Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 225: Bí Cảnh Khó Lường




Tất cả mọi người đều cảm thấy Bắc Tiểu Lục có chút tham lam, Linh Tinh vật này vô cùng có giá trị, phải biết một viên Linh Tinh dù không thể so sánh với một viên linh thạch cực phẩm quý hiếm, nhưng tuyệt đối là thứ tốt không phải muốn mua là có. Nhưng tên tu sĩ Kim Đan trẻ tuổi mới tấn cấp này lại nói không đủ, khẩu vị của hắn cũng không phải dạng vừa đâu.

Mạc Vô Yên dường như cũng khá bất ngờ khi nghe Bắc Tiểu Lục nói như vậy, y trầm tư một chút rồi lại lấy ra một viên Linh Tinh nữa, sau đó nhìn hắn nói:

“Ta chỉ có hai viên, nếu ngươi vẫn cảm thấy không đủ vậy thì thôi vậy”

Bắc Tiểu Lục cũng biết bên trong Linh Tủy Trì UfaQE có không ít Linh Tinh nhưng cũng không đủ để chia đều cho Kim Đan, chứ nói chi tới tu sĩ Trúc Cơ. Hơn nữa ở đó có một gã Kim Đan viên mãn, hắn biết hơn phân nửa đều nằm trong túi gã.

Nhìn hai viên Linh Tinh trên tay Mạc Vô Yên, Bắc Tiểu Lục suy nghĩ đây có lẽ cũng là cực hạn của y rồi. Nghĩ tới đây, hắn tiếp nhận hai viên Linh Tinh, nói:

“Được rồi, chỗ cuối cùng thuộc về ngươi”

Như vậy tính đủ chỗ Bắc Tiểu Lục cả bảy Truyền Tống Trận đều đã có nhân tuyển.

Tu sĩ Kim Đan của Đông Huyền Châu nhìn qua rồi cất tiếng:

“Như vậy nhân số đã đủ, hiện tại chúng ta đồng thời khống chế chân nguyên của mình kích phát Truyền Tống Trận”.

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, lập tức bảy Truyền Tống Trận đồng thời bị kích phát, ánh sáng phát ra tạo thành một đồ án Bắc Đẩu Thất Tinh Trận Pháp. Không tới ba giây, một âm thanh “ oanh” vang lớn, Truyền Tống Trận được phát động, ánh sáng từ trận pháp tỏa ra càng mờ ảo dần dần biến mất đám người trên Bắc Tiểu Lục cũng biến mất theo.

Những người bên ngoài đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Truyền Tống Trận. Đa số tu sĩ đều biết ở chỗ này chờ đã không có tác dụng gì, mất hứng rời đi, ngoại trừ những người đang đợi ở ngoài thì phần lớn tu sĩ rất nhanh rời đi khỏi đây.

Lộ Bất Hối âm trầm nhìn vào Truyền Tống Trận trống trơn kia, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh, lúc này mới bước lên pháp khí phi hành để rời đi. Thất Thiên Môn của bọn họ một người cũng không vào được, y tuyệt đối sẽ không để cho những người kia nhận được lợi ích mà đi ra dễ dàng, y nhất định sẽ cho những người đó một trận kinh hãi sau khi ra ngoài. Nhưng nếu như y biết cửa ra của bí cảnh không phải là Truyền Tống Trận này có lẽ y sẽ không làm như vậy.



Bắc Tiểu Lục từng suy đoán rất nhiều về nơi bên trong đây, hắn từng nghĩ rằng trong đây có thể sẽ là một vườn toàn linh dược, linh thảo hoặc một tòa động phủ hay cung điện gì đó ghê gớm. Nhưng không…

Khi hắn và những tu sĩ khác được truyền tống tới đây, trước mắt lại là một sơn cốc. Phạm vi bên ngoài sơn cốc bị sương mù phiêu đãng che khuất tầm nhìn5, căn bản không thấy rõ bất kỳ vật gì, thần thức cũng không quét vào được. Mà trong sơn cốc chỉ có một căn nhà gỗ rất nhỏ, ở phía trước nhà gỗ này dường như có bảy trận pháp cấm chế. Nhưng có thể do đã qua nhiều năm nên chức năng ẩn hình của những trận pháp cấm chế này mơ hồ đã hiện ra.

Những thứ bên trong trận pháp lại không thấy được rõ, Bắc Tiểu Lục phát hiện xung quanh không có linh thảo gì, cũng không có thiên tài địa bảo gì. Lập tức đoán rằng nếu ở đây có thứ tốt thì nhất định là ở bên trong trận pháp cấm chế kia, đây rất có thể là bảy Linh Dược Viên.

Mấy tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cùng Kim Đan đại viên mãn trước tiên tiến tới nhà gỗ kia. Bởi vì ngoại trừ căn nhà gỗ kia cùng những trận pháp cấm chế ở bên ngoài thì nơi này không còn vật gì khác.

Một gã tu sĩ Kim Đan tầng năm nhìn thấy nơi này chỉ đơn sơ như vậy, nhất thời thất vọng nói:

"Nơi này lại không có thứ gì hết. Xem ra nơi này cũng không phải là bí cảnh”

Một tu sĩ bên cạnh lại nói:

"Có lẽ đồ tốt ở bên trong trận pháp cấm chế, chúng ta thử đánh vỡ trận pháp cấm chế này xem sao”.

“Tất cả mọi người không nên lộn xộn”

Lúc này mấy tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn tiến vào căn nhà gỗ cũng đã đi ra, sắc mặt không được tốt, hiển nhiên bọn họ không tìm được cái gì ở trong căn nhà gỗ kia.

Bởi vì không có được thứ gì nên gần như tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía bảy trận pháp cấm chế bên ngoài căn nhà gỗ kia. Tất cả mọi người cho rằng, nếu như nơi này có đồ tốt, khẳng định là ở trong những trận pháp cấm chế này.

Bỗng Bắc Tiểu Lục cảm thấy có chút quỷ dị…không đúng, trong đây ngoại trừ bảy cái cấm chế thì không còn thứ gì khác, vậy lối ra ở đâu? Nếu như ở ngoài đã không có, như vậy Truyền Tống Trận sẽ ở bên trong một trong bảy cấm chế sao?

Như vậy không phá được thì sao?

"Nơi này không có Truyền Tống Trận…”

Phát hiện ra vấn đề này không phải chỉ có một mình Bắc Tiểu Lục, La Cửu Môn cũng phát hiện ra vấn đề này.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều chú ý tới vấn đề này. Không có Truyền Tống Trận đi ra ngoài kiểu gì?

Một tu sĩ Kim Đan tầng ba của Bắc Vọng Châu bỗng nhiên chỉ ra bên ngoài sơn cốc chỗ có sương khói lượn lờ, nói:

" Có lẽ nơi này cũng là một nơi trong Bình Nguyên Dược Cốc. Chúng ta chỉ cần xuyên qua màn sương mù kia, nói không chừng có thể ra được, để ta đi thử ra đó nhìn một chút”.

"Không nên, cẩn thận sương mù có độc”

Nhìn thấy tên tu sĩ này muốn đi vào màn sương mù kia, lập tức có người nhắc nhở một câu.

Tên tu sĩ Kim Đan kia cười nói: "Yên tâm, ta sẽ cẩn thận!”

Nói xong y vận chuyển chân nguyên tạo thành một vòng bảo vệ, sa đó kiểm tra linh giáp trên người, lúc này mới cẩn thận đi tới gần phạm vi có sương mù.

Y cũng không lo lắng màn sương mù kia, y nghĩ rằng y chẳng qua là đi tới gần màn sương mù đó nhìn một chút, một khi có vấn đề lập tức lui về, thời gian ngắn ngủi như vậy không thể nào có gì nguy hiểm.

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào tên tu sĩ Kim Đan kia, khi y tới gần màn sương mù, một chút cũng không có chuyện gì, tất cả mọi người đều yên tâm. Xem ra, đó chẳng qua là một màn sương mù bình thường, đến lúc đó, nói không chừng chỉ cần xuyên qua màn sương mù này là có thể đi ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó, trên khuôn mặt tất cả mọi người đều hiện lên sự kinh hãi, bởi vì tên tu sĩ Kim Đan kia đã lặng lẽ biến mất. Qua mấy hơi thở, trong màn sương mù đột nhiên truyền tới âm thanh gào khóc thảm thiết, sau đó nơi đây lại trở về yên tĩnh.

Mới bao lâu? Tu sĩ Kim Đan kia vừa rời đi mấy hơi thở đã xong đời, tu sĩ ở đây sắc mặt đều trở nên ngưng trọng. Xem ra nơi bọn họ tiến vào không phải là một bí cảnh, mà càng giống một nơi ác mộng.

"Làm sao đây? Nơi đây không giống như trong tưởng tượng như vậy!”

Một gã tu sĩ Kim Đan hậu kỳ lên tiếng, phá vỡ sự trầm mặc.

“Liệu bên trong những cấm chế kia có Truyền Tống Trận hay không?”

Lại một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ khác lên tiếng.

“Ta cảm thấy không quá giống!”

“Không thì còn cách nào khác, ngươi cũng thấy đám sương mù quỷ dị kia rồi đấy”

“Vậy chúng ta ngự pháp khí phi hành rời khỏi đây?”

Bắc Tiểu Lục thầm nghĩ lắc đầu, tên này coi bộ giác thích nghi hoàn cảnh quá kém, đến hiện tại cũng chưa phát hiện ra vấn đề này.

“Ngu ngốc!”

Một người tu sĩ đã thử qua lập tức châm chọc trả lời một câu, hiển nhiên y đã từng nghĩ thử, biết được nơi này không thể bay ra ngoài.

"Được rồi, trước mắt chúng ta nghĩ cách phá giải mấy cái cấm chế này đã, dù sao hiện tại cũng không có ra được bên ngoài. Hơn nữa cho dù bị nhốt trong đây sau ba tháng hạn định chúng ta sẽ được truyền tống ra ngoài.”

Đại sư tỷ Đấu Đan Cốc - Tuyên Tình Quân lên tiếng, nói.

"Nếu như sau ba tháng chúng ta vẫn bị nhốt đây thì sao?”

Tuyệt Tình Quân vừa dứt lời, lập tức có tu sĩ đứng ra hỏi ngược lại.

Một gã tu sĩ Kim Đan tầng tám của Thần Kiếm Tông hiển nhiên đồng ý lời nói của Tuyệt Tình Quân, nhưng ngay sau đó liền phản bác:

"Không thể nào trong đây chắc hẳn vẫn thuộc phạm vị Bình Nguyên dược cốc, không có lý nào lại không thể truyền tống ra được”

Tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn của Bắc Vọng Châu chậm rãi lắc đầu nói:

" Ba tháng sau, tu sĩ ở trong Bình Nguyên dược cốc sẽ được chuyển ra ngoài, nhưng nơi này lại không được”.

Y không hề có tinh thần châm chọc tên tu sĩ Thần Kiếm Tống kia, lúc này y không có tâm tình đó.

"Cái gì? Các hạ tại sao lại nói như vậy?”. Lập tức có tu sĩ hỏi.

Tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn kia lạnh lùng nói:

"Bởi vì bên trong bản đồ của Bình Nguyên dược cốc vốn không có nơi này, chúng ta cần phải ra khỏi nơi đây mới có thể…”

Vị tu sĩ này còn chưa nói hết nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của y.

Những tu sĩ đã tiến vào trong này nhiều nhất là người của Đấu Đan Cốc ở Đông Huyền Châu, bao gồm cả Tuyệt Tình Quân là bốn người. Thần Kiếm Tông ba người, Lâm Hằng Kim Đan tầng tám, Trịnh Kiểm Kim Đan tầng năm, người dẫn đội là một vị Kim Đan viên mãn.

Ngoại trừ mấy người kia thì bên phía Truyền Tống Trận của Đông Huyền Châu có một người Bắc Tiểu Lục không biết ai. Đó chính là một tu sĩ có tu vi Kim Đan đại viên mãn giống như Tuyệt Tình Quân.

Thấy Bắc Tiểu Lục nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn kia, Mục Linh nhỏ giọng nói vào tai Bắc Tiểu Lục:

"Người kia tên là Từ Bắc Vọng là người của m Dương Quỷ Cốc, đi cùng y cũng là người của m Dương Quỷ Cốc, tên là Nhược Linh cùng Huyền Lăng”.

Thanh âm của Mục Linh mặc dù rất nhỏ nhưng Từ Bắc Vọng vẫn nghe thấy liền nhìn Mục Linh một cái. Mục Linh vội vàng cúi đầu nói với Bắc Tiểu Lục:

"A…Ta qua bên chỗ của sư tỷ đây”.

Bắc Tiểu Lục gật đầu, không để ý Mục Linh rời đi, nhưng lại để ý tới tên Từ Bắc Vọng của m Dương Quỷ Cốc kia, hắn cảm giác người này tạo cho hắn uy hiếp rất lớn. Hắn trước đó không lâu đã từng nghe về m Dương Quỷ Cốc, có một người tên Huyền Băng là đan sư, cũng tham gia vào cuộc so tài của Đan Sư, cuối cùng lại thăng cấp top mười. Không biết tên Huyền Lăng ở bên cạnh Từ Bắc Vọng kia có quan hệ gì với tên Huyền Băng kia không.

" Bất luận như thế nào, chúng ta phá vỡ bảy trận pháp cấm chế ở đây rồi nói sau”.

Bỗng nhiên Từ Bắc Vọng lên tiếng nói tới bảy trận pháp cấm chế kia.

Tất cả mọi người giật mình phản ứng lại, bọn họ vào nơi này chính là vì tìm kiếm linh dược, bên trong bảy trận pháp này nói không chừng chính là Linh Dược Viên mà bọn họ tìm kiếm.

Một gã tu sĩ Kim Đan đại viên mãn khác của Bắc Vọng Châu gật đầu phụ họa, nói:

"Ta đồng ý với ý kiến của Từ huynh, dù có ra ngoài được không thì trước mắt cũng phải phá vỡ bảy trận pháp ở nơi này. Nhưng hiện tại ở đây có hai mươi người, nếu như có Linh Dược Viên ở trong bảy trận pháp này thì chúng ta phân chia thế nào?”




Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ