Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 261: Ma Vật Phân Thân



Chương 260: Ma Vật Phân Thân

Lão giả đi tới bên đồng bạn cũng không phải bởi vì nghĩa khí gì, chẳng qua tình hình hiện tại nếu như đơn độc bỏ chạy thì khả năng xác suất ngã xuống rất cao. Lão cũng không dám đánh cược, cho nên quyết định ở lại tìm cơ hội đột phá.

Ngay khi thấy đồng bạn bị phục kích lão vỗ trên túi trữ vật, từ trong đó bay ra một đạo hào quang hóa thành một cái pháp trượng màu đen, pháp trượng trong tay lão bắn ra vô số quang mang hỏa diễm nổ nát hết tia sáng đang bay tới.j

Lúc này, nam tử bạch y nhân lúc lão giả giúp đỡ chặn lại công kích cũng nhanh chóng tế ra pháp bảo, đây là một tấm thảm trên đó liên tục lưu chuyển những đường phù văn. Nhìn qua cũng là một kiện pháp khí cực phẩm bất phàm.

Hai người liếc nhau một cái đồng thời cũng tế ra hộ giáp, sau đó phát ra thần thức tìm kiếm tung tích kẻ đánh lén.

Trong sương mù tử khí này thần thức bị hạn chế đi rất nhiều, hai người cẩn thận từng li từng tí một quan sát, chỉ sợ bỏ qua chỗ nào.

Đối phương rốt cuộc đang ở chỗ nào?

"Lâm đạo hữu, đó là thứ gì?" Bỗng nam tử bạch y trừng mắt hô một tiếng hoảng sợ với lão giả. Lão giả đang hết sức chăm chú quan sát thì bị hắn hô một tiếng giật mình, vội vàng nhìn qua bên đó.

Ban đầu dưới chân bọn hắn là một đầm lầy nhuầy nhụa đậm đặc mà hiện tại trong đầm bắt đầu có dấu hiệu nổi bọt khí, nhiệt độ xung quang càng ngày càng nóng. Lập tức những xác chết thối rữa bên dưới hồ theo những bọt khí này đi ra, tỏa ra một mùi cực kỳ buồn nôn.

Lúc này, hai người bọn họ đã hiểu tên ma đầu kia rốt cuộc v1Eep muốn trước tiên xư rlys bọn họ. Lão giả ánh mắt hơi đảo bỗng chắp tay nịnh nọt:

"Tiền bối, vãn bối vô tình xâm nhập vào lãnh địa của người, còn xin giơ cao đánh khẽ thả chúng ta rời đi."

"Đúng đúng, vãn bối chỉ là vô danh tiểu tốt làm sao dám có ý đồ bất lợi đối với người."

Nam tử bạch y sợ hãi vội vàng học theo lão giả hô to.

Đáng tiếc mặc kệ hai người có nói thế nào mặt đầm vẫn không có dấu hiệu dịu đi, mà bọt khí ngày càng nổ to.

Vù!

Một bóng đen bay vụt lên từ dưới đầm lầy lên không trung, hai người chăm chú nhìn qua, thì phát hiện đây là một đầu Tử Âm Thú. Hai mắt của nó to nhưu chuông đồng, cái miệng há ra lộ một hàm răng sắc bén, đặc biệt giữa trán có một cái sừng nhọn dài chừng 20 cm nhìn qua rất ghê rợn.

Con Tử Âm Thú này to hơn rất nhiều so với ba con mà trước đó bị Bắc Tiểu Lục giết, dù chỉ cảm nhận được một chút uy áp từ đối phương mà đã làm hai người bọn họ sợ mất mật.

"Tiền bối...." Lão giả kia còn đang định hoa ngôn xảo ngữ thì trong hốc mắt Tử Âm Thú phát ra những tia sáng đỏ lấp lánh, há cái miệng rộng phun ra một đạo huyết quang sắc nhọn dài chừng nửa thước trơn trượt dị thường, giống như vật còn sống.

Lão giả quá sợ hãi nhưng không dám chậm trễ, hai tay nhanh chóng bắt quyết đánh vào cây pháp trượng trước mặt.

Ong..

Từ trong pháp trượng trên bay ra một con hỏa phong, đây chính là pháp thuật sở trường do lão giả khổ tu nhiều năm, hỏa long nhanh chóng bay tới chạm vào huyết quang phát ra một tiếng uỳnh cực lớn. Sau đó liên tiếp những tiếng lốp bốp nổ vang không ngừng truyền ra.

Thấy thế lão giả trợn mắt há mồm, đạo huyết quang liên tiếp đánh cho hỏa long bại lui, một chút phản kháng cũng không có.

Đây là pháp thuật gì mà lợi hại như thế?

Biết thế này thà còn ở lại cùng An đạo hữu kia còn an toàn hơn. Nhưng hối hận cũng đã muộn, lão hét lớn một tiếng đem chân nguyên toàn thân truyền vào pháp trượng. Nam tử bạch y cũng không có nhàn rỗi, hắn liên tục vận chuyển chân nguyên hòa vào pháp bảo.

Tấm thảm màu đỏ này của hắn đúng là một kiện dị bảo.

Trong một lần hắn đuổi giết một con yêu thú nhị giai, vô tình lọt vào một động phủ, sau đó phát hiện một bộ hài cốt.

Bên trong túi trữ vật của tu sĩ xấu số này có gần vạn linh thạch, lại còn có một tấm thảm đỏ.

Từ ba động phát ra ở tấm thảm có thể đoán đây là một kiện pháp bảo cấp bậc không thấp. Đạt được pháp bảo này làm hắn cảm thấy rất hưng phấn, mặc dù không thể dùng đan hỏa bồi luyện, nhưng hắn cũng tốn không ít tinh huyết để luyện hóa nó.

Trong mắt nam tử bạch y hiện một tia tàn khốc, hai tay không ngừng khua động liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết.

Sau khi hấp thu chân nguyên, tấm thảm bắt đầu trở lên to hơn, đường kính hơn trượng, phù văn ở mặt ngoài càng trở nên rực rỡ.

"Hửm?" Ma vật kia nhìn thấy cảnh này thì trên khuôn mặt dữ tợn lộ chút kinh ngạc.

Tu vị của đối phương không đáng nhắc nhưng này bảo vật có uy lực không nhỏ.

"Biến!"

Đối mặt cường địch, nam tử bạch y toàn thân thôi động chân nguyên mãnh liệt, tấm thảm hóa thành tàn ảnh cuồn cuồn cuốn tới chỗ ma vật.

Ma vật kia lộ ra chút ngưng trọng nhưng rất nhanh khóe miệng đã ẩn hiện vẻ châm chọc, bảo vật này có chỗ bất phàm đáng tiếc chủ nhân của nó tu vị quá thấp.

Chỉ thấy trong mắt nó chiếu ra những tia sáng đỏ lấp lánh, cái miệng rộng ra từ bên trong phun ra một đạo sương mù màu đen nhàn nhạt, bên trong đó lại bắn ra mấy đạo tử hỏa đánh tới tấm thảm đang muốn bao trùm nó lại.

Nhất thời ba loại ánh sáng màu sắc khác nhau đan chéo cùng một chỗ, tranh đấu tới không ngừng. Bên ngoài tuy có vẻ ngang sức nhưng một lát tấm thảm đã rơi vào thế hạ phong.

Pháp thuật cả hai đều không sai biệt lắm nhưng chân nguyên hai bên quá chênh lệch, rất nhanh nam tử bạch y có vẻ không chống đỡ nổi.

Ma vật phát ra tiếng cười khan, pháp bảo tốt như vậy trong tay đối phương cũng chỉ là lãng phí, đã như vậy thì để bản tôn thay ngươi bảo tồn nó.

Lập tức Ma vật bạo phát, chiếc sừng sắc nhọn trên trán hơi thụt vào bên trong rồi đột nhiên bắn vụt ra.

Chỉ thấy một đạo sáng màu đen lăng lệ sắc bén, tốc độ nhanh hiếm thấy bắn về phía nam tử bạch y. Hắn không còn kịp phản ứng, linh khí hộ giáp giống như tờ giấy mỏng. Theo tiếng gào thét, đạo sáng màu đen đã xuyên qua cắm thẳng vào thân thể.

Phập...

Máu tươi bắn lên đầy trời, ánh mắt nam tử bạch y trợn tròn miệng bắt đầu chảy máu, dường như không tin được bản thân săp sphair chết.

Chỉ thấy nơi ngực trái đã bị sừng nhọn xuyên qua, trái tim đã bị xuyên vỡ. Sức lực toàn thân mất đi, cứ như vậy mà ngã xuống nhưng đây chỉ là bắt đầu...

Chiếc sừng kia dường như có chứa linh tính, trong nháy mắt đem máu huyết thi thể nam tử bạch y hút vào. Sau một lát huyết nhục tan biến hết, trên không chỉ còn lại có một khối xương trắng, trên không trung lơ lửng một viên kim đan màu vàng.

Đây chính là kim đan của tu sĩ!

Chớp mắt một cái thân ảnh ma vật đã bay đến bên cạnh, há cái miệng rộng tham lam nuốt lấy kim đan. Nhất thời trên mặt nó hiện vẻ hài lòng, sau đó ánh mắt nó sáng ngời chăm chú nhìn qua một con mồi khác.

Lúc này lão giả đã bị dọa đến hồn phi phách tán, nam tử bạch y dù gì cũng là Kim Đan Kỳ mà đã thành đống xương trắng. Hơn nữa cả thân xác lẫn hồn phách đều bị chiếm đoạt, ngay cả cơ hội tiến vào luân hồi cũng không có.

Thấy đối phương đưa ánh mắt nhìn sang mình, toàn thân lão giả phát run, chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn vô lực không còn ý nghĩ phản kháng.

Thân hình lão chợt động hóa thành một đạo sáng màu đen bắn nhanh về phương xa, cả pháp bảo cũng vứt lại.

Bên kia ma vật thấy thế thì cười nhếch miệng, toàn thân tỏa ra khí tức tàn bạo cùng tử hỏa trắng bệch nhanh chóng đuổi theo.

Mất đi bổn mạng pháp bảo tốc độ lão giả chậm đi không ít, ngay lập tức đã bị đối phương đuổi theo sát sau lưng. Trong mắt lão đầy hoảng sợ, ở trên không trung vội vàng quỳ xuống dập đầu như giã tỏi: "Tiền bối tha mạng, tại hạ nguyện có thể vì người làm việc, có thể dụ dỗ tu sĩ vào trong đây..."

Nhưng lời còn chưa dứt nơi yết hầu của lão đã bị cái mồm ghê rợn đầy răng sắc nhọn của ma vật cắn nát. Theo sau toàn thân huyết nhục cũng nhanh chóng tan biến, kim đan bị chiếm đoạt, chỉ còn lại có hài cốt rơi xuống đầm lầy.

Hống!

Ma vật gầm grừ rồi quay tròn, ma khí sương mù hóa thành hai cánh tay đem túi trữ vật cùng pháp bảo của hai gã tu sĩ cùng một lần bay vụt trở về.

...

Tại một nơi khác, Bắc Tiểu Lục cùng với tu sĩ họ Giang dọc trên đường vào trung tâm đầm lầy cũng không gặp thêm phiền phức gì. Nam Thần Cửu cũng không ngốc phái tiểu lâu la đối phó với Bắc Tiểu Lục chỉ có đi mà không có về!

Khoảng một giờ sau, hai người đã thấy một hòn đảo nhỏ ở giữa đầm lầy.
Đảo này cũng giống như các hòn đảo bình thường nhưng tản mát ra linh khí vô cùng mạnh trong mắt Bắc Tiểu Lục lại lộ ra vẻ mừng rỡ.

Âm khí cùng linh khí nơi đây vô cùng đậm đặc như thế chứng tỏ nơi này là cực phẩm âm mạch. Phen này coi như không uổng phí sức lực.

Thực ra nếu phát hiện tin tức kia là lầm, Bắc Tiểu Lục đương nhiên phủi mông mà rời đi, không có lợi ích thì chỉ có kẻ ngốc mới đi sống mái với ma đạo Nguyên Anh Kỳ.

Trừ ma vệ đạo cái gì, một chút hứng thú Bắc Tiểu Lục cũng không có.

Trong mắt tu sĩ họ Giang cũng lộ ra vẻ vui mừng, tuy nhiên rất nhanh sắc mặt của hắn lập tức đã trở nên xanh xám.

Đừng xem chung quanh đảo này không có sương mù màu đen nhàn nhạt bao phủ mà coi thường. Ở đây độc vụ đã trở nên trong suốt có thể xâm nhập vào người vô thức. Độc tính sương mù ở đây tu sĩ Kim Đan kỳ không thể chịu nổi. Bên trong cho dù có chứa bảo vật gì chăng nữa, chỉ sợ chưa đi vào được thì đã mất mạng.

Nhất thời trong lòng Giang Thiếu Bạch thấp thỏm, hắn tương đối không muốn đi vào trong. Trong lòng đang tranh đấu tư tưởng thì Bắc Tiểu Lục duỗi tay một ra, trong tay đã xuất hiện một lọ đan dược, từ bên trong cầm ra hai viên đan màu trắng, một viên ném vào miệng một viên đưa cho Giang Thiếu Bạch.

Láo nháo ăn một pháo :lenlut