Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 195: Ngươi Cần Phải Tin Tưởng



Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vòng này được ban tổ chức hạn định tới ba ngày đủ biết quan trọng đến như nào. Nhin qua Đổng Thiên vẫn đang nhiệt tình tinh luyện dược liệu, xem một lúc Bắc Tiểu Lục cảm thấy cũng quá chán đi, ngáp một cái hắn quyết định rời khỏi nơi đây.

 

Dù sao có hắn hay không cũng không quá ảnh hưởng tới mọi người, như câu “ Vắng ngươi thì chợ vẫn đông” để diễn tả sự ảnh hưởng của hắn tại nơi đây. Đi trong thành người người vẫn rất đông đúc, cũng không phải tất cả tu sĩ đều có hứng thú tới luyện đan.

 

Bắc Tiểu Lục đi dạo một hồi sau đó dừng bước tại một tửu lâu, xoa cằm một chút hắn bước chân đi vào bên trong. Bên trong tửu lâu, thực khách đông đảo nhưng chủ yếu toàn là tu sĩ, người người tỏa ra khí chất tu chân giả.

 

Nhìn qua nội thất trang trí bên trong tửu lâu, nơi đây mặc dù không phải đồ quý giá gì nhưng chủ yếu cũng coi như ý cảnh đẹp, chẳng trách dù cuộc thi Đan Sư đang diễn ra nhưng khác khứa vẫn rất nhiều.

 

Hắn dưới sự chỉ dẫn của tiểu nhị đến ngồi một bàn cạnh cửa sổ, rất thích hợp nghỉ ngơi. Bỗng có tiếng ồn ào bên ngoài truyền đến, tò mò nên hắn nhìn sang, chỉ thấy một vị lão già ăn mặc rách rưới bên thắt lưng có một hồ lô rượu, nhìn qua thật sự không khác gì ăn mày.

 

Nhìn qua một chút rồi hắn cũng không để ý, hắn nói với tiểu nhị ở bên cạnh nói:

 

“Đem hết ba món mỹ thực chiêu bài của tửu lâu các ngươi ra đây”

 

“Vâng tiền bối, xin ngài chờ một chút”

 

Tên tiểu nhị hành lẽ khom lưng nói chuyện.

 

“Được rồi” Bắc Tiểu Lục phất tay/

 

Đợi đến khi tiểu nhị đi thì bên kia cũng có tiếng ồn ào của lão giả và một vị tiểu nhị truyền tới.

 

“Đi di đi, cút ngay đồ ăn mày thối tha, đừng có ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của quán ta”

 

‘Vị đại nhân này, làm ơn làm phúc cho lão già này một chút đồ ăn, lão ba ngày đã không có cơm ăn rồi”

 

Tiếng ồn ào vọng lại Bắc Tiểu Lục vẫn thản nhiên ngồi chỗ đó nhìn ra phong cảnh của sổ, cảm thấy rất lâu hắn chưa buông lỏng một mình thư giãn. Còn về mọi thứ xung quanh đâu có liên quan gì tới hắn, hắn không muốn quan tâm tới bất cứ điều gì.

 

Từ nhẫn trữ vật lấy ra một túi thơm bên trong để một tấm bùa bình anh rất nhỏ, chỉ bằng hai ngón tay, nhìn túi một hồi lâu không rời mắt. Cả một vùng không gian, dường như đều không tác động được đến suy nghĩ của hắn.

 

Bắc Tiểu Lục không quan tâm nhưng không có nghĩa người khác sẽ không, chỉ thấy thiếu niên thanh tú mặc một bộ trường bào màu xanh dương cách Bắc Tiểu Lục fgPPF ba bàn đứng dậy đi về phía cửa, một tay đẩy tiểu nhị ra, tay kia nâng ông lão ăn xin lên, nói:

 

“Lão khất cái, đến chỗ của ta ăn chút gì đi”

 

“Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân!” Thấy vậy, lão già ăn xin vô cùng cảm kích, không ngừng cảm ơn thiếu niên.

 

Đến bàn thức ăn của thiếu niên, lão già ăn xin bắt đầu ăn như gió cuốn, chỉ một mình lão ta mà ăn hết cả một bàn đầy thức ăn.

 

“Lão già, ngươi đừng lo lắng cứ ăn từ từ, hôm nay ta sẽ mời ông ăn no.” Thiếu niên mỉm cười, sau đó đối với tiểu nhị hô một tiếng : “Tiểu nhị, mang lên cho ta vài món nữa!”

 

Nghe được những lời của thiếu niên, lão già ăn xin đột nhiên nở nụ cười cảm ơn, nói với thiếu niên: “ Tiểu tử, ngươi thật là một người tốt nhưng…đôi khí người tốt sẽ không nhận được báo đáp”.

 

“Bộp”

 

 

Nói xong, đôi mắt của lão ta đột nhiên lóe lên, khuôn mặt vốn dĩ hiền lành yếu đuối chợt biến đổi thành một khuôn mặt vô cùng hung ác, vẫn là hình dáng một lão giả nhưng lại cho người ta một cảm giác âm lãnh.

 

Cùng lúc đó, một luồng khí tức Giả Đan từ trong cơ thể lão giả phát ra, chỉ thấy lão vứt ra một tấm kính hóa thành một tầng kết giới màu lam bao bọc vô hình tửu lâu, tu sĩ bên ngoài gần như trong vòng thời gian ngắn sẽ không phát hiện ra khác thường.

 

Biến cố bất ngờ khiến cho thiếu niên kinh hãi, vội vàng nhảy lui về sau, giữ khoảng cách nhất định với lão ta, sau đó mới lạnh giọng hòi:

 

“Ngươi là ai?”

 

“Bộp!” Lão giả không trả lời mà giơ tay lên cao, một quả cầu chiếu lên hình ảnh thiếu niên. Sau đó lão ta mới nói với thiếu niên:

 

“Nhận tiền của người, thay người làm việc. Ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Trung Nguyệt lão nhân”

 

“Cái gì? Trung Nguyệt lão nhân? Mà hắn là ai?” Bỗng cả tửu lâu giật mình nhưng tất cả hai mặt nhìn nhau sờ cằm suy nghĩ, cái tên Trung Nguyệt này nằm bao nhiêu trên bảng xếp hạng sát thủ. Cả ngày mọi người đều không thấy ấn tượng chút nào.

 

“Chắc một sát thủ vô danh tiểu tốt, khả năng muốn xoát cảm giác tồn tại… thật ngu ngốc”

 

Lão giả tự xưng Trung Nguyệt lão nhân giờ phút này khóe mắt có chút giật giật nhưng với kinh nghiệm bao nhiêu năm làm nghề sát thủ, lão ta rất nhanh không bị ảnh hưởng.

 

“Thì ra là Trung Nguyệt lão nhân, ngươi cũng có chút thủ đoạn vậy mà tìm được ta”

 

Nhưng thiếu niên dường như đã nghe thấy tên của lão, hai tay khẽ bấm pháp quyết lộ ra một khuôn mặt thật.

 

“Hừm… hắn chính là Diệu công tử sao?” Khi nhìn thấy khuôn mặt của thiếu niên, mọi người giật mình hô to.

 

“Cái gì? Hắn chính là kẻ được mọi người gần đây hay nói thiếu niên phong hoa nguyệt thẹn, có danh hiệu Diệu Thủ Hồi Xuân đó ư?”

 

“Đúng chính là hắn! Quả nhiên hết sức tuấn tú, da mịn trắng môi hồng thân hình cao mảnh khảnh, đúng y như mọi người miêu tả”

 

“Ầm” Đúng lúc này, Trung Nguyệt lão nhân cũng ra tay. Trên người lão lập tức tản ra một loại khí tức vô cùng cuồng bạo, sự cuồng bạo ấy hóa thành uy lực, đâp nát tàn bộ mọi thứ trong quán rượu này. Ngay cả những tu sĩ vô tội cũng bị ảnh hưởng, một vài tu sĩ yếu kém bị lão ép thành sương máu.

 

“Kẻ nào nhìn thấy được mặt của ta đều chưa sống tới canh ba!” Lão âm trầm nói, những người này không giết thì sẽ bị người trong thành tra hỏi ra.

 

“Ngươi….ngươi thật to gan dám ra tay trong Tinh Toái Thành, một tu sĩ Kim Đan mà cũng ra oai ở trong đây. Ngươi mau thả chúng ta ra ngoài, nếu không để quân đội trong thanh phát hiện ra ngươi chết không toàn thây”

 

Một tên nam tử sắc mặt tái nhợt nhìn về lão già nói.

 

Lão già không nói câu gì, lắc thân một cái hóa thành một làn sương như ẩn như hiện, tất cả đều tu sĩ bên trong chưa kịp phản kháng liền bị lão giết hơn phân nửa.

 

“Lão già, ngươi mau dừng tay!”

 

Diệu công tử tinh thần vô cùng trượng nghĩa làm sao để lão tự nhiên giết người, lập tức tế ra một thanh trường thương màu xanh, trên thân thương tản mát ra một loại phù văn. Nhìn qua là biết bất phàm.

 

 

Trường thương nhất kích đánh tới lão giả mang theo vô số hỏa diễm quét ngang không trung một cái, một thân hình hiện ra chính là Trung Nguyệt lão nhân. Trên mặt lão còn hiện lên vẻ mặt ngạc nhiên, dường như không nghĩ tới một tên Trúc Cơ có thể phát hiện ra được hắn.

 

“Được lắm, không hổ là thiên tài đệ tử của Quỳ Hoa Bảo Tông, chỉ bằng ánh mắt này liền có thể đặt vào hàng ngũ thiên tài. Nhưng… ngươi vẫn phải chết tại nơi đây”

 

“Oanh!” Một luồng chân nguyên vô cùng hùng hậu lập tức đổ ập từ trên trời xuống làm rung động màn kết giới màu xanh mà Trung Nguyệt lão nhân tạo ra khi nãy. Ngay sau đó trương thương trong tay của Diệu thiếu niên phát ra quang mang màu xanh, nổi lên những âm thanh như rồng ngâm.

 

“Hư Không Long Ngâm Thương!” Thiếu niên hét lên một tiếng.

 

“Không tệ võ kỹ này quả thật rất mạnh. Nhưng mà đáng tiếc, người mà ngươi đối mặt chính là ta! Không phải lão phu coi thường ngươi nhưng chỉ bằng vào thực lực hão huyền của ngươi đòi chống lại ta”.

 

“Võ kỹ có mạnh cũng chỉ là một thứ hư ảo, ngươi định dùng để thu hẹp khoảng cách hai ta ư? Quá ngây thơ rồi”

 

Trung Nguyệt lão nhân duỗi ra một cánh tay, trên cánh tay của lão được bọc một giáp lân ngay khi thương phá được hộ khí của lão, liền bị cánh tay của lão nắm lấy, lão cười quỷ dị một luồng chân nguyên phun trào đấm ra một quyền cả người và thương Diệu thiếu niên bay đập vào kết giới ngã xuống bên dưới mặt chân của Bắc Tiểu Lục.

 

“Ồ, vẫn còn một có chuột sống sót, quái lạ” Trung Nguyệt lão nhân nhìn thấy trong đây vẫn còn một thiếu niên thì giật mình, chỉ thấy thiếu niên trong tay cầm một túi gì đó, một tay chống cằm dường như ý thức vẫn chưa thức tỉnh.

 

Lão hơi nhíu mày nhưng cảm nhận được trên người thiếu niên chỉ là Trúc Cơ kỳ liền không chút e ngại nào nữa. Lão không nói một lời một bàn tay mang theo chân nguyên cuồn cuồn đánh tới Bắc Tiểu Lục.

 

Bỗng trong tửu lâu vang lên một tiếng thở dài, Bắc Tiểu Lục bất đắc dĩ đứng dậy, một tay xoa chán. Hắn chỉ đi ăn một bữa thôi mà có cần phải gặp chuyện như này hay không? Giờ thì tốt tốt rồi chưa ăn được thứ gì vào bụng đã gặp chuyện họa sát thân.

 

Cả người khí thế dâng cao, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tới Trung Nguyệt lão nhân. Lập tức một quyền như đánh ra va chạm vào đòn tấn công của Trung Nguyệt lão nhân, hắn chỉ có chút tê tay còn lão nhân thì bị phản bay ngược lại.

 

“Ngươi ân giấu tu vi?” Lập tức Trung Nguyệt lão nhân đứng vững trực tiếp hỏi. Không nhận được câu trả lời, bỗng lão nhìn đằng sau Bắc Tiểu Lục nhíu mày lên tiếng :

 

“Thiếu niên nhìn đằng sau ngươi!”

 

Tại đối phương nhắc nhở Bắc Tiểu Lục thật sự quay hướng phía sau nhìn lại.

 

Trong chớp mắt Trung Nguyệt lão nhân động.

 

Tay của hắn trực tiếp huyễn hóa thành một móng vuốt, móng vuốt thẳng đến cổ Bắc Tiểu Lục.

 

Lúc này Bắc Tiểu Lục còn đang hướng phía sau nhìn.

 

Lão chính là muốn lợi dụng trống không thời gian này để xuất thủ, thừa dịp đối phương không chú ý, đánh lén.

 

Quang minh chính đại động thủ?

 

Xin lỗi hắn là sát thủ.

 

Hắn cần phải nhất kích tất sát giải quyết xong mọi chuyện trong khi kết giới còn duy trì được.

 

 

Chỉ là…

 

Thời điểm hắn coi rằng mình sắp đắc thủ liền nhận thấy móng vuốt của mình dừng lại cách cổ Bắc Tiểu Lục ba tấc.

 

Hắn

 

Không động được.

 

“Ngươi muốn làm gì?” Bắc Tiểu Lục quay đầu lại, một cánh tay của hắn bắt lấy cánh tay của Trung Nguyệt lão nhân.

 

Trung Nguyệt lão nhân muốn tránh thoát nhưng không có cách nào lay động được.

 

“Ngươi…” Ngay khi lão định mở miệng trong nháy mắt một âm thanh vang lên.

 

Răng rắc!

 

Là âm thanh cánh tay bị bẻ gãy.

 

“A…”

 

Phốc! Cánh tay của lão bị Bắc Tiểu Lục dùng lực kéo xuống. Sau đó ném xuống sàn nhà.

 

Trung Nguyệt nhanh chóng lùi lại phía sau, lão kinh hãi nhìn Bắc Tiểu Lục.

 

“Làm sao có thể> Ngươi sao có sức mạnh lớn như vậy được”

 

Lão cảm giác được đối phương bẻ gãy tay hắn không quá tốn sức.

 

“Nhìn phía sau ngươi” Bắc Tiểu Lục nhìn lão mở miệng nói chuyện.

 

“Ngươi cho rằng ta tin hay sao?” Trung Nguyệt lão nhân ném một viên đan dược vào trong miệng, lạnh lùng nói.

 

Lão chỉ mất một cánh tay mà thôi cũng không có nghĩa IQ lão giảm xuống. Chỉ là trong lúc nhất thời có chút kinh hãi.

 

“Ngươi cần phải tin tưởng” Một giọng âm lãnh vang ở sau lưng.

 

Là âm thanh của Bắc Tiểu Lục.