai thật đúng là có chút hắc ám”.

“Ngươi!”. Lam Khả Vi tức giận nghiến răng nghiến lợi, muốn mắng chửi người nhưng mà lại không nghĩ ra câu nào. Dù sao hoàn cảnh sống của nàng muốn nghe được một câu mắng chửi cũng khó khăn.

Toàn Dân Trò Chơi: Từ Zombie Tận Thế Bắt Đầu Treo Máy Phương nhổ lông, triết lý cuộc sống: lột sạch, nhổ sạch, quét sạch, đi đến đâu càn quét đến đó :))