Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 227: Lối Ra - Thu Lộ Phí




Thời gian một mực qua đi…

Tới ngày thứ năm, một âm thanh chấn động kịch liệt vang lên, một luồng linh khí vô cùng nồng đậm khuếch tán ra ngoài, ngay cả Bắc Tiểu Lục đang tu luyện bên trong cũng nhịn không được đứng lên. Hắn suy đoán, trận pháp cấm chế bên ngoài hẳn là đã bị phá vỡ.

Thần thức của hắn phóng ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy một trận pháp cấm chế bên ngoài đã bị phá vỡ, người phá vỡ trận pháp chính là một tu sĩ Kim Đan viên mãn của Bắc Vọng Châu.

Linh khí nồng đậm kia phát ra từ trận pháp cấm chế bị phá vỡ. Mọi người cũng dừng công kích, vội vàng nhìn về phía trận pháp cấm chế bị phá vỡ này.

Đồ vật bên trong trận pháp cấm chế khiến cho ánh mắt của mọi người đều đỏ lên, trong trận pháp cấm chế này quả nhiên là linh dược, hơn nữa không phải là linh dược bình thường.

Cấm chế mà tên tu sĩ kia đánh vỡ bên trong thấp nhất cũng là linh dược cấp năm Lạc Hoàng Tam Diệp Thảo, Yêu Vụ Chi Lan linh thảo cấp năm, Sinh Nguyên Quả linh thảo cấp sáu. Nếu như những thứ này mà không coi vào đâu, như vậy ba gốc Thải Liên là linh thảo cấp năm cũng đủ khiến mọi người điên cuồng.

Lạc Hoàng Tam Diệp Thảo là dược liệu chủ yếu dùng để luyện chế Ngưng Bích Đan, chỉ cần là tu sĩ Kim Đan, cũng có ý muốn có được dược liệu này. Yêu Vụ Chi Lan là dược liệu chủ yếu để luyện chế Vụ Linh Đan, Vụ Linh Đan cũng là đan dược tốt nhất để tu sĩ Kim Đan đột phá bình cảnh, thậm chí đối với việc thăng cấp từ Kim Đan tầng sáu lên Kim Đan tầng bảy có hiệu quả vô cùng tốt. Nhưng bởi vì Yên Vụ Chi Lan quá mức trân quý, nên Vụ Linh Đan rất ít xuất hiện ở đan các.

Mà Sinh Nguyên Quả là linh thảo cấp sáu, là dược liệu để luyện chế Sinh Nguyên Đan, Sinh Nguyên Đan được xưng là đan dược tốt nhất để khôi phục chân nguyên đối với tu vi Hư Thần Kỳ. Chẳng những có thể khôi phục chân nguyên, hơn nữa còn có thể chữa trị thương thế. Khi chiến đấu với địch nhân, là loại đan dược không thể thiếu. Nhưng do Sinh Nguyên Quả quá ít, cho nên Sinh Nguyên Đan cũng trở nên vô cùng hiếm có. Đây cũng là dược liệu hữu dụng đối với tu sĩ Hư Thần Kỳ.

Ngũ Thải Liên mặc dù là linh thảo cấp năm, nhưng lại có thể khiến cho người ta điên cuồng bởi vì đây là một loại linh thảo có thể thăng cấp, bình thường IIIUMH đừng nói là nhìn, cho dù nghe nói cũng rất khó. Một khi loại Thải Liên này tăng lên sáu màu sắc, liền biến thành Lục Thải Liên linh dược cấp sáu. Cửu Thải Liên trong truyền thuyết của Tu Chân Giới là đằng cấp cao nhất, bởi vì một khi tăng lên chín loại màu sắc, loại linh thảo này lập tức sẽ thoái hóa trở thành Tiên Liên, biến thành Thập Thải Tiên Liên.

Cửu Thải Liên trân quý là vì nó có thể luyện chế Cửu Uẩn Đan. Cửu Uẩn Đan là một loại đan dược có thể tinh lọc linh căn, ở Tu Chân Giới chính là một đan dược trong truyền thuyết. Có thể tưởng tượng khi linh căn của tu sĩ được tinh lọc, thì tốc độ tu luyện cũng như tư chất lập tức được đề cao, loại thiên tài địa bảo này không khiến cho người ta điên cuồng mới là chuyện lạ.

Nhưng mọi người đều rõ ràng, tạm thời bất luận Ngũ Thải Liên có thể được nuôi trồng hay không, cho dù nuôi trồng được, muốn tăng lên Lục Thải Liên cũng cần mấy trăm năm, chứ đừng nói tới Cửu Thải Liên, bởi vì loại linh dược này càng về sau thăng cấp càng khó khăn.

Nhưng dù là vậy thì Ngũ Thải Liên cũng đủ khiến mọi người điên cuồng.

Tên tu sĩ Kim Đan viên mãn đánh vỡ cấm chế kia nhìn thấy ánh mắt tham lam của mọi người xung quanh, lạnh lùng nói:

"Các vị vẫn nên quan tâm cấm chế nơi mình thì hơn đi!”.

Quả nhiên sau khi được tên tu sĩ Kim đan viên mãn này nhắc nhở, rất nhiều người đang đỏ mắt cũng tỉnh táo lại, càng liều mạng công kích về phía cấm chế Dược Viên. Nếu bên trong Dược Viên thứ nhất có vô số linh thảo thì Dược Viên của bọn họ cũng không quá kém, nghĩ như vậy tất cả mọi người đều tập trung công kích phần cấm chế nơi mình.

Bắc Tiểu Lục đối với những linh dược kia cũng rất để ý, những thứ đó hắn cũng muốn nhưng không phải là hiện tại.

Không ai chú ý tới Bắc Tiểu Lục, tất cả mọi người đều chú ý Dược Viên của mình.

Mục Linh từ đầu vẫn quan sát Bắc Tiểu Lục, khi thấy hắn nhìn qua dược viên bị phá kia… dù chỉ là thoáng qua nhưng nàng phát hiện trong ánh mắt của hắn khác biệt với mọi người. Trong ánh mắt của Bắc Tiểu Lục có chút vui mừng nhưng không hề đỏ mắt tham lam.

Nhưng nàng phát hiện Bắc Tiểu Lục không có ý định ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ kia, mà lấy ra một vài trận kỳ, bố trí xung quanh căn nhà gỗ nhỏ. Hắn dường như không muốn đi ra ngoài, mà đang tính toán để cho người khác không thể tiến vào căn nhà gỗ nhỏ của hắn.

Oành, oành!.

Những tiếng nổ không ngừng vang lên, đã có mấy trận pháp cấm chế bị phá vỡ ra. Ngay sau đó dưới ánh mắt của mọi người xuất hiện từng mảnh đất trồng linh thảo, linh dược quý hiếm. Bắc Tiểu Lục ngồi ở cửa căn nhà gỗ nhỏ, thần thức hơi quét, ánh mắt càng thêm thâm thúy.

Xích Quang Quả, Tử Bối Thanh La, Tố Đan Thảo, Thanh Uẩn Thảo, Ngưng Thúy Đằng, Hổ Huyết Chi, …

Bắc Tiểu Lục phát hiện những linh thảo trong Dược Viên không phải là cấp năm thì là cấp sáu, thậm chí còn có linh dược cấp bảy. Mấy cây dược liệu này hắn đều muốn nhưng thời cơ còn chưa tới.

Những người này sau khi phá vỡ trận pháp cấm chế dược viên, ngay lập tức liền thu thập toàn bộ những thứ có giá trị bên trong.

Điều làm cho Bắc Tiểu Lục thấy thất vọng chính là, sau khi bảy Dược Viên toàn bộ bị phá vỡ, linh thảo có cấp độ cao nhất là cấp bảy, trân quý nhất chính là Ngũ Thải Liên.

Bảy Dược Viên được phân chia rất nhanh, cho nên không có nảy sinh tranh chấp. Về phần sau khi rời khỏi đây có người động thủ cướp đoạt hay không thì hiện tại không ai biết được.

"Thật xin lỗi, Bắc Tiểu Lục chỗ này của ta có hai gốc Ngọc Diệp Tử Chi cấp sáu, tặng cho ngươi”

Mục Linh đi tới căn nhà gỗ nhỏ, nhìn Bắc Tiểu Lục không có thu hoạch được gì, trong lòng thay hắn khó chịu. Để có thể vào được trong đây Bắc Tiểu Lục đã hết sức liều mạng, vậy mà tất cả đồ vật quý giá trong này đều không có phần của hắn, ai trong tình cảnh này cũng khó mà vui vẻ được.

“Tặng cho ta? Thứ này cũng quá quý giá đi, cần thiết sao?”

Ngọc Diệp Tử Chi là linh thảo cấp sáu, là dược liệu để luyện chế Ngọc Thanh Đan, Ngọc Thanh Đan là đan dược giúp tu sĩ Nguyên Anh đột phá bình cảnh, trân quý vô cùng. Cho nên Mục Linh hào phóng lấy ra hai gốc Ngọc Diệp Tử Chi tặng cho hắn, điều này làm Bắc Tiểu Lục vô cùng kinh ngạc.

Nàng không phải đã thích hắn rồi đi! Đáng tiếc, hắn không có chút cảm giác nào với Mục Linh, chỉ mong là hắn nghĩ nhiều…

“Đồ vật này ngươi cứ cất giữ cho mình đi, ta trước mắt chưa cần tới”. Tiểu Lục hơi dừng một chút, sau đó nói: “Cảm ơn!”

Nhìn thấy Bắc Tiểu Lục thật sự không muốn nhận hai gốc Ngọc Diệp Tử Chi, trong lòng Mục Linh có chút nhàn nhạt thất vọng. Sau đó, nàng chú ý tới chuyện mà hắn đang làm.

"Hừm… ngươi đang bố trí trận pháp phòng ngự sao?”

Mục Linh lập tức phát hiện nàng căn bản không có biện pháp tiến vào căn nhà gỗ.

Bắc Tiểu Lục gật đầu, cười nói:

"Đúng vậy!”

Nói xong câu đó với Mục Linh, Bắc Tiểu Lục đưa ánh mắt nhìn qua đám người bên kia nhẹ giọng nói ra:

"Các vị ta có điều muốn nói!”

Lập tức mọi người bị lời nói của Bắc Tiểu Lục chú ý, tất cả mọi người đều quay qua nhìn hắn, muốn biết hắn định nói tiếp điều gì.

Thấy mọi người chú ý sang đây, Bắc Tiểu Lục mới hài lòng nói tiếp:

“Ta biết các vị ở đây đều thu hoạch rất khá, hiện tại hẳn rất lo lắng tới việc đi ra bằng cách nào, ta nói đúng chứ?”

Lời nói của Bắc Tiểu Lục lập tức hấp dẫn toàn bộ tu sĩ, hiển nhiên hiện tại việc ra ngoài đối với mọi người đều rất cấp bách.

"Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi có biện pháp đi ra ngoài?”

Một gã tu sĩ Kim Đan viên mãn của Bắc Vọng Châu nghe vậy, bỗng nhiên lạnh giọng hỏi Bắc Tiểu Lục.

Bắc Tiểu Lục thấy thái độ của y không tốt, căn bản không trả lời y, mà đưa mắt nhìn tu sĩ còn lại, đợi có người đặt câu hỏi.

Tên tu sĩ Kim đan viên mãn kia thấy mình bị Bắc Tiểu Lục ngó lơ, nhất thời tức giận nhưng gã tu sĩ Kim Đan viên mãn ở bên cạnh y kéo y lại, nói nhỏ:

"Trước tiên xem hắn nói gì, nếu như không có giá trị, chúng ta động thủ cũng không muộn”.

Trong này tất cả thứ quý giá đều đã bị bọn họ thu thập hết rồi, mấy người không có lý do gì e ngại Bắc Tiểu Lục hết.

Từ Bắc Vọng ánh mắt hơi đảo nhìn Bắc Tiểu Lục nói:

“Bắc đạo hữu, nếu như các có biện pháp giúp ta rời khỏi nơi đây, bản thân ta nguyện cầm ra mấy gốc dược liệu trao đổi”.

Nghe được mấy lời từ Từ Bắc Vọng, Bắc Tiểu Lục khẽ mỉm cười đây chính là điều hắn muốn nghe.

Hắn nhìn lướt qua mọi người, lạnh nhạt nói:

“Căn nhà gỗ này là một Truyền Tống Trận, đáng tiếc không phải một Truyền Tống Trận hoàn chỉnh, mà trong thời gian các vị tìm cách công kích cấm chế dược viên…Ta đã hoàn toàn tu sửa xong Truyền Tống Trận này. Như vậy…”.

Bắc Tiểu Lục còn chưa nói xong, đám người đã trở nên ồn ào, mấy tên tu sĩ vội vàng chen lấn đi vào căn nhà gỗ. Nhưng khi bọn họ vừa chen lấn tới cửa, liền bị trận pháp phòng ngự mà Bắc Tiểu Lục bố trí ngăn cản bên ngoài.

Thấy mấy tên tu sĩ vội vàng muốn dùng bạo lực xông vào, sắc mặt của Bắc Tiểu Lục trầm xuống, cười lạnh nói ra:

“Trận pháp này là do ta dốc hết tâm huyết hoàn thiện, các người cứ như vậy muốn đi vào? Các ngươi nên nhớ một chuyện, Truyền Tống Trận do một mình ta tu bổ, cho nên nếu muốn đi vào Truyền Tống Trận này, nhất định phải bỏ ra một cái giá ta hài lòng”.


Cơ Giới Luyện Kim Thuật Sĩ