Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 233: Tràn ngập mùi thuốc súng



(PS: cuối cùng cũng xem như xong phần chiến tranh đế quốc, thật lòng thì ta đối với chỗ này thật k hài lòng, ta k hiểu cũng k rõ ràng cách để viết chiến tranh, cho nên nhìn qua có phần thiếu sót, nhiều chi tiết k rõ ràng, hơn nữa cốt truyện từ đầu đến giờ lại tăng lên với tốc độ quá nhanh, nhảy khỏi đại cương, nhìn giới thiệu các bậc cảnh giới rất nhiều nhưng chỉ mới hơn 200c đã gần tới đỉnh, cũng có rất nhiều bậc cảnh giới, ma thú… không được rõ ràng, nó vượt khỏi tầm kiểm soát của ta, cho đến hiện tại ta mới nhận ra điều này, vì vậy ở đây ta hướng về m.n xin lỗi, nhưng ta sẽ cố chậm lại tiến độ thăng cấp khi main bước vào trong cái vòng tròn thế lực đỉnh cao đại lục, hi vọng sẽ khá hơn 1 chút)


Trước mặt hắn xuất hiện một khung cảnh cả đời hắn cũng không dám tin, ẩn sâu bên dưới thung lũng lại là một nơi đẹp tới mê người. Rộng lớn, hùng vĩ, đậm chất hoang sơ nhưng lại không thiếu phần hiện đại.

Từ trên cao có thể thấy từng cái khu vực phân chia vô cùng rõ ràng, rộng lớn tới mức ở trên không hơn 1000 mét vẫn nhìn không tới phần cuối.

Ngay lúc này, miếng ngọc bội đeo bên hông của Lạc Cảnh Thiên đột nhiên sáng lên, sau đó một đạo tín hiệu nào đó được truyền đi. Rất nhanh, một đám người lao vụt về phía hắn.

“Dừng lại, các ngươi là ai?”.

Nhìn mấy trăm tên yêu tộc bao vây lấy mình, Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày, mặc dù biết tiến vào Tây Mạc Ma Tộc sẽ bị người cản lại tra hỏi, nhưng hắn lại vẫn có cảm giác khó chịu.

“Ta tìm Lạc gia”. Lạc Cảnh Thiên mặc dù khó chịu, nhưng vẫn bình tĩnh nói, âm thanh không nặng không nhẹ, rất lãnh đạm, giống như trong mắt hắn mấy trăm tên yêu tộc này không đáng nhắc tới như thế.

“Lạc gia? Ngươi là ai? Làm sao biết Lạc gia? Tìm Lạc gia có mục đích gì?”. Một tên yêu tộc vặn hỏi.

Lạc Cảnh Thiên nhíu mày, lấy miếng ngọc bội bên hông đưa lên, đây là thứ Lạc Vũ Quân đưa cho hắn.

Mấy người kia nhìn thấy miếng ngọc bội, cả đám lập tức thu lại vũ khí, sau đó một tên yêu tộc dẫn đầu đi tới nhẹ khom người chắp tay nói.

“Công tử thứ lỗi, mặc dù ngươi có ngọc bội ra vào Tây Mạc Ma Tộc, nhưng ta làm thủ vệ gần trăm năm nay lại chưa từng thấy ngươi, cho nên mời công tử nói ra danh tính, ta cần điều tra, sau khi rõ ràng mới có thể thả công tử đi vào”.

Tên thủ lĩnh nói chuyện rất cung kính, bởi vì có lệnh bài xuất nhập Tây Mạc Ma Tộc không phú thì quý, không phải người mà họ có thể đắc tội, nhưng mà họ lại có nhiệm vụ trên người, cho nên mới phải làm như vậy.

Dù không muốn đắc tội, nhưng họ cũng không sợ Lạc Cảnh Thiên, mặc dù họ chỉ là thủ vệ, nhưng phía sau họ lại có Tây Mạc Ma Tộc chống lưng, cung kính thì cung kính, nhưng nhiệm vụ chắc chắn không thể làm trái.

Đây chính là nguyên tắc của Tây Mạc Ma Tộc, đến người cầm lái của một gia tộc tại đây ra vào cũng phải ghi danh chứ đừng nói tới người lạ mặt như Lạc Cảnh Thiên.

Lạc Cảnh Thiên nghe vậy, khó chịu trong lòng cũng giảm bớt, ít nhất đám yêu tộc này cũng không giống như trong tưởng tượng của hắn như thế, dù cho có thành phần là do uy lực của miếng ngọc bội, nhưng nhiêu đó cũng đủ rồi.

“Ta họ Lạc tên Cảnh Thiên, Lạc Vũ Quân là cha ta”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

Đám người nghe vậy, ánh mắt khẽ co rút lại, chuyện của Lạc gia tại Tây Mạc Ma Tộc ai ai cũng biết, ai cũng biết rằng Lạc gia gia chủ chỉ có con gái ruột cùng một người con nuôi, cho nên khi Lạc Cảnh Thiên nói như vậy, họ laoaj tức nghĩ tới người con nuôi kia.

Xem ra người này chính là con nuôi của Lạc gia gia chủ.

Tên thủ lĩnh nhìn qua gương mặt của Lạc Cảnh Thiên, ngũ quan vô cùng tinh xảo, nhưng chính là một đôi mắt phá hủy toàn bộ cảm quan, tuy là yêu tộc, nhưng về mặt thẩm mỹ cũng không khác nhân loại là bao nhiêu, cho nên thấy gương mặt của Lạc Cảnh Thiên, đám người liền có chút khó hiểu.

Một người có gương mặt doạ người như vậy lại được Lạc gia gia chủ nhận làm con nuôi? Mắt mù sao?!

Hơn nữa, từ trên người hắn ai cũng cảm giác được một tia linh lực vô cùng yếu ớt. Nói cách khác chính là một cái phế vật trong tu luyện, họ nghĩ mãi không rõ người như này làm sao lại có vận khí tốt như vậy, thế giới này cũng quá điên cuồng chứ?!

Lạc Cảnh Thiên không cần vận dụng linh hồn lực cũng đoán được ý nghĩ của họ, hắn vô cùng bình thản, bởi vì hắn sớm đã quen thuộc rồi.

Lạc Thiên Y ở bên cạnh ánh mắt hơi rũ xuống, lộ ra một tia ngoan lệ. Nàng cảm thấy nếu những tên này dám gây khó dễ cho Lạc Cảnh Thiên, nàng không ngại ra tay xử lý một chút.

Hiện tại nàng có thể nói là đã hồi phục lại toàn bộ ký ức trước kia, cho nên mặc dù nhìn qua không có thay đổi gì nhiều, nhưng thực tế nội tâm nàng lại vô cùng lạnh lùng, trước kia nàng nhưng là đối tượng bị nhằm vào của cả Thánh địa lẫn yêu tộc, cho nên đối với những kẻ này nàng không có chút thiện cảm nào.

Cũng không thể trách nàng, dù sao trước kia chỉ cần thấy mặt họ liền bắt đầu đuổi giết nàng, nàng có thiện cảm mới có quỷ.

“Có vấn đề gì không?”. Lạc Cảnh Thiên thấy họ im lặng không đáp, hắn liền nhíu mày hỏi.

“A... không có. Vị công tử này phiền phức chờ một chút, chúng ta cần xác minh thân phận của ngươi mới có thể để ngươi vào”. Tên thủ lĩnh mỉm cười nói.

“Bao lâu?”.

“Ta đã cho người tới Lạc gia, có lẽ khoảng nửa giờ liền có thể tới”.

“Tốt, ta đợi”. Lạc Cảnh Thiên khẽ nhíu mày, nhẹ gật đầu nói.

Dứt lời, hắn liền quay khống chế phi hành ma thú từ từ hạ xuống. Cũng không thể đứng mãi trên không trung đúng không?!

Đám yêu tộc cũng vây quanh mấy người Lạc Cảnh Thiên, dù sao thân phận chưa được làm sáng tỏ, họ cũng không dám nới lỏng, lại thên trên người Lạc Thiên Y phát ra khí tức cường đại làm họ cực kỳ kiêng kị.

“Ca, sẽ không sao chứ?”. Tiểu Nguyệt rất hiểu chuyện, cho nên nàng một mực im lặng đi theo Lạc Cảnh Thiên, hiện tại hạ xuống nàng mới nhỏ giọng hỏi.

“Không sao, yên tâm đi”. Lạc Cảnh Thiên cưng chiều xoa đầu nàng một cái.

“Cảnh Thiên, nếu chúng làm khó dễ chúng ta thì sao? Động thủ? Vẫn là...”. Tiêu Nhược Thủy dò hỏi.

“Chúng không có lá gan đó, nhưng nếu như người Lạc gia tới là người ta không quen biết, có lẽ sẽ không dễ dàng như vậy”. Lạc Cảnh Thiên thâm ý nói.

Hắn không biết ai sẽ tới, Lạc Vũ Quân từng nói qua đảm bảo hắn, nhưng với địa vị cùng thân phận như vậy, ông ta cũng không tiện ra tay với hậu bối, cho nên nếu là người cùng thế hệ, Lạc Cảnh Thiên cảm thấy sẽ có không ít phiền phức.

“Nếu như tình huống xấu nhất xảy ra, ta có nên giết ngươi không?”. Lạc Thiên Y đột nhiên hỏi.

“Nếu ngươi muốn chúng ta cùng Tây Mạc Ma Tộc kết thù thì cứ việc, mặc dù ta biết Lạc gia sẽ bảo vệ chúng ta, nhưng trừ khi có người động sát ý, còn không thì ngươi không cần thiết hạ thủ nặng tay. Đương nhiên, nếu như có kẻ ăn gan hùm mật gấu muốn chiếm tiện nghi của ngươi, xem như ta không nói, tới một người cho ta giết một người”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt đáp.

Lời nói của hắn cũng không có hạ thấp, ngược lại là có chút dâng cao, hắn chính là cố ý muốn nói cho đám người kia nghe.

Các ngươi là làm tròn trách nhiệm, chúng ta phối hợp, nhưng nếu quá đáng, chúng ta không ngại đại khai sát giới.

Đây chính là ý hắn muốn nói cho đám người họ.

Hoặc là nói, hắn nói cho tên thủ lĩnh kia nghe, nếu như người Lạc gia tới muốn đối phó mấy người họ, như vậy các ngươi tốt nhất nên tránh qua một bên.

Quả nhiên, tên thủ lĩnh kia cũng nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, cho nên ánh mẳ nhìn Lạc Cảnh Thiên có chút quái dị.

Một tên võ giả phế vật, ở đâu ra tự tin nói lời như thế?!

Nhưng hắn lại có cảm giác vô cùng kỳ dị, hắn vậy mà chấp nhận cách nói của Lạc Cảnh Thiên, là bản năng khiến hắn không có đứng ra phản bác hay khiêu khích. Có lẽ đây là giác quan thứ sáu, cảm ứng trước nguy hiểm chứ?!

Thời gian trôi qua rất nhanh, một đoàn người từ phương xa bay tới, dựa vào linh hồn lực cường đại, Lạc Cảnh Thiên có thể cảm giác được, đám người này thực lực đều đã đạt tới cấp bậc bán thánh, thậm chí có một khí tức cường giả Thánh cảnh ẩn thân theo phía sau.

Xem ra người của Lạc gia đã tới.

Tổng cộng có gần 10 người, thực tế là 8 người, tất cả đều là lạ mặt, nam có nữ có, đọl tuổi cũng cùng hắn không khác là bao, đều chưa tới 30 tuổi.

“Ngươi chính là Lạc Cảnh Thiên, con nuôi của gia chủ?”. Một tên thanh niên khoảng 25 tuổi, mái tóc vàng óng, lông mày rậm rạp, ngũ quan có chút thô ráp, nhưng nhìn qua vô cùng nam tính, trên thân mặc một bộ màu đen áo dài tay, khoác trên người một chiếc áo khoác dài tới chân.

Lạc Cảnh Thiên cảm nghĩ đầu tiên chính là... ngu xuẩn.

Mặt mũi thân hình thế này lại, mặc dù không đẹp trai nhưng lại vô cùng nam tính, vậy mà lại đi mặc kiểu quần áo như một tên thư sinh, quả thật là hủy hết tất cả ấn tượng.

Dở dở ương ương vô cùng.

Hắn cũng không có đáp lại, mà là nhìn qua tên thủ lĩnh kia, hơi nhíu mày lại nói.

“Ngươi không phải nói xác nhận thân phận của ta sao? Kêu tới một đám người cùng ta không quen không biết, thế nào xác nhận?”.

Tên thủ lĩnh kia cũng có chút khó hiểu, ánh mắt nhìn về phía thủ hạ, mà thủ hạ của hắn gương mặt cũng ngẩn ra.

“Không cần hỏi, ta biết ngươi, từ gia chủ nơi đó thấy qua hình của ngươi, cho nên ta có thể xác nhận ngươi có phải người Lạc gia hay không”. Tên thanh niên dẫn đầu kia lên tiếng.

“Cho nên ngươi hiện tại dẫn người tới đây là muốn đón ta trở về Lạc gia, vẫn là nhân cơ hội không có người biết đem ta đuổi khỏi Tây Mạc Ma Tộc?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn hắn hỏi.

“... Xem ra ngươi cũng tự biết thân biết phận, nếu không ngươi tự mình rời đi, tránh cho ta khỏi động thủ?”. Tên thanh niên kia không nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên trực tiếp như vậy, thế là hắn cũng không giấu diếm gì, trực tiếp nói ra.

Nhất thời, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ