Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 191: Lợi Hại



Đăng Thanh Mộc không hề do dự nói:

“Đương nhiên là lợi hại rồi”

“Nghe nói gần đây Thu Thiền tiên tử đã thành công tiến cấp Linh đan sư thất phẩm rồi, chính thức trở thành Linh đan sư thất phẩm nhưng nàng còn chưa đến ba mươi tuổi”.

Một gã tu sĩ tham gia thi đấu đứng bên cạnh nghe thấy những lời của Đăng Thanh Mộc, lập tức ngắt lời nói:

“Tin tức của đạo hữu đã trở cũ rích lắm rồi, ba tháng trước Thu Thiền tiên tử đã được thăng cấp Kim Đan rồi, bây giờ đã không còn ở Trúc Cơ bảng của Đan Hội nữa đâu, có lẽ chẳng mấy chốc nàng ấy sẽ xuất hiện trong hàng ngũ Kim Đan thôi”.

Nhưng hắn biết muốn trở thành một Linh đan sư thất phẩm thì cần mất bao nhiêu thời gian, khoảng thời gian đó không chừng còn dài hơn cả thời gian Kết Đan. Cũng có thể nói, nếu như Thu Thiền một lòng tu luyện, thì không chừng nàng ta đã trở thành Nguyên Anh rồi. Nhưng…đem so với tỷ tỷ hắn thì… chậc chậc!

“Thu Thiền mặc rằng rất lợi hại, nhưng trước khi thăng cấp lên Kim Đan, nàng ta cũng chỉ đã ba mươi tuổi rồi. Đan đạo quả thật rất được sùng bái nhưng thực kG0fp lực cũng rất quan trọng, theo ta thấy tu luyện vẫn là chuyện quan trọng hơn.”

Bắc Tiểu Lục nghe đám người bọn họ bàn luận, hắn cảm thấy khá là nhàm chán. Bỗng lúc này một giọng nói vang lên, đó chính La Diệp.

“Mọi người đều biết cuộc thi lần này không chỉ là vì lựa chọn thành viên mới cho Đan hội, mà còn quan trọng hơn đó chính là mười người được chọn đều sẽ có một danh ngạch tham gia vào Bình Nguyên dược cốc. Đặc biệt ba người đứng đầu có thể được phân thêm hai danh ngạch, ngoài ra…

Nói tới đây, La Diệp cố ý dừng lại một chút, sau đó liếc nhìn bên dưới rồi mới nói tiếp:

“Ngoài ra mười người được chọn còn được tiền bối Tức Phong đích thân chỉ điểm vấn đề nan giải trong đan đạo cho mỗi người, hơn nữa còn miễn phí luyện đan dược cho từng người, đan dược tùy ý…”

Sau khi La Diệp nói xong, cả quảng trường như xảy ra bạo loạn, Tức Phong tiền bối là ai? Đích thân ngài ấy sẽ chỉ điểm, còn ngài ấy luyện đan, chuyện này thật giống như nằm mơ vậy.

Bắc Tiểu Lục nhìn trong sân những người dự thi liền cảm thấy không thú vị, làm gì mà vui sướng như vậy cơ chứ. Chẳng phải chỉ là chỉ điểm một chút, luyện cho viên đan dược hay sao. Có tin hắn cầm ra đan dược cực phẩm hù chết các ngươi hay không. Đám Luyện Đan Sư này thật chẳng thú vị chút nào.

Khác biệt với sự thờ ơ của Bắc Tiểu Lục, Đăng Thanh Mộc đứng bên cạnh vô cùng kích động, y vỗ tay không ngừng, cứ như lão ta lọt được vào top 10 người vậy.

Hắn vỗ vai y nói:

“Đăng đạo hữu, thực tế chút đi, nằm trong top 10 người giỏi nhất không dễ dàng đâu.”

Mặc dù hắn không biết luyện đan nhưng hắn hiểu luyện đan cần thiên phú, giống như thiên phú trận pháp của hắn đó. Hắn cảm thấy Đổng Thiên lần này đi thi độ khó có chút cao. Thôi được rồi, không nên xoắn suýt vấn đề này.

Đăng Thanh Mộc ở bên lắc đầu nói:

“Bắc đạo hữu, ngươi không biết đấy thôi rất nhiều thế lực không có tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh, đối với đám người này, việc khó nhất không phải là việc đi tìm linh thảo, mà là sau khi tìm được linh thảo rồi, không tìm được người luyện đan, một khi được Tức Phong lão tiền bối ra tay giúp đỡ. Như vậy thì mấy thứ đan dược thăng cấp như Kim Đan, Nguyên Anh cũng chẳng đáng gì.”

Bắc Tiểu Lục gật đầu ý mình hiểu rõ, mỗi nhà mỗi cảnh ai mà chẳng có khó khăn.



“ Được rồi, ta đã nói xong về phần giải thưởng, hi vọng mọi người có thể phát huy thành tích tốt nhất của mình trong cuộc thi đấu lần này. Bây giờ ta xin tuyên bố cuộc thi Đan Sư lần thứ 299 chính thức bắt đầu, mời các tuyển thủ vào sân…”

Lời tuyên bố của thành chủ La Diệp vừa dứt, các tu sĩ tham gia dự thi bắt đầu lũ lượt cầm thẻ bài bằng ngọc tiến vào sân khấu.
Bắc Tiểu Lục phí một lúc lâu mới nhìn thấy Đổng Thiên, chỉ thấy khi mọi người ngồi xuống liền có một đạo phù văn cấm chế vây quanh, người khác chắc chắn sẽ không thể nhìn trộm được gì.

Một tên giám khảo bước vào nói với tất cả những người tham gia thi đấu:

“Thời gian thi đấu của vòng thứ nhất là 1 nén hương (45-60p)”

Bên ngoài Bắc Tiểu Lục cũng giống như bao nhiêu người không thể nào nhìn được nội dung bên trong. Có vẻ như cảm nhận được Bắc Tiểu Lục buồn chán Đăng Thanh Mộc khẽ ho một tiếng, thấy hắn nhìn sang lão mới nói:

“Thực ra cuộc thi Đan Sư cũng không có gì mới lạ, trải qua bao nhiêu lần tổ chức và cải tiến ta cũng đã nắm rõ như lòng bàn tay. Vòng đầu tiên chủ yếu phân loại 12 linh dược, sau đó dùng những loại linh thảo này tìm ra được một đan phương phù hợp, sau đó luyện chế ra đan dược. Về phần những linh thảo này có thể tùy chọn bao nhiêu cũng được nhưng phải chú ý, chỉ được chọn nhưng linh thảo có trong phiến ngọc.”

Hóa ra là như vậy! Bắc Tiểu Lục thầm nghĩ. Trở thành Luyện Đan Sư tất nhiên không đơn giản nhưng cũng dễ, chỉ cần ngươi luyện chế ra đan dược, vậy ngươi chính là Luyện Đan Sư. Nhưng ngươi trở thành Luyện Đan Sư cũng không có nghĩa rằng ngươi đối với tất cả linh dược đều hiểu biết và nhận ra chúng.

Tiếp theo sau khi ngươi nhận ra hay không nhận ra cũng phải từ đám linh thảo này luyện ra được một đan dược, có thành phần trong mười hai loại linh thảo này. Đề này quả nhiên không đơn giản, đòi hỏi về tri thức sau đó vận dụng vào thực tế. Đây cũng một phần chứng tỏ sự nhạy bén và linh hoạt của một Luyện Đan Sư cần có.

Rất phức tạp. Chẳng trách vòng này loại nhiều người như vậy!.Cuối cùng hắn kết luận một câu như vậy.

Không bao lâu chủ khảo truyền đến âm thanh:

“Thời gian một nén nhang đã hết, mời các vị Đan sư đến quảng trường thi đấu chờ kết quả.”

Bắc Tiểu Lục cùng Đăng Thanh Mộc ngước mắt nhìn những người đi ra ngoài. Người đi ra rất đông, hắn còn nghe được họ đang bàn bạc, trong đó không ít người tỏ vẻ ủ rũ vì không nắm chắc đáp án. Không ngờ việc viết nên một đan phương từ những dược liệu có sắn lại khó khăn đến như vậy, cho dù không yêu cầu đan phương đó có thể dùng được, thì cũng đã rất khó rồi. ít nhất theo hắn nghĩ như vậy.

Cuối cùng trong dòng người hai người Bắc Tiểu Lục cũng trông thấy Đổng Thiên, Đăng Thanh Mộc vội vàng tiến lên hỏi thăm:

“Đổng sư đệ, ngươi nhận ra được mấy nguyên liệu? Nghe nói đề năm nay rất khó”

Đổng Thiên giống như không phải đi thi mà là đi đến đây dạo chơi vậy, cả người không có chút nào nghiêm túc. Hắn khẽ cười, tự tin trả lời:

“Trong tầm tay!”

Bắc Tiểu Lục một bên khẽ trêu chọc : “Một điểm trên giấy chín điểm trong tay, như vậy phải không?”

Trừng mắt Bắc Tiểu Lục một cái, hắn còn chưa kịp nói điều gì nữa thì bên cạnh đã có tu sĩ chen vào than:

“Vị huynh đệ này trông ngươi thật thoải mái, ta chỉ nhận ra có 5 loại lần này chắc chắn bị loại”

“Đúng vậy, những dược liệu này rất quý hiếm căn bản bình thường rất khó nhìn thấy, tại hạ cũng chỉ nhận ra được 6 loại”

Lại một tu sĩ dự thi chen vào nói, nhưng vẻ mặt của gã ta lại tỏ ra đắc ý khi bản thân nhận ra sáu loại dược liệu này.

Đăng Thanh Mộc gật gật đầu, sáu loại dược liệu hẳn là có thể tạo thành một phương thuốc đơn giản rồi. Nhưng y đang định hỏi chi tiết Đổng Thiên thì bị cuộc đối thoại của mấy người khác hấp dẫn, lập tức quay sang. Gặp y như vậy hai người Bắc Tiểu Lục và Đổng Thiên cũng có chút tò mò nhìn sang.

“Cung sư huynh, mấy loại dược liệu kia rốt cuộc là gì vậy? Sư muội chưa từng thấy qua bao giờ”

Một thiếu phụ khoảng ba mươi tuổi nũng nịu hỏi một gã thoạt nhìn cũng không lớn tuổi, vẻ mặt dường như rất sùng bái.

Vốn vì Đăng Thanh Mộc mà Bắc Tiểu Lục chú ý nhưng rất nhanh hắn phát hiện khi thiếu phụ xinh đẹp này hỏi, phần lớn tu sĩ dự thi xung quanh đều ngừng nghị luận, nhanh chóng vây quanh trước mặt vị Cung sư huynh kia, chờ nghe đáp án của gã.

Bắc Tiểu Lục cẩn thận đánh giá một chút vị Cung sư huynh này. Tuổi của gã hoạt nhìn cũng không lớn, tầm ba mươi tuổi nhưng đã bước vào cảnh giới Giả Đan rồi. Tuy nhiên hắn biết đây chỉ là biểu hiện bề ngoài, người giới Tu Chân thoạt nhìn hai ba mươi tuổi, một phần tu luyện loại bỏ tạp chất trong cơ thể, hai là tu vi càng cao tốc độ lão hóa càng chậm. Hầu như tu sĩ đạt tới Nguyên Anh trong vòng hai ba trăm năm không có bị tuế nguyệt phai mờ. Nhưng cũng có thể dừng Trú Nhan Đan đảm bảo một đời dừng lại thanh xuân.

Đang tò mò người này rốt cuộc là ai mà khiến cho một phần tu sĩ nơi đây xem trọng, thì bên tai truyền đến âm thanh của Đăng Thanh Mộc.

“Người đó là Cung Diệc, đệ tử hạch tâm của Triết Đan Phái, năm nay y mới 47 tuổi. Được coi là thiên tài luyện đan nổi tiếng Đông Huyền Châu, tu vi càng khỏi nói đã đạt tới Giả Đan, có thể nói rất được xem trọng.”

Bắc Tiểu Lục từ chối cho ý kiến, cũng không có gì đặc biệt lắm. Bên cạnh Đổng Thiên càng ngó lơ giống như hắn chẳng để gã Cung Diệc vào mắt. Nhìn thái độ nhạt nhòa của hai người Đăng Thanh Mộc có chút bất đắc dĩ.

Bên kia, Cung Diệc thái độ vô cùng tốt, y mỉm cười khiên tốn nói:

“ Đề tài lần này có chút hơi khó, bởi vì 12 loại dược liệu trên kia đều là những loại dược liệu khó gặp, mọi người không nhận ra hết cũng là điều bình thường. Nếu nói một câu công bằng, tôi cho rằng đề tài này cũng không nhất định có thể hoàn toàn nhìn ra được tiêu chuẩn của một người luyện đan. Có vài người luyện đan rất giỏi nhưng có thể chưa từng nhìn qua những loại dược liệu lạ đó, dẫn đến...

Lời nói của Cung Diệc lập tức nhận được sự đồng ý của mọi người. Đúng vậy. Có người luyện đan rất giỏi nhưng không mấy khi gặp dược liệu lạ nên nếu dùng trong cuộc thi này thì thật không thỏa đáng.

Bắc Tiểu Lục trố mắt nhìn người này, xem ra tài ăn nói của y rất lợi hại, một câu nói mà có thể chạm tới nỗi lòng của mọi người, nhìn cách ứng phó bình tĩnh của y, hắn liền người này đã không xa lạ gì với việc này. Quả nhiên người này rất thích hợp làm nhân vật công chúng.

Thanh âm xung quanh thoáng bình ổn một chút. Cung Diệc lại tiếp tục nói:

“Nhưng chúng ta cũng nên thông cảm cho Đan hội, có quá nhiều người tham gia trận đấu lần này, ra đề mục như vậy để cho giảm bớt công việc, có thể trong thời gian ngắn nhất đi đến đích. Cho nên những vị bằng hữu có không may trượt vòng một, cũng chưa chắc trình độ luyện đan không tốt, chỉ có thể nói lần này đề thi có chút đặc biệt. Lần sau ta nghĩ cuộc thi được tổ chức mọi người chắc chắn sẽ có sự chuẩn bị kỹ càng hơn, cũng đạt được thứ tự tốt hơn lần này.”

Những người dự thi xung quanh lại đồng thanh hưởng ứng, hiển nhiên bị lời nói của Cung Diệc đả động.

Bắc Tiểu Lục thầm than người này quả nhiên thích hợp làm nhân vật công chúng, xử lý không tồi chút nào. Vừa có thể làm danh tiếng của mình tốt đẹp, lại còn giúp Đan hội giảm bớt đi oán khí của mọi người. Như vậy y càng có ấn tượng tốt trong mắt Đan hội.

Lợi hại!

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới