Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 882: Lại không được …nữa rồi



CHƯƠNG 879: LẠI KHÔNG ĐƯỢC …NỮA RỒI..

Triệu Mẫn bị dọa vội vàng co lại, cả người, vừa thẹn vừa giận:

-Ngươi dám đối với ta vô lễ, ta nhất định sẽ chặt ngươi ra thành trăm mảnh..

-Hù dọa tại hạ sao?

Tống Thanh Thư vẫn ung dung nhìn qua nàng,

-Tại hạ vì cái gì mà không dám chứ? Triệu cô nương phải nhận rõ cái sự thật này, cô nương bây giờ là tù nhân, tại hạ muốn làm gì thì cô nương cũng không có lực phản kháng …

Trãi qua bối rối, Triệu Mẫn rất nhanh trấn định lại:

-Đường Quát Biện, ngươi có biết ta là ai không?

-Há, cô nương đừng có nói với tại hạ, cô nương là tiên nữ hạ phàm chứ?

Tống Thanh Thư đương nhiên biết thân phận nàng, bất quá Đường Quát Biện thì không biết, cho nên hắn cũng phải giả vờ..

-Ta chính là Triệu Mẫn quận chúa của Nhữ Dương Vương phủ Mông Cổ, nếu ngươi dám mạo phạm ta, đến lúc đó đừng nói ngươi là phò mã, ngay cả Kim Quốc cũng không thể chịu nổi lửa giận của đế quốc Mông Cổ. Nếu là đến lúc đại quân Mông Cổ tiếp cận, chỉ rõ nêu đích danh muốn ngươi, ngươi nói ngươi sẽ có cái kết cục gì? A đúng, còn có vị thê tử mỹ lệ kia sợ rằng sẽ còn gặp gấp trăm lần khuất nhục, đây chínhđiều ngươi muốn nhìn đến sao?
Triệu Mẫn lời nói xoay chuyển,

-Đương nhiên nếu như ngươi thả ta, ta có thể bỏ qua sự tình lần này như chưa từng xảy ra, còn có thể động dụng các loại quan hệ để cho ngươi còn có thể nhập chủ hạch tâm quyền lực trong triều đình Kim Quốc, chuyện đó không phải là không được, ngươi thấy đề nghị của ta như thế nào đây?

-Tại hạ rất sợ đó…

Tống Thanh Thư rất nhanh thu hồi nụ cười,

-Bất quá có một vấn đề, chính là Mông Cổ không biết cô nương rơi xuống trong tay của tại hạ, rất là đáng tiếc, hiện tại không có ai biết cô nương đang ở chỗ này.

Triệu Mẫn lạnh hừ một tiếng:

-Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, trên đời này không có chuyện gió không lọt tường, bằng vào năng lực thu thập tin tức của Mông Cổ, sớm muộn gì cũng tra ra được chân tướng.
Tống Thanh Thư lắc đầu:

-Tuy cô nương nói rất có đạo lý, nhưng vẫn không cách nào thuyết phục được tại hạ, suy nghĩ lại còn có lý do nào tốt hơn không, chứ nếu không thì tại hạ sẽ bắt đầu cởi y phục của cô nường đây..

Một bên nói, còn một mặt cười gian xoa xoa tay,

Triệu Mẫn rốt cục có chút hoảng, gặp phải một kẻ dầu muối bất xâm, nàng thấy bình thường mình tài trí thế mà giờ lại không dùng được:

-Đừng…. đừng tới. . .

-Gọi. to lên….cứ thỏa thích gọi, cho dù kêu la rách cổ họng cũng không có người nào đến cứu cô nương đâu..

Tống Thanh Thư cười đến càng quỷ dị, nhất là nàng trước ngực cặp bầu vú nguy nga kia run rẩy , đã vậy Triệu Mẫn hai tay lại vô tình ý kéo nhanh vạt áo giữ lấy, khiến cho đôi bầu vú vốn là cao cao đứng vững lập tức trở nên càng thêm kiên quyết no đủ xông ra, song phong cơ hồ như muốn phá áo mà ra, đường cong duyên dáng hấp dẫn lấy tinh nhãn của hắn, hắn liền đưa tay kéo một cái, một tiếng “ xoạt “ làn vải bị xé rách, áo ngoài của Triệu Mẫn trong nháy mắt bị xé ra hơn phân nửa.
Triệu Mẫn kinh hô một tiếng, gấp vội vươn tay ôm ở trước ngực, ngăn trở hiện xuân quang:

-Ngươi tên hỗn đản!

-Đa tạ khích lệ.

Tống Thanh Thư cầm lấy miếng vải áo ngoài bị xé để lên trong mũi ngửi, lộ ra một trận say mê,

-Thật là thơm a.

Đồng thời trong lòng cũa hắn ác hàn không thôi, chính mình rõ ràng chỉ là muốn hù dọa một chút mà thôi, làm sao cái cảm giác càng lúc càng thích thú vậy chứ…

-Vô sỉ!

Triệu Mẫn tức giận toàn thân phát run,

-Ngươi nếu dám đụng đến ta, nam nhân của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu?

-Ồ?

Tống Thanh Thư dừng lại động tác, có chút hăng hái hỏi,

-Không biết nam nhân của quận chúa là người nào vậy?

Triệu Mẫn trong đầu nổi lên Trương Vô Kỵ, dù sao hai người trước đó từng có một đoạn thời gian khắc cốt ghi tâm, chẳng qua bây giờ Trương Vô Kỵ linh hồnđã hóa thành lão yêu quái Minh Vương đó, Triệu Mẫn không muốn nhấc đến hắn, tiếp theo trong đầu đột nhiên lại toát ra một cái tên khác, nhất thời thốt ra:
-Kim Xà Vương Tống Thanh Thư"

Tống Thanh Thư ngây người, không nghĩ tới mình có thể nghe được chính tên của mình.

Chú ý tới phản ứng của hắn, cơ trí như Triệu Mẫn làm sao không biết là đã có hi vọng, vội vàng nói dặm thêm:

-Nam nhân của ta thông thiên quỷ thần, hiểu được chi thuật hô phong hoán vũ, một người một ngựa, đánh cho toàn quân mười vạn quân Mãn Thanh bị tiêu diệt; hắn là một vị tuyệt thế cao thủ, trên đại hội Kim Xà đả bại anh hùng thiên hạ, còn từng còn lẻ loi một mình xâm nhập vào Tử Cấm thành, giết người thây ngang khắp đồng, khiến cho Khang Hi phải sợ hãi, ngươi tự hỏi chỉ là một cái Phò Mã phủ, chẳng lẽ so với Tử Cấm thành của Mãn Thanh còn long đàm hổ huyệt hơn sao? . . ."

Tống Thanh Thư sờ mũi một cái, nghe cái ngữ điệu này liên tiếp khoa trương hắn, nghe qua thật sự là thật phát ngượng! Bất quá. . . cảm giác tựa hồ còn nghe rất sướng tai….
Thật ra thì hắn chỉ là hù dọa nàng một chút, thấy thế liền cũng hạ bậc thang, đình chỉ động tác trên tay, nghiêm trang nói ra:

-A, nguyên lai quận chúa là nữ nhân của Kim Xà Vương a! Kim Xà Vương anh minh thần võ, thần công cái thế, Pháp lực vô biên, tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề, nữ nhân của vị đại anh hung như vậy làm sao tại hạ há dám mạo phạm, có nhiều có đắc tội, mong rằng Triệu cô nương thứ tội….thứ tội.

Triệu Mẫn mắt trợn tròn, Mông Cổ diệt quốc vô số nước, dưới trướng cao thủ tinh binh tụ tập hằng hà sa số, kết quả còn không bằng mặt mũi của một Tống Thanh Thư?

-Khụ khụ….

Chú ý tới Triệu Mẫn biểu lộ ngốc trệ, Tống Thanh Thư cũng biết vừa rồi mình biểu hiện cũng quá khoa trương, vội vàng lời nói xoay chuyển,

-Như Triệu cô nương thật sự là nữ nhân của Tống công tử, tại hạ đương nhiên không dám đắc tội, bất quá nghe nói vị đại anh hùng này anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, gặp hoa thì hoa nở, có thể nói là làm mê đảo rất nhiều cô nương, vì thế Triệu cô nương đến cùng có phải là nữ nhân của Tống công tử hay không , tại hạ phải tra ra một phen phương mới biết được, nếu đến lúc đó quả thật Triệu cô nương đúng là nữ nhân của Tống công tử, tại hạ ngay lập tức bát sĩ đại kiệu, đưa cô nương trở về, còn đi theo Triệu cô nương chịu nhận lỗi, bất quá tạm thời lúc này, mong rằng cô nương hảo hảo ở lại chỗ này, đừng làm ra chuyện gì khiến cho tại hạ khó xử..
Triệu Mẫn nghe được sửng sốt một chút, chỉ là vô thức gật đầu, đưa mắt nhìn hắn rời đi.

Tống Thanh Thư lúc này mới âm thầm xoa mồ hôi lạnh, chính mình cũng chỉ muốn cho nàng an phận một chút, để cho nàng vẫn có hi vọng, để nàng đừng có làm ra chuyện gì tự mình hại lấy bản thân….

Triệu Mẫn giờ phút này lại là tâm niệm hỗn loạn: “ Tống Thanh Thư thông minh như vậy, nếu hắn biết có người đi tra mối quan hệ của hắn cùng mình, hẳn là sẽ nghi ngờ có chuyện, rồi lại lặng lẽ tới cứu ta, bất quá mình cứ ba lần bốn lượt giả mạo nói là nữ nhân của hắn, quá thật có chút xấu hổ a. . . “

-Chờ một chút…..

“ Đường Quát Biện là một phò mã Kim Quốc, tại sao lại sợ một Tống Thanh Thư không có liên quan gì, lại còn cách xa hàng vạn dăm, lại còn nói cho người tra tìm mối quan hệ của mình chứ?" Triệu Mẫn rốt cục tỉnh ngộ, quay đầu nghĩ lại cẩn thận toàn bộ câu chuyện vừa qua, sắc mặt liền thay đổi, nhịn không được cắn môi hừ một tiếng:
"Tống Thanh Thư, tên hỗn đản này!"

………………………………………………………………………………..

Nghe được động tĩnh Tống Thanh Thư từ mật thất đi ra, Ca Bích mơ mơ đang màng màng liền đứng bật dậy, cái chăn phủ trên người nàng lặng yên trượt xuống, lộ ra thân mình trắng như tuyết:

-Sắp xếp đã xong vị Triệu cô nương kia?"

Tống Thanh Thư gật đầu, lại nhớ lại vừa rồi lúc xé rách y phục Triệu Mẫn, bộ dạng của nàng thần sắc bối rối khi thầu như hơn phân nữa hai bầu vú lộ ra bên trong cái yếm mỏng, liền cảm thấy trong bụng dâng lên một đoàn nhiệt hỏa, lúc này lại nhìn thấy bên dưới hạ thể Ca Bích thảm lông gò mu rối bời, dấu vết của cuộc giao hoan trước đó, hắn liền bước tới vuốt lên cái khe thịt của nàng vẫn còn nhơ nhớp dinh dính, dẫn tới một tiếng kinh hô.
-Thúc thúc….lẽ nào đã thật sự coi ta là thê tử của thúc thúc a. . .lúc nào muốn phát tiết….thì lại…

Một trận bị lật đỏ sóng, truyền đến thanh âm ngượng ngùng của Ca Bích .

Tống Thanh Thư hai tay kìm lòng không được ôm ấp lấy trong ngực thân thể thành thục của Ca Bích, giờ đã không sai biệt lắm tựa như là thê tử của mình…

Bị nam nhân ôm chặc, trên người hắn phát ra nóng rực khí tức giống đực hun đến dục hỏa Ca Bích đột nhiên lại bộc phát! Nàng hai tay chăm chú mà ôm lấy lưng hùm vai gấu nam nhân, thân thể mềm mại kề sát tại trên lồng ngực nam nhân dùng sức uốn éo ma sát đôi bầu vú với làn da rắn chắc của hắn….

………………………………………………………………………………..

Lúc này Tống Thanh Thư hai tay kéo qua thân thể của nàng, để cho hai chân nàng đứng xuống dưới giường, nữa thân trên nằm gục ở trên giường, bờ mông hướng về phía sau sau cao cao nhô lên…
Sau một khắc, trong gian phòng lập tức vang lên âm thanh xuân ý tiên nhạc! Liên tiếp, tiếng va chạm của hai thân thể thật giống như là tiếng động vô tận của biển cả sóng lớn, Tống Thanh Thư từ phía sau cái mông Ca Bích trùng kích đến, nàng theo bản năng giãy dụa bờ eo mê người..

…………………………………………………………………………………

Một lúc sau Tống Thanh Thư ngừng thở, nhìn xem thân thể thành thục của Ca Bích lúc này đã thay đổi tư thế nằm ngửa tại trước mắt mình không ngừng lay động lấy, hắn không khỏi nhanh hơn tốc độ, khiến nàng hoàn toàn thẩm say bên trong kɦoáı ƈảʍ, Tống Thanh Thư hai tay giữ lấy bờ eo mêm mại của nàng, côn ŧɦịŧ dữ tợn mỗi một lần tiến thật sâu vào trong âm động nàng, rồi lại đem côn ŧɦịŧ cứng rắn rút đến tiếp cận với cửa miệng âm động, lại đại lực chọc vào quay trở lại, …
-A……lại không được...nữa rồi….

Trong tiếng cao vút rêи ɾỉ của Ca Bích, cái mông của nàng hẩy lên cao hình thành một độ cong chỗ thân lưng, thân thể mềm mại run rẩy không thôi, vào lúc cao trào từ trong âm động bài tiết ra đại lượng âm dịch hòa lẫn âm tinh, giống như thủy triều xâm nhập lấy vùng đất của địch nhân.

Cao trào về sau trong cái miệng của nàng càng là hữu khí vô lực phát ra tiếng rêи ɾỉ giống như thống khổ vừa giống như vui thích tiếng:

-Ui…ui…a..ui..

Tống Thanh Thư cũng lần nữa phủ lượt toàn thân nàng, tận lực bổ khuyết cảm giác nội tâm hư không của nàng. Kíƈɦ ŧìиɦ thối lui, một đôi nam nữ ôm lấy lẫn nhau, côn ŧɦịŧ của hắn vẫn không có tách ra khỏi âm động của nàng, hai đôi tay đều trên tại thân thể của đối phương vuốt ve!