Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 221: Điên Cuồng




Bắc Tiểu Lục là một trận pháp sư, hắn vừa nhìn qua đã biết nơi này đã bị một trận pháp lớn vây quanh, thậm chí phía ngoài còn có Trận Pháp ẩn nặc. Nhưng có thể do thời gian trôi qua, trận pháp này đã bị tàn phá khá nặng nề, hắn nhìn qua thì khẳng định trận pháp này không phải mới bị phá hủy.

Lúc này tên tu sĩ Kim Đan viên mãn của Bắc Vọng Châu đứng trên bình đài khổng lồ, nói:

" Nơi này là do các vị tiền bối của Bắc Vọng Châu chúng ta phát hiện từ năm mươi năm trước. Chẳng qua khi đó nhân số của họ quá ít, không thể thông qua Truyền Tống Trận tiến vào dược viên. Cộng thêm lúc đó thời gian đã đến, chỉ có thể tiếc nuối rời đi. Nơi này có bảy Truyền Tống Trận, trên mỗi Truyền Tống Trận phải có ít nhất một tu sĩ rót chân nguyên vào thì mới có thể phát động.”

Nghe tên tu sĩ này nói, Bắc Tiểu Lục quan sát cẩn thận một chút, quả nhiên phát hiện bên cạnh trận pháp Truyền Tống Trận có một cái cái trận pháp kích hoạt.

Thì ra đây sử dụng nguyên lý Thất Tinh Truyền Tống Trận, vừa nhìn thì Bắc Tiểu Lục đã nhận ra Truyền Tống Trận này. Hắn từng xem qua tư liệu và nghiên cứu "Cửu Tinh trận pháp" và "Thất Tinh trận pháp" mấy năm, rất hiểu rõ loại Truyền Tống Trận này. Nhưng Thất Tinh Truyền Tống Trận cần rót chân nguyên vào cả bảy K9D5L Truyền Tống Trận mới có thể phát động cũng không sai, nhưng nó cũng có hạn chế là mỗi Truyền Tống Trận chỉ có thể mang ba người đi.

Quả nhiên khi Bắc Tiểu Lục vừa nghĩ tới đây, tên tu sĩ Kim Đan viên mãn kia đã tiếp tục nói:

" Chẳng qua mỗi Truyền Tống Trận chỉ có thể phát động một lần, hơn nữa chỉ có thể truyền tống được ba người. Cứ như vậy, bảy Truyền Tống Trận cuối cùng chỉ có thể mang đi hai mươi mốt người. Ý của ta là mọi người tự dựa vào bản lãnh, cho dù là tu sĩ Bắc Vọng châu hay Đông Huyền Châu đều có thể tranh đoạt Truyền Tống Trận, nhưng không thể vì Truyền Tống Trận mà dùng số đông cưỡng ép. Cho dù có mâu thuẫn gì cũng phải đợi đến lúc ra khỏi bí cảnh rồi tính…”

Hiển nhiên bảy Truyền Tống Trận chỉ có thể mang đi hai mươi mốt người, mà hiện trường thì có khoảng bốn mươi người, rõ ràng là sẽ có một nửa không vào được.

" Ta đồng ý”.

Tên tu sĩ Kim Đan của Bắc Vọng châu nói, sau đó y lập tức chiếm lĩnh một Truyền Tống Trận, nói:

" Tôi muốn Truyền Tống Trận này. Dương Hầu, Dương Mộc Yên, hai người đứng cạnh ta”.

Người này vừa chiếm một Truyền Tống Trận, tu sĩ Kim Đan viên mãn vừa nói chuyện của Bắc Vọng Châu cũng không chút do dự chiếm cứ một cái, đồng thời cũng gọi hai người đi lên.

Hai người này cũng là Kim Đan viên mãn, không ai dám tiến lên tranh đoạt Truyền Tống Trận của họ. Đại sư tỷ của Đấu Đan Cốc cũng lập tức chiếm cứ một cái, sau đó nói:

" Thu Thiền hoặc Mục Linh đi lên, Yêu Yêu cũng đi lên.”

Hiển nhiên nàng không yên lòng để Kỳ Kỳ một mình lại bên ngoài, dù sao Kỳ Kỳ cũng là người có tu vi kém nhất trong các tu sĩ của Đấu Đan Cốc tiến vào đây, chỉ có tu vi Trúc Cơ.

Mục Linh nói với Thu Thiền:

" Thu Thiền sư muội, muội vào đi thôi. Tỷ và Bắc Tiểu Lục ở lại đây là được rồi”.

Trong suy nghĩ của nàng, khẳng định Bắc Tiểu Lục sẽ không vào được.

Vốn Thu Thiền muốn để cho Mục Linh tiến vào, nhưng thấy nàng nói vậy cũng không nói gì nữa.

Tiếp theo lại có một tu sĩ Kim Đan viên mãn và hai Kim Đan tầng tám lần lượt chiếm cứ những Truyền Tống Trận khác. Mà những tu sĩ này đều dẫn theo người của tông môn mình đi vào.

Chỉ trong chốc lát, bảy Truyền Tống Trận chỉ còn lại một cái. Mà sáu cái kia đều bị những người tu vi cao nhất ở đây chiếm giữ. Trước khi Truyền Tống Trận bị chiếm hết, sẽ không có ai đến khiêu chiến bọn họ.

Thấy chỉ còn lại một Truyền Tống Trận duy nhất, Bắc Tiểu Lục căn bản không cần suy nghĩ. Bất kể là ai chiếm cứ Truyền Tống Trận này cũng sẽ không kêu hắn lên cùng.

Hắn không đợi người khác đứng ra, lấy tốc độ nhanh nhất bay lên Truyền Tống Trận thứ bảy.

"Ta tuyên bố Truyền Tống Trận này là của ta”

Tất cả mọi người bị hành động của Bắc Tiểu Lục mà giật mình, sau đó bắt đầu nghĩ tên này có phải muốn tới điên rồi không? Phải biết ở đây còn có mấy tên tu sĩ Kim Đan tầng bảy chưa đứng ra, Kim Đan trung kỳ thì lại càng nhiều. Một con kiến hôi Trúc Cơ kỳ cũng dám nói Truyền Tống Trận là của hắn, kẻ này không phải đang tấu hài đấy chứ?


Bởi vì hành động của Bắc Tiểu Lục quá buồn cười, trong lúc nhất thời ai cũng tại chỗ ôm tâm tư xem trò vui, chờ người tiến lên khiêu chiến hắn. Đại sư tỷ của Đấu Đan Cốc kinh ngạc nhìn Bắc Tiểu Lục, sau đó quay sang Thu Thiền hỏi:

“Thu Thiền, người này là ai? Em và Mục Linh có quen không? Kẻ này thấy thế nào cũng có chút điên cuồng đi”.

Thu Thiền nhìn qua Bắc Tiểu Lục trả lời:

“Đại sư tỷ, muội cũng không quá thân thiết người này chỉ biết hắn xưng huynh gọi đệ với Đổng Thiên, người đạt được danh hiệu đệ nhất trong cuộc thi Đan Sư lần này”.

Dừng lại nàng bỗng nghĩ tới điều gì nói tiếp, “À đúng rồi, Mục Linh sư tỷ có quen biết người này, hắn còn từng cứu mạng sư tỷ một lần”

Bên kia Mục Linh có chút gấp, hô gọi Bắc Tiểu Lục.

“Bắc Tiểu Lục, ngươi đừng có làm chuyện điên rồi”

Nàng biết hắn mạnh nhưng mà nghịch thiên chống lại được Kim Đan tầng bảy thì…

Bắc Tiểu Lục hơi bất ngờ vì cô nàng này, mặc dù lời nói có chút cay nghiệt nhưng hắn hiểu nàng không phải khinh thị hắn. Nhưng hắn đã quyết thì không thể vì một người không quá quen mà thay đổi được, khẽ gật đầu rồi hắn đưa ánh mắt nhìn những người còn lại ở đây.

“Tiểu tử, ta khuyên ngươi đừng chơi trò mạo hiểm, sẽ chết người đấy”

Một tên tu sĩ của Bắc Vọng Châu đứng ra, mặc dù y biết với tu vi tầng năm này không đủ để cướp một chỗ trong Truyền Tống Trận, nhưng hắn thấy khá ngứa mắt tên tu sĩ Đông Huyền Châu này, nên y quyết định dạy cho đám tu sĩ Đông Huyền Châu một trận.
Bắc Tiểu Lục vừa đứng trên Truyền Tống Trận đã chuẩn bị xong tâm lý ác chiến một trận. Ngay khi hắn thấy có người đứng ra khiêu chiến hắn, còn là một tên tu sĩ Kim Đan tầng năm, hắn thậm chí không do dự nuốt một viên Bồi Chân Đan, đồng thời nuốt một viên Kềnh Linh Lam Quả. Kềnh Linh Lam Quả do hắn tình cờ phát hiện ra bên trong dược viên này.

Sau khi Mục Linh thấy Bắc Tiểu Lục lên Truyền Tống Trận, nhưng lại không xuống dưới, hơn nữa còn ăn một viên đan dược gì đó. Huống chi, tên tu sĩ khiêu chiến Bắc Tiểu Lục đã là Kim Đan tầng năm. Vội vàng nói lớn với Đại sư tỷ ở trên Truyền Tống Trận:

“Đại sư tỷ, tỷ mau giúp Bắc Tiểu Lục đi, hắn…”

Đại sư tỷ của Đấu Đan Cốc nhìn hai gã tu sĩ Kim Đan viên mãn Bắc Vọng Châu ở bên cạnh, còn có mấy tên Kim Đan hậu kỳ, lại nhìn Mục Linh một cái, chậm rãi lắc đầu, nàng căn bản không thể ra tay, một khi ra tay thì chính là phá hư quy củ. Phá hư quy củ thì song phương chắc chắn sẽ xảy ra đại chiến, khi đó chưa chắc là chuyện tốt.

Mục Linh trong lòng lo lắng, tế ra phi kiếm muốn đi hỗ trợ. Đại sư tỷ của Đấu Đan Cốc vội vàng quát lớn:

“Mục Linh, muội định làm gì, với tu vi của muội có thể giúp được gì cơ chứ, hồ nháo mau đứng ở đó cho ta?

“Đại sư tỷ, ta…”

Mục Linh bị Đại sư tỷ quát lớn, liền tỉnh táo lại, nàng hiểu được nếu mình tới đó chỉ làm mọi chuyện càng tồi tệ hơn thôi. Nàng thở dài, chỉ có thể hi vọng Bắc Tiểu Lục nếu không địch lại có thể an toàn xuống đây. Thế nhưng tên tu sĩ Kim Đan tầng năm kia cả người tỏa ra sát khí cũng biết được cơ hội như vậy là vô cùng xa vời.

“Kềnh Linh Lam Quả?”

Đã có vài tên tu sĩ nhận ra linh quả Bắc Tiểu Lục vừa ăn là Kềnh Linh Lam Quả, ngạc nhiên hô ra, đồng thời trong mắt bọn họ lộ ra một tia tinh quang. Kềnh Linh Lam Quả là linh quả rất khó có được, mặc dù không phải là linh dược cấp bảy, nhưng giá trị của nó không thấp hơn linh dược cấp bảy. Bọn họ không ngờ tên tu sĩ Trúc Cơ trước mắt này lại có Kềnh Linh Lam Quả, hơn nữa còn không hề do dự ăn mất một quả.

Bọn họ mặc dù không biết đan dược mà Bắc Tiểu Lục trước đó là gì, nhưng đều đoán rằng trên người Bắc Tiểu Lục đã có một trái Kềnh Linh Lam Quả thì nhất định sẽ có quả thứ hai.

Tên tu sĩ Kim Đan của Bắc Vọng Châu dữ tợn cười nói:

“Tiểu tử, có trách cũng chỉ trách ngươi quá điên cuồng…nhớ kỹ người tiễn ngươi lên đường Tây Môn Khánh - Bắc Vọng Châu”

Khi tất cả mọi người vừa biết Bắc Tiểu Lục ăn chính là Kềnh Linh Lam Quả, đều hối hận không sớm lên một chút. Bởi vì lên sớm một chút, chỉ cần giết Bắc Tiểu Lục, Kềnh Linh Lam Quả sẽ thuộc về mình.

Tây Môn Khánh tựa hồ cũng biết suy nghĩ của những người khác, sau khi nói xong, giơ tay lên. Một cái đầu lâu khổng lồ màu xám tro bắn tới chỗ Bắc Tiểu Lục, cái đầu lâu kia khi còn trong tay Tây Môn Khánh chỉ to bằng lòng bàn tay, khi vòng tròn tới đỉnh đầu Bắc Tiểu Lục liền biến biến to ra hơn bảy mét . Mà bốn phía bao quanh cái đầu lâu tỏa ra một luồng mê vụ màu đen. Những luồng mê vụ này mang theo một luồng sát cơ hàn băng thẩm thấu vào người, hoàn toàn bao phủ lấy Bắc Tiểu Lục.

Thu Thiền nhìn thấy một chiêu này sắc mặt hơi kinh dị, nàng không nghĩ tới Tây Môn Khánh vừa ra tay lại xuất ra một chiêu ngoan độc như vậy. Nàng chính là bị bại dưới cái pháp bảo đầu lâu này, nếu như không phải nàng có một pháp khí cực phẩm hộ giáp, nói không chừng nàng đã mất mạng dưới cái đầu lâu ác nghiệt kia. Mê vụ từ cái đầu lâu tỏa ra mang theo rất khó đối phó, chẳng những giết người trong vô hình, lại mang theo một hiệu quả có tác dụng ăn mòn cùng cắt nuốt thần thức.




Vạn Tướng Chi Vương truyện hay, phương thức tu luyện mới lạ, hài hước