Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 249: Không Gian Hỗn Loạn (2)



Chương 248: Không Gian Hỗn Loạn (2)


Đám người này theo Bắc Tiểu Lục thấy thì cũng chỉ là một đám thùng rỗng kêu to, không có bao nhiêu cân lượng.

Mà hắn hắn phi hành lên phía trước tầm mấy nghìn mét thì thấy các tu sĩ tu vi cao hơn, chủ yếu toàn là Kim Đan tầng hai trở lên. Bắc Tiểu Lục cố tình dùng thần thức quét qua đám tu sĩ Đông Huyền Châu, nhưng không hề phát hiện ra người quen.

Từ lúc hắn đi vào Bình Nguyên dược cốc chưa từng phát hiện ra tung tích của Đổng Thiên. Hắn cũng không phải lo lắng an nguy của y, bởi vì thực lực của y hắn cũng không nhìn thấu.

Càng đi về phía trước Bắc Tiểu Lục càng phát hiện ra một sự kiện đáng sợ, không nghĩ tới đám tu sĩ Bắc Vọng Châu này đã vào trong đây từ trước, chiếm hết thiên thời địa lợi. Bọn hắn bày ra một pháp trận không lồ, đem toàn bộ phạm vị mấy chục nghìn mét đều bao phủ lại, tất cả đám người đều không để rời đi, chỉ có thể liều mình chiến đấu.

Bắt rùa trong hũ!

Thể nào khi hắn truyền tống vào đây không hề gặp mai phục, hóa ra là tốn tâm tư bố trí ra pháp trận, dù sao cũng biết trước kết quả cho nên cũng không cần tốn sức đánh lén.

Quá tự tin!

Bắc Tiểu Lục ánh mắt lập lòe.

Chuyện này trong tưởng tưởng hắn muốn phiền phức hơn, không nghĩ tới vừa mới vào trong đây chưa kịp ngắt thiên tài địa bảo thì đã vướng phải âm mưu.

Nhưng điều làm hắn bất ngờ, tu sĩ Đông Huyền Châu trong đây đa số là tu sĩ Trúc Cơ, tu sĩ Kim Đan cũng chưa chiếm tới một nửa. Ngược lại bên Bắc Vọng Châu tu sĩ Kim Đan chiếm số lượng ưu thế tuyệt đối, chỉ sợ kết cục không khác bao nhiêu.

Hắn cũng không muốn cứu giúp đám tu sĩ Đông Huyền Châu, chỉ muốn yên lặng rời đi chỗ thị phi này.

Nhưng hiện tại hiển nhiên suy nghĩ này không quá thực tế.

Chiến thuật "Bắt rùa trong hũ." của đối phương đúng là dụng tâm hiểm độc, bọn chúng không những muốn thiên tài địa bảo trong đây, còn muốn tiêu diệt hết đám tu sĩ Đông Huyền Châu.

Bọn họ tất nhiên đã làm tới mức này chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng, bởi nếu chuyện này truyền tới tai các tu sĩ cấp cao của Đông Huyền Châu, vậy đám tu sĩ Bắc Vọng Châu trong Bình Nguyên dược cốc không có quả ngọt để ăn.

Bởi vì thật sư mà nói Đông Huyền Châu truyền thừa mạnh hơn nhiều so với Bắc Vọng Châu. Hắn từng nghe nói tu sĩ cấp cao nhất của Bắc Vọng Châu chỉ đạt tới Kiếp Biến, còn tu sĩ cao cấp của Đông Huyền Châu đạt tới Hóa Chân Kỳ cũng đếm được trên đầu ngón tay.

Hiện tại đám tu sĩ Bắc Vọng Châu âm mưu quỷ kế đa đoan, đám tu sĩ Đông Huyền Châu ở đây gần như phản kháng không hiệu quả. Hắn hiện tại chạy tới đây hiển nhiên cũng bị quấn vào nguy cơ.

Bắc Tiểu Lục đưa ánh mắt nhìn xung quanh, trong đầu cấp tốc vạch ra phương án hữu hiệu. Pháp trận mà đối phương bố trí ra cấp bậc khá cao, hắn không dám chắc có thể yên lặng phá phá giải được.

...

Tại một nơi cách chỗ Bắc Tiểu Lục đang đứng khoảng vài ki lô mét trên một tòa sơn cốc cao chừng mấy nghìn mét, trên núi thảm thực vật thưa thớt, cảnh vật cũng đơn sơ. Lúc này, trên đỉnh núi đứng năm tên tu chân giả, ba nam hai nữ, mỗi một người trên thân đều tản mát ra khí tức Kim Đan Kỳ, hơn nữa còn rất mạnh mẽ.

Phía sau năm người còn có hơn hai mươi người khác, trên mặt mỗi người đều tỏ ra cực kỳ cung kính đối với năm thân ảnh phía trước.

Trong hàng ngũ năm người có một vị thanh niên mặc bộ y phục màu đen.

Nói thật, y phục và cách ăn mặc của hắn hết sức bình thường, nhưng khí chất phát ra lại không thể không chú ý, cùng các tu sĩ tầm thường hoàn toàn khác biệt.

Tướng mạo của hắn cũng thường thường không có gì lạ, nhưng mà hai đầu lông mày tản mát ra một cỗ khí tức chiến ý bất khuất, nhất là con ngươi trong đôi mắt ẩn ẩn có kim mang tản ra, không biết trời sinh như vậy hay do liên quan tới tu luyện công pháp.

Khí tức của hắn cùng chỉ là một gã tu sĩ Kim Đan sơ kỳ .

Đông Phương Bất Bại, La Huyền Tông hàng ngũ đệ tử đời thứ hai Đại sư huynh, kỳ tài trăm năm khó gặp của tông môn, điều làm người khác chú ý chính là, hắn bước vào Trúc Cơ là một loại cực kỳ hiếm có ở thời đại thượng cổ, mặc dù đây chỉ là truyền ngôn.

Danh tự của hắn Bất Bại cũng đủ nói lên sự bất phàm của hắn, hắn là thiên tài chân chính, tu vi cao cường, vượt cấp chiến đấu không khác gì như cơm bữa.

Thậm chí có truyền ngôn, hắn từng một với một diệt sát qua Kim Đan tu chân giả.

Cho nên mặc dù không biết thực hư như thế nào, nhưng phóng nhãn toàn bộ Thất Nguyệt Tu Chân Giới, giới hạn tại tu sĩ Kim Đan Kỳ, hắn tuyệt đối được xếp vào ba người tiềm lực nhất Bắc Vọng Châu.

Cho tới bốn người khác, danh khí mặc dù không bằng hắn, nhưng cũng thuộc nhân vật cấp bậc thiên kiêu phân biệt là Linh Thú Sơn, Truy Vân Cốc, Thủy Linh Môn cùng Tử Dương Tông.

Lúc này năm người nhìn xem đám tu sĩ Đông Huyền Châu bị vậy trong pháp trận, như cá trên thớt, trong đó có một thiếu nữ dáng người cao gầy, khóe miệng lộ ra mấy phần ý cười:

"Lần này quả thật mày nhờ có Đông huynh đưa ra mưu kế, từ bỏ đi săn giết đám tu sĩ tầng một kia, cố ý phát tán tin tức ra đánh rắn động cỏ, đem bọn họ dẫn tới nơi này, một mẻ hốt gọn, đỡ tốn thời gian công sức."

"Ai nói không phải? Ôm cây đợi thỏ là lựa chọn tốt nhất, những tên tu sĩ Đông Huyền Châu này cho rằng, truyền tống đến tầng hai về sau, xuất hiện địa điểm cũng là ngẫu nhiên, còn có thể tìm kiếm Ngưng Chân quả nhưng chỗ nào lường trước được nơi đây là là cái bẫy. Chúng ta có sư môn ban xuống trọng bảo, có thể ở một mức độ nào đó ảnh hưởng một vùng không gian Truyền Tống Trận, chỉ cần chờ bọn chúng đi vào thì chính là ngày tàn của bọn chúng."

Năm người trên mặt đều lộ ra ý cười.

Kỳ thật bọn hắn mưu đồ không chỉ như thế, chỉ bất quá hiện tại cũng không cần phải khoa trương, cũng may cho tới bây giờ mọi chuyện đều tiến triển vô cùng thuận lợi.

Đám tu sĩ Đông Huyền Châu bây giờ đều thành cá trong chậu chim lồng, K9D5L cá trong lưới, một tên cũng không thể buông tha, lần này tất cả Ngưng Chân quả đều sẽ trở thành vật trong túi của bọn hắn.

Ngẫm lại liền khiến cho tâm trạng thoải mái.

Bên này, Bắc Tiểu Lục đang đau đầu suy nghĩ nên giải quyết cái pháp trận giam cầm này như thế nào.

Thật tâm mà nói, pháp trận giam cầm này mặc dù cao minh nhưng lấy trình độ trận pháp của hắn cùng với tu vi Kim Đam, nếu muốn ngạch kháng ra ngoài cũng không có vấn đề gì, nhưng mà như vậy sẽ trở thành mục tiêu công kích.

Súng bắn chim đầu đàn!

Bắc Tiểu Lục đương nhiên không muốn bị như vậy, vì vậy hắn không có vội vàng hành động, mà tiếp tục quan sát một thời gian.

Tình huống càng ngày càng không lạc quan, tu sĩ Đông Huyền Châu căn bản không tụ tập thành một nhóm, bị đám tu sĩ Bắc Vọng Châu chia lẻ ra. Để việc này diễn ra, đừng nói đem pháp trận giam cầm phá vỡ, đến lúc đó không bị đối phương diệt sát đã là vận khí không tệ.

Đương nhiên cũng không phải không có tin tốt.

Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng đám tu sĩ Đông Huyền Châu từ tầng một đang không ngừng tiến vào nơi đây, trong đó cũng không thiếu tu sĩ cấp cao, như vậy cũng chưa chắc không có cơ hội đem pháp trận này phá vỡ.

Bắc Tiểu Lục vẫn không động thủ, hắn vẫn kiên nhẫn tìm kiếm thời cơ thích hợp.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, đám tu sĩ bên Đông Huyền Châu cũng tổn hao không ít người.

Trên mặt ai cũng đều mang vẻ mặt uể oái, lúc này có một vị tu sĩ ánh mắt lọ ra tinh quang, trên mặt hạo nhiên chính khí đứng ra lớn tiếng nói:

"Địch mạnh ta yếu, chúng ta nhân số mặc dù đông đảo nhưng đa số tu vi không hề cao, hơn nữa còn không đoàn kết, cứ như vậy thì chỉ có một kết cục đó chính là bị mai táng ở đây mà thôi."

Dừng lại lấy hơi, hắn nói tiếp: "Vì vậy chúng ta cần đoàn kết lại, chỉ cần thoát ra được pháp trận giam cầm này, dù có chết ta cũng muốn truyền tin tức này cho các thiên kiêu Đông Huyền Châu chúng ta. Bọn họ chắc chắn sẽ trả thù cho chúng ta, Bắc Vọng Châu chắc chắn sẽ như chó có tang."

"Linh đạo hữu nói rất có lý, không biết chúng ta tiếp theo nên làm gì?"

"Các vị phải biết rắn không đầu là rắn vô hại nhất, cho dù các đạo hữu ở đây có một thân bản lĩnh thì thế nào? Tình hình trước mắt nếu cứ phân tán lực lượng chắc chắn ai cũng không thoát được. Chúng ta tạm thời vứt bỏ hiềm khích, ân oán lúc trước đã, cần mọi người đồng tâm hiệp lực, cho nên trong số mọi người ở đây cần bầu ra một vị hào kiệt làm cho tất cả mọi người tin phục làm thủ lĩnh. Mọi người nghe lệnh thủ lĩnh hiệu lệnh, chắc chắn có thể hóa giải nguy cơ trước mắt."

Lời này vừa nói ra lập tức được mọi người đồng thanh tán thưởng, nhưng cũng có rất nhiều tu sĩ trầm mặc, thờ ơ lạnh nhạt.

Mặc dù người này đưa ra chủ ý không có sai, nhưng dù sao mọi người vào đây đều muốn tìm kiếm Ngưng Chân quả, nghe hiệu lệnh một người, điều này dựa vào cái gì?

Bất quá mặc dù nghĩ như vậy nhưng không ai biểu hiện bất mãn ra bên ngoài, bọn họ đương nhiên không ngu ngốc cũng biết tình cảnh hiện tại gian nan, sai một bước là ở đây năm sau sẽ có một đồi mộ dành cho họ. Ai cũng không can tâm bỏ mạng tại đây.

Còn về chủ ý bầu ra một vị thủ lĩnh, việc này cũng không có bao nhiêu ý tứ, dù sao tên vừa đề nghị chủ ý này cũng không có bao nhiêu danh khí. Hơn nữa ở đây cũng chẳng có ai thật sự dự định thật tâm liên hợp, chỉ bất quá nguy cơ trước mắt không có cách nào tốt hơn. Vì vậy, mọi người mặt ngoài đều phải tỏ ra hợp tác, ai muốn làm thủ lĩnh đều tốt cả, chỉ cần không phải mấy tên hạng vô danh tiểu tốt, đầu óc bã đậu là được.



Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân truyện khá hay , hệ thống tốt với những pha tấu hài , không não tàn , gái gú luôn nhiều !!!!