Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi

Chương 114: Bệnh gì khó nói vậy sao?



"Thật ra như vậy cũng không phải là chuyện xấu. Vốn dĩ cô Thịnh Nhan Tuyền đã có tâm bệnh trước đó, nếu không giải quyết thì cho dù có chăm cỡ nào cũng không tốt lên được. Nếu quá u uất có lẽ còn sẽ ảnh hưởng lớn hơn đến đứa nhỏ. Hiện tại chỉ là một vài phản ứng bình thường do cơ thể thay đổi thôi, chăm sóc kỹ sẽ không có chuyện gì cả."

"Chỉ là..."

"Chỉ là gì?"

Khương Tình nghiêm giọng gặn hỏi.

Bác sĩ liền nói: "Chỉ là tôi nghe nói cô ấy vẫn còn là sinh viên. Chuyện mang thai này chưa chắc đã khiến cô ấy vui vẻ..."

Mặc dù Khương Tình rất muốn dùng ánh mắt bắn chết bác sĩ nhưng hắn không thể không công nhận lo lắng của ông ta là đúng. Hiện tại bất cứ rủi ro nào có thể xảy ra đều cần được tỉ mỉ xem xét. Lỡ như làm không khéo thì một xác hai mạng liền.

"Tôi phải giấu em ấy?"

Hắn không vui.

"Ý tôi không phải vậy. Nhưng mà anh có thể thăm dò tâm lý cô ấy thử rồi mới nói."

Bác sĩ ra chủ ý.

Khương Tình xụ mặt, nhưng vẫn tiếp thu ý kiến của ông.

Chỉ là hắn vừa bước vào phòng, còn chưa suy nghĩ nên làm thế nào tiếp theo đã nhìn thấy cô gái nhỏ tỉnh rồi. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, ánh mắt hắn dịu dàng nhu tình như nước, bên trong còn có gì đó ẩn ẩn sự kích động khiến Thịnh Nhan Tuyền giật mình tim đập nhanh.

Làm sao vậy...

Em đang bị bệnh, thầy không thể kiềm nén ý nghĩ cầm thú của thầy đi một chút được à?

Ánh mắt của cô khiến Khương Tình phải bật cười. Quả thật họ đã ở bên nhau đủ lâu để có thể nhìn vào mắt nhau mà hiểu được ý nghĩ trong đó nếu họ không cố tình giấu giếm. Mặc dù rất muốn nhưng hắn nhớ ra lúc này hắn không thể đánh cô, cho nên cái búng trán thời điểm hạ xuống thì chẳng đau chẳng ngứa chút nào. Ấy thế mà cái cô gái nhỏ này còn không biết tốt xấu: "Ui đau!"

Giả bộ! Sao em có thể đáng ghét như vậy!

Khương Tình tức đến cười.

"Em bị làm sao vậy?"



Giỡn đủ rồi, Thịnh Nhan Tuyền hỏi.

Cứ tưởng là một câu hỏi rất bình thường, ai biết thầy ấy lại có biến hóa vô cùng khôn lường. Mặc dù thầy ấy giấu cũng nhanh nhưng họ dựa vào thật gần, làm sao cô có thể không thấy. Sau đó cô nhìn thầy giả dối nói "không sao", trong lòng khẽ dâng lên dự cảm thấy bất thường.

"Chẳng lẽ em bị ung thư... Ui!"

Lần này là búng thật, đau thật. Dù lực đạo vẫn nhẹ nhưng đủ để cô gái nhỏ thôi nói xui nói rủi.

"Không vậy thì thầy làm vẻ mặt đó làm gì?"

Thịnh Nhan Tuyền dụi trán ai oán hỏi.

Khương Tình run mi, đấu tranh tâm lý dữ dội trước việc nên nói sao mới thỏa đáng. Cô gái nhỏ này rất nhạy bén, nói không khéo cô có thể đoán ra được. Cũng tại hắn không kịp chuẩn bị trước... Giờ làm sao đây.

Kết quả hắn lo suy nghĩ lại thành trì hoãn thời gian trả lời lại càng khiến Thịnh Nhan Tuyền nghĩ nhiều hơn.

Không phải ung thư, chính là cô khỏe mạnh. Vậy sao thầy không nói đại như vậy đi? Không phải chỉ cần nói cô bị ốm chưa khỏi lại bị kích thích nên sinh ra trạng thái hoa mắt, choáng váng, buồn nôn, mắc ói...

Mắc ói...

Thật ra những triệu chứng này rất bình thường đối với người có bệnh dạ dày như cô. Thậm trí cũng có nhiều bệnh sẽ có, như trúng gió, say nắng chẳng hạn. Bất kể là cái gì thì nó cũng thật dễ dàng để chấp nhận hoặc đơn giản nói ra.

Cố tình thầy ấy lại đắn đo. Vậy nó phải thật đặc biệt, có ảnh hưởng lớn đối với cô.

Không phải ung thư...

Vậy còn chứng bệnh gì sinh như triệu chứng như thế nữa...

Quả thật Khương Tình nghĩ không sai. Thịnh Nhan Tuyền có thể có đủ sự thông minh và nhạy bén để có thể suy đoán rất xa vời. Cô là người trầm tính lại tinh tế. Cô cũng có cái đầu thích bổ não, cũng có thể não bổ được những chuyện người bình thường chẳng ai nghĩ tới.

Cho nên dưới tình huống loại suy, cô tóm được một vấn đề thật ra vẫn luôn đặt nặng trong lòng cô từ khi quen biết thầy, cùng thầy có mối quan hệ thân mật.

Chẳng lẽ...

Thịnh Nhan Tuyền im lặng lại cẩn thận nhìn biểu tình của người đàn ông đang cúi đầu suy nghĩ, sau đó mới dè dặt liếc qua bụng mình một cái. Đầu óc cô hơi trống rỗng, quả thật có chút hoang mang quá độ. Cô cẩn thận ngẫm xem chu kỳ của mình dạo gần đây thế nào. Quả thật là có hơi trễ... Không phải, là trễ hơn mười ngày nửa tháng rồi. Bình thường chu kỳ của cô luôn nhích tới một chút sau mỗi tháng nên cô không có để ý. Quả thật cô cũng không rõ đã trễ bao nhiêu ngày, nhưng nhất định không ít hơn mười ngày. Biểu hiện của việc mang thai cần bao nhiêu lâu mới có thể nhìn ra? Một tháng? Hai tháng?

Tháng trước cô có lúc nào cùng thầy... Thật ra từ ngày thầy nói với cô sẽ không để cô uống thuốc, thầy quả thật đã nghiêm chỉnh mang bao. Cho dù có vô tình làm trần thì đến cuối thầy cũng không bắn vào trong. Tuy rằng như vậy vẫn có xác suất trúng thầu nhưng quả thật chưa dính lần nào.



Chỉ có là một lần... Lần đó vừa hay nằm trong tháng trước. Hôm đó là sinh nhật cô... Cô với thầy uống rượu... Không, là thầy ép cô uống, đợi cho cô say đến mơ hồ thì ép buộc cô làm những chuyện thật xấu hổ. Hôm đó thầy đặc biệt hưng phấn bởi vì cô chủ động... Cho nên thầy bắn vào. Sáng hôm sau thầy còn không cho cô có thời gian suy nghĩ đã quên cái gì liền đè cô ra làm lần nữa. Sau đó cô nhớ lại vẫn cảm thấy là thầy cố ý, cô cũng bần thần cả ngày khiến thầy đến tận nửa tháng cũng không dám động vào cô.

Hỏi Thịnh Nhan Tuyền có sợ hay không thì cô không thể nói là không sợ. Dù sao cô còn phải đi học, mang thai... Nghỉ học tạm thời không nói, nhưng cô phải nói sao với người nhà... Trốn tránh rồi sinh đứa nhỏ ra sao? Nghỉ hè cô có thể nói là ở lại làm thêm. Vậy tết thì sao?

Quả thật có rất nhiều điều cần phải lo nghĩ, mà cô dù đã từng nghĩ chu toàn rồi vẫn không hi vọng dùng đến. Cho nên thật ra cô cũng không có rối rắm như vậy. Cô đều đã tính hết những chuyện trên cho trường hợp không thể lường trước mặc dù cô chưa từng nói cho thầy biết... Nói đùa. Lỡ mà nói ra thầy sẽ không biết tiết chế liền.

Người đàn ông này quá bá đạo, cũng không biết điểm dừng. Thầy chỉ biết làm mọi thứ để đạt được mục đích. Mà mục đích của thầy đối với cô luôn chỉ có một, đó là trói chân cô. Một đứa nhỏ chính là cách thầy cho rằng có thể trói kỹ cô nhất mặc dù cô cảm thấy suy nghĩ này có hơi ngây thơ. Cô cho rằng nếu cô muốn thì cô cũng có thể ôm con bỏ trốn được.

Cô biết thầy luôn ấp ủ suy nghĩ đó trong lòng nhưng thầy cũng sợ cô sẽ giận. Cô giận thật đấy. Giận thầy bá đạo không chịu nhượng bộ ai. Cho dù thầy thật yêu cô thì cái mỏ thầy vẫn hỗn như vậy, không bao giờ chịu nhường cô.

"Thầy."

"Ừm."

"..."

Dáng vẻ làm sai này, giống hôm đó ghê.

Cô có nên lợi dụng nó để kiếm chát không?

Phải tranh thủ giành quyền lợi cho mình chứ.

"Cuối năm nay, chính là sau khi hết tín chỉ cần đạt được, sinh viên chuẩn bị nghỉ hè em phải cùng khoa đi Đà Lạt khảo sát thực tế bốn ngày ba đêm..."

"Không được."

"..."

Giọng điệu không cho phép thương lượng, không có một đường có thể nhượng bộ này...

Thịnh Nhan Tuyền tức khí: "Tại sao không được!?"

"..."

Lần này tới phiên thầy im lặng.