Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 211: Thiên Kiêu Bại



Chương 211: Thiên Kiêu Bại

Đánh nhanh thắng nhanh!

Bắc Tiểu Lục đem chân nguyên truyền vào thanh trung phẩm pháp khí.

“Đi!”

Phi kiếm hóa làm hơn mười thanh phi kiếm, hóa thành thành từng đạo lam quang mạnh mẽ công kích tất cả địa phương yếu điểm của đối phương.

La Hồn cũng không chút nào núng, tay phải đánh ra một đạo pháp quyết, đoản kích cũng hóa thành một đạo hoàng quang đánh ra bên này.

Bắc Tiểu Lục cũng có chút kinh ngạc. Hắn đấu pháp cũng nhiều lần, kinh nghiệm cũng không yếu nhưng chưa thấy ai đấu pháp quái lạ như tên La Hồn này. Thật điên rồi, y lại muốn cùng hắn đồng quy y tận.

“Má thằng điên này”

Bắc Tiểu Lục tay trái lật một cái trong tay xuất hiện một quả hắc lôi cầu, dưới sức nén của hắn ném tới công kích La Hồn.

La Hồn cũng không có thu tay lật tay trái một cái từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái Hồn Vạn Kính nhẹ nhàng vung lên. Một vùng quỷ dị sương vụ lập tức tỏa ra mấy trượng, đem thân hình y bọc vào bên trong.

“Ồ”. Bắc Tiểu Lục kinh ngạc nhưng kiếm trên tay không ngừng Vong Lôi kiếm khí đánh ra hóa ra gần ba mươi đường kiếm bao phủ toàn bộ phạm vi của La Hồn. Nhưng La Hồn cũng không chịu đứng yên cho hắn đánh, hai tay không ngừng nghỉ, liên tục biến đổi ấn pháp, trong miệng niệm chú ngữ khó hiểu.

Chỉ thấy trên tay y xuất hiện hai khối bạch cầu to cỡ một mét, tỏa ra hàn quang lóng lánh. Mắt thấy công kích tới trước mặt, y đem bạch cầu đẩy ra đem toàn bộ kiếm ảnh phi kiếm bao phủ lại.

Tức thì bạch vụ cuồn cuộn tuôn ra, nhiệt độ xung quanh bạch cầu nhanh chóng hạ thấp. Ngoài phi kiếm xuất hiện vô số bông tuyết lan truyền cực nhanh. Không bao lâu vô số hư ảnh Vong Lôi kiếm quang đã bị băng phong hoàn toàn.

La Hồn thấy đòn tấn công của Bắc Tiểu Lục bị mình chặn lại, cười lạnh một tiếng.

Bên kia Bắc Tiểu Lục trên mặt cũng hơi nhíu mày.

Pháp thuật tên này có chút bản lĩnh, đối phương lại có thể dùng pháp thuật băng thuộc tính đem đóng băng hết Vong Lôi kiếm ảnh của hắn. Xem ra người này chân nguyên cũng rất hùng hậu, vượt xa suy đoán của hắn.

Không hổ đệ tử môn phái tám sao.

Trong khoảnh khắc này, đoản kích cũng đã phá không mang theo dư ba uy lực bay tới. Bắc Tiểu Lục cầm ra một thanh thượng phẩm phi kiếm ra cắm xuống trước mặt ma sát với không khí, phát ra những âm thanh khó nghe. Kiếm vừa đâm xuống bên dưới liền tỏa ra một lường hắc lôi cứ thế lan tràn ra bên ngoài tạo thành một tấm khiên chặn cứng đòn đoản kích này.

Vẻ mặt La Hồn càng ngưng trọng, đối phương khó đối phó hơn y nghĩ nhiều. La Hồn càng hoài nghi tên tiểu tử trước mặt này có thật sự là Trúc Cơ Kỳ hay không?

Hai tay La Hồn lập tức kết ấn trước ngực, miệng quát một tiếng.

“Hiện!”

Oanh!

Chỉ thấy trên thân đoản kích xuất hiện một tầng hỏa diễm bừng bừng. Thấy thế Bắc Tiểu Lục một tai gãi mũi thầm nghĩ người này không chỉ am hiểu pháp thuật băng hệ thuộc tính, ngay cả đối với hỏa thuộc tính cũng cực kỳ lợi hại.

Bị hỏa diễm thiêu đốt tầng hắc lôi bên ngoài cũng không có tản đi nhưng lại giải phóng trói buộc đối với đoản kích, sau đó đoản kích không có tiếp tục tấn công hắn mà trở về tay La Hồn.

Bắc Tiểu Lục đang muốn thi triển kiếm chiêu thì La Hồn vội vàng khoác tay nói:

“Khoan đã!’

“Khoan cái đầu ngươi, tiếp chiêu!” Bắc Tiểu Lục căn bản không cho tên này cơ hội nói, cái gì đang đánh nhau hừng hực ngươi bảo dừng thì dừng.

Thượng phẩm pháp khí trong tay Bắc Tiểu Lục hóa thành vô số kiếm quang công kích quấy phá La Hồn nhưng đều bị mê vụ hắc ám kia chặn hết bên ngoài.

“Mẹ nó thằng điên này”

La Hồn chửi tục một câu sau đó hai tay ấn pháp quyết hóa ra một con hỏa điểu dài hơn ba mét hóa thành hỏa mang phá vỡ hết tất cả kiếm quang, sau đó y tiếp tục tung ra hai tấm phù lục ấn một pháp quyết, hai tấm phù lục phát ra hỏa mang nóng bức cùng hàn quang lạnh lẽo.

Hai luồng ánh sáng này hòa vào nhau tạo thành một đồ án âm dương hỏa diễm và băng hàn khí tức. Đạo đồ án này bay lên không trung sau đó La Hồn tế lên đoản kích niệm một ấn quyết ném đoản kích xuyên qua đồ án âm dương. Chỉ thấy đoản kích xuyên qua đạo đồ án hóa thành một thanh đoản kích vô cùng khổng lồ như che kín thiên địa quanh đây.

Đoản kích phân biệt hai hai luồng hỏa diễm và hàn băng đan xen cùng một chỗ lao về phía Bắc Tiểu Lục.

Nhìn đoản kích đang lao tới Bắc Tiểu Lục cảm nhận được từ đó phát ra một áp lực vô hình, âm thầm hít một hơi thật sâu. Hai mắt Bắc Tiểu Lục khẽ mắt lại tay phải giơ thanh kiếm ngang ra sau đó tử từ vòng lên đỉnh đầu, tiếp tục hạ xuống trước mặt, lôi quang phát ra từ thân kiếm.

Thất Kiếp Kiếm Pháp, thức thứ nhất - Phong Lôi Kiếp.

Thật lâu Bắc Tiểu Lục mới xuất kiếm.

Ba!

Nhẹ nhàng chém một kiếm đi ra, không khí như bí xé nứt, không gian khẽ dao động, sấm nổ ngang trời.

Ba ba ba!

Sau đó Bắc Tiểu Lục không ngừng xuất kiếm, kiếm quang như lá rụng, thê lương mà hiu quạnh.

Cuồng phong gào thét, lôi điện cuồn cuộn, chấn động trời cao, càng phát ra âm thanh kịch liệt.

Đoản kích khổng lồ cùng với một vùng lôi điện va chạm làm nơi đây mấy trăm mét đất nở, cổ thụ toàn bộ sụp đổ.

Khoảnh khắc này làm cho tất cả mọi người ở đây sững sờ, hai người này ra chiêu uy lực không phải mạnh đơn giản. Chiêu vừa ra đều là sát chiêu, đại chiêu.

"Người này chân nguyên quá hùng hậu, hắn không phải Kim Đan đi?" Một nữ tử mặt đeo ngân sa màu tím đứng ở đằng xa quan chiến, đồng thời nhìn một kiếm vừa rồi của Bắc Tiểu Lục khiếp sợ nói.

Đứng ở bên cạnh nàng là một người trung niên nam tử, đã là Kim Đan hậu kỳ tu vi, hắn nghe thấy lời của cô gái quần tím lắc đầu nói.

“Người này chân nguyên quả thật mạnh đến khó tin nhưng cùng La Hồn mà nói cũng không thể hơn được, chủ yếu chân nguyên kẻ này vô cùng thuần khiết hơn nữa kiếm chiêu cũng vô cùng tinh diệu mà mạnh mẽ, phẩm chất đảm bảo đã vượt qua Hoàng giai phẩm chất.

Nhưng mà người chiếm lợi trong lần giao thủ này lại là La Hồn nhưng La Hồn không những không vui, mà tâm trạng càng thêm trầm xuống, trong ánh mắt lóe lên tia kinh dị khó tin.

Chưa đợi Bắc Tiểu Lục đánh ra chiêu thứ hai La Hồn đã tế ra một tấm phù lục, quang mang từ phù lục tỏa ra bao trọn lấy cả người La Hồn. Y nhìn thật sâu vào Bắc Tiểu Lục không nói câu gì biến mất.

Ngay khi La Hồn vừa biến mất liền có một thanh trường kiếm mang theo lôi điện bay tới trúng chỗ y vừa đứng, chỗ này bây giờ đã thành một cái hố hình lõm cầu chằng chịt lôi điện từ kiếm tỏa ra xung quanh.

Nhìn La Hồn chạy mất Bắc Tiểu Lục không nói gì tay phải hơi uốn một cái phi kiếm liền bay trở về trong tay hắn, lần này không cần để hắn nói câu nào đám người tự giác trở về chỗ mỏ của mình, ngay cả đám Kim Đan cũng liếc nhìn thật sâu hắn một cái.

Ngay cả thiên tài nổi tiếng La Âm Tông, La Hồn cũng phải dùng huyết tế phù lục để bỏ chạy hiển nhiên không có nắm chắc đánh thắng người thiếu niên này, có khi La Hồn sau vài hiệp giao đấu đã bị thương cho nên mới quyết đoán, không cần mặt mũi thanh danh mà bỏ chạy.

Bọn họ tu vi có thể cao hơn một chút so với La Hồn nhưng cũng không có đánh ra phong ba mãnh liệt như vậy. Nhìn La Hồn dùng bao nhiêu phù lục cùng với pháp thuật đẳng cấp cao thì có thể đủ hiểu nhưng người thiếu niên này có thể tiếp và đánh chạy La Hồn con bài còn mạnh hơn, bọn họ không có rảnh việc đến gây sự trừ khi…

Chiến đấu đã kết thúc Bắc Tiểu Lục thu hồi mấy túi trữ vật của sáu gã tu sĩ ban đầu hắn giết, sau đó mới bình tĩnh đi trở về hầm mò của hắn…

Bắc Tiểu Lục một người diệt sát sáu gã tu sĩ Trúc Cơ, sau đó đại chiến một trận đối với La Hồn thiên kiêu của La m Tông., buộc La Hồn phải huyết tế phù lục chạy trốn, cường thế như vậy tất cả mọi người đều không dám đánh chủ ý với hắn, đường nhiên nếu Bắc Tiểu Lục đào ra lượng lớn linh thạch thượng phẩm hoặc chỉ cần một viện linh thạch cực phẩm như tu sĩ lúc trước, thì số phận bị vậy công vẫn là 10/10.

Mạnh thì cũng mạnh đấy nhưng khoảng cách tu vi không có dễ lấp đến như vậy, tại đây tu sĩ Kim Đan viên mãn cũng có đến hai tên nhưng không thèm quan tâm đả nháo của bọn họ mà thôi.

Đương nhiên nếu lợi ích của họ bị uy hiếp vậy không cần ai nhắc những người này cũng sẽ ra tay.

“Vị đạo hữu này, ta đến từ Băng Châu Hán Phủ Hán Lộ Lộ, đây là đệ đệ của ta Hán Lộ Thần Nếu như đạo hữu không ngại, ta ybhYy và tiểu đệ của ta có thể hỗ trợ đào mỏ, chúng ta chỉ cần một thành là được rồi”.

Một âm thanh cực kỳ dễ nghe từ một vị nữ tu phát ra, hắn hơi liếc qua. Là một vị thiếu nữ thanh thuần xinh đẹp, bên cạnh đứng một thiếu niên trẻ tuổi hai người đang đứng bên ngoài hầm mỏ của Bắc Tiểu Lục.

Giọng nói mang theo âm thanh cầu khẩn và chân thành làm cho người ta vừa nghe liền có một chút hảo cảm. Bên cạnh thiếu niên có chút rụt rè hướng Bắc Tiểu Lục chào hỏi:

“Đại ca, ngươi tốt”

Bắc Tiểu Lục nhìn qua hai tỷ đệ này xác định hai người có nét giống nhau, cũng không phải dị dung. Sau đó mới lên tiếng:

“Băng Châu? Có phải Băng Châu sát vách cao cấp Việt Châu kia hay không?”

Bắc Tiểu Lục có biết đường đi tới Việt Châu phải đi tới Băng Châu, cho nên nghe thấy thiếu nữ nói ra nhất thời hỏi một câu.

“Đúng vậy, chúng ta Hán Phủ bình thường có đệ tử ưu tú đều được Việt Châu chọn đi, đạo hữu ngươi là người của châu nào?” Thiếu nữ nghe thấy hắn hỏi vậy, càng cao hứng trả lời.

“Ta tới từ Tử Châu!”. Bắc Tiểu Lục nhẹ giọng đáp.

“Tử Châu?” Hán Lộ Lộ ngốc một hồi lâu, sau đó mới kinh ngạc nói, “ Ngươi nói tam đại cấp thấp châu Tử Châu? Tử Châu có người mạnh như…”

Dường như cảm thấy phía sau một câu nói có chút không lẽ phép, Hán Lộ Lộ lúng túng nói, ‘ Bời vì Tử Châu tài nguyên thiếu thốn, hơn nữa nghe nói công pháp cũng không vẹn toàn, cho nên ta có chút hiếu kỳ, đạo hữu bỏ quá cho”.













Thâm Không Bỉ Ngạn tác phẩm mới của Thần Đông, khởi đầu rất ổn, hệ thống mới lạ