Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 170: Hoang Lĩnh Thiên Bạo Loạn (2)



Tất cả đám tu sĩ đều đem vũ khí tế ra hết, có người thì xuất ra pháp khí, có người thì tay cầm phù lục. Còn đa số đều thi triển ra Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ hành pháp thuật, liên tục đánh vào lũ quái điểu cùng độc trùng đang lao tới.

Chỉ nghe Huyết Ưng Nhãn kêu quác quác, lông vũ màu đen cùng huyết vũ bay tán loạn đầy trời, đám độc trùng cũng hưởng ứng rít lên rè rè. Độc trùng cùng quái điểu bị diệt sát không ít, nhưng đám này vẫn hung hãn không sợ chết điên cuồng lao tới.

Cùng lúc đó cách chỗ chúng tu sĩ đang bị vây công gần mười dặm, trên một khối mảnh đá thật to nằm trên đỉnh núi, có bốn người mặc y phục màu trắng dưới vạt áo có ký hiệu hình tam giác xanh. Hai người phía trước trên y phục có hai dấu tam giác chính là Trúc Cơ Kỳ, hai gã Hoàng tử tuổi trẻ phía sau thì chỉ có một dấu là Luyện Khí kỳ.

Hoàng tử bên trái cầm một cây Ngọc Tiêu màu bích lục, còn gã bên phải cầm một cây Hắc Cầm cổ xưa.

Hai gã này đang hòa tấu giai điệu mãnh liệt, trong nhạc khúc ẩn chứa khí thế sát phạt khiến kẻ khác kinh hãi. Nếu dùng Linh Nhãn thuật, thì có thể phát hiện trên Ngọc Tiêu, cùng Hắc Cầm tản mát ra các vòng chân nguyên, nối tiếp truyền ra như sóng.

Đây không phải là nhạc khí bình thường mà chính là pháp khí.

"Sư thúc có thể khống chế Huyết Ưng Nhãn và Hắc Trùng Độc này, thật đúng là uy lực vô cùng".

"Còn phải nói, sư thúc lão nhân gia không hổ là Hoang Lĩnh Môn đệ nhất cao thủ".

Hai gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đứng trước IIG8Rb than thở không thôi, gã sư thúc trong miệng bọn họ chính là vị lão tổ Kim Đan kỳ.

"Cầm Hoàng, Tiêu Hoàng mau thao túng yêu thú phát Hoàng công kích diệt sát hết đám tu chân giả kia cho ta".

Gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bên trái mặt lộ vẻ dữ tợn nói. Hắn tên là Hư Đốn, trong Hoang Lĩnh Môn vốn nổi châng là hiếu sát.

Nhạc khúc càng lúc càng rập dồn, số lượng yêu thú rất nhiều nhưng uy lực không cao, nhất là đám côn trùng chỉ có mấy con là yêu thú.

Thực lực hơn hai mươi tu sĩ còn lại cũng không phải là yếu, nhất là hai vị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thao túng pháp khí uy phong lẫm liệt, đánh cho đám quái điều độc trùng tan tác.

"Sư huynh, xem ra chúng ta phải ra tay" Hư Đốn quay đầu lại nói.

"Được".

Gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ còn lại gật đầu vung tay lên, một đạo quang hoa màu đỏ đem bốn người bao bọc, sau đó vù vù bay lên không trung hướng về phía trước.

Trở lại bên kia, trận chiến vẫn vô cùng ác liệt, chỉ thấy Tiêu Mị ngự khí trên không, khai tay đánh ra một đạo pháp quyết, một thanh phi kiếm màu lam huyễn hóa ra một thanh cự kiếm dài bảy tám trượng, nhất kiếm Lâm sát, uy lực đánh ra đem một con Đại Giáp Trùng, to cỡ con trâu đất, Lâm thành hai nửa.

"Phù…" Tiểu Mị thở gấp một hơi trên trán lấm tấm mồ hôi. Con Đại Giáp Trùng kia chính là yêu thú cấp một hậu kỳ, còn đám độc trùng kia thì không mấy đáng sợ. Lúc trước đã có một số tu sĩ bỏ mạng dưới độc thủ của nó. Còn hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đang đối phó với đám Huyết Ưng Nhãn. Cuối cùng Tiêu Mị phải Hoàng thủ mới diệt sát được đám trùng độc này.

Đám tu sĩ bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt bội phục, sớm nghe qua thanh danh Phiêu Hương Các Tiêu Mị tiên tử, sắc quốc thiên hương, thiên phú siêu quần, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Có kẻ thấy sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Tiêu Mị mà thầm nuốt nước miếng, cũng có người đối với tu vị của nàng vô cùng hâm mộ, nghe nói nữ tu này nhập môn chưa đầy bốn năm, đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí kỳ đại viên mãn.

Đối mặt các loại ánh mắt phức tạp Tiêu Mị vẫn thản nhiên như không. Đột nhiên khuôn mặt mỹ miều của nàng biến sắc, quay sang một tu sĩ bên tay phải khẽ hô:

"Cẩn thận!".
Nguồn truyện: Truyện FULL
"Cái gì?".

Tu sĩ nọ ngẩn ra chưa hiểu chuyện gì, chưa kịp phản ứng thì đột nhiên cảm giác cổ họng mát lạnh, sau đó liền nhìn thấy thân thể mình đổ về phía trước.

Do tốc độ quá nhanh, khi chết hắn vẫn không phát hiện đã bị người khác xuất thủ chém giết.

Thấy tinh huyết đầy trời, đám tu sĩ gần đó trong lòng đều run sợ, địch nhân ra tay cực nhanh, như cuống phong làm thần thức bọn họ không kịp phát hiện ra, đây không lẽ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

"A, nha đầu kia không tệ, có thể phát giác được công kích của ta".

"Hừ, nàng chỉ là một đệ tử Luyện Khí kỳ của Phiêu Hương Các, có bản lĩnh gì chứ, ta thấy là ngươi bất cẩn thì có".

Một đạo độn quang màu xanh lục bay đến gần, quang hoa tán đi hiện ra bốn thân ảnh, đám tu sĩ dùng Linh Nhãn thuật tra xét tu vi đối phương, thì sắc mặt đại biến.

"Cầm Hoàng, Tiêu Hoàng tiếp tục gia tăng công kích".

Hư Đốn quay đầu lại quát một tiếng rồi tế ra pháp khí, đó là một thanh Huyết Đao màu đỏ đẫm ẩn hiện huyết quang, phát ra sát khí trùng thiên.

"A…"

Lại có âm thanh kêu thảm thiết truyền tới, một gã tu sĩ nữa bị Huyết Đao chém bay đầu, hai gã tu sĩ Trúc Cơ của Hoang Lĩnh Môn bắt đầu tham gia trận chiến.

Mà bọn này vô cùng giảo hoạt chuyên nhắm đệ tử Luyện Khí kỳ để xuống tay, do pháp khí sắc bén và đạo pháp tinh thâm, những người này không đỡ nổi một chiêu của bọn họ.

Lúc này hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bên kia bị Tiêu Hoàng cùng Cầm Hoàng thao túng yêu thú vây khốn.

Thạch trưởng lão cùng lão giả họ Lâm sắc mắt khó coi vô cùng. Nếu đám Luyện Khí Kỳ đệ tử chết hết thì số phận bọn họ cũng chẳng khá hơn, mấy lần muốn lao ra cứu viện nhưng đều bị yêu thú liều mạng ngăn trở.

Thấy một đạo huyết quang mang gào thét bổ xuống, vẻ mặt Tiêu Mị ngưng trọng, tay đánh ra kiếm quyết hóa thành một đạo lam quang đón đỡ.
Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, hào quang bắn ra tứ phía khiến mặt đất rung Hoàng, thực lực của tu chân giả không hổ là có thể dời sông lấp bể.

"Ồ!"

Vẻ mặt Hư Đốn ngạc nhiên, lần đầu pháp khí của hắn bị ngăn trở, thật không thể xem thường nữ tử này.

Nhưng lập tực trên mặt hắn lộ ra vẻ tham lam.

Pháp khí trung phẩm!

Trong tay nha đầu Tiêu Mị kia chính là thanh pháp khí trung phẩm phi kiếm, được gọi là Nhược Ly Kiếm, đây vốn là pháp khí của Vân Mộng chân nhân, trước khi lão trở thành Kim Đan.

Tiêu Mị chính là đệ tử cuối cùng của Vân Mộng chân nhân, nên lão đã đem Nhược Ly kiếm truyền cho nàng.

Bảo vật do các chủ Phiêu Hương Các từng sử dụng qua sao có thể là vật phàm, trong những thanh pháp khí mà hắn biết, Nhược Ly kiếm cũng không tệ.

Thanh Huyết Đao của Hư Đốn chỉ là hạ phẩm pháp khí, nhưng kiếm của Tiêu Mị chính là pháp khí trung phẩm, nên Tiêu Mị mới có thể đỡ được công kích của Trúc Cơ Kỳ sơ kỳ.

Gã tu sĩ Trúc Cơ còn lại của Hoang Lĩnh Môn là Hoàng Phi, thì đang hung hãn chém giết những đệ tử Luyện Khí Kỳ khác. Những tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, đám này đâu còn ý chí chiến đấu đều liều mạng chạy trốn, nhưng Hoàng Phi độn quang nhanh chóng đuổi kịp.

Thấy nhân số bên mình đang giảm không ngừng, Tiêu Mị lộ ra một tia lo lắng, trong khi đó Hư Đốn thì cười ha hả, hắn quyết tâm phải đoạt được Nhược Ly Kiếm nên công kích càng mãnh liệt hơn.

Hai người thi triển từng đạo pháp thuật, chỉ thấy huyết đao cùng lam kiếm truy đuổi quần đấu giữa không trung, theo thời gian trôi qua Tiểu Mị dần rơi vào thế hạ phong.

Lúc này khóe môi của Tiêu Mị chảy ra một ít máu, trên mặt đã bắt đầu bối rối. Xem ra nàng phải dùng đến bảo vật kia.

Trên mặt thoáng hiện vẻ do dự, Tiêu Mị lấy từ túi trữ vật ra một tấm phù lục nhưng Hư Đốn không thèm coi vào mắt. Cho dù bên trong có phong ấn pháp thuật cao cấp, thì có thể đả thương hắn sao? Chỉ là giãy dụa trước khi chết mà thôi.

Chỉ thấy tấm phù này màu trắng, mặt trên có họa những văn tự kỳ lạ và hoa văn quỷ dị. Tiêu Mị vận chuyển chân khí, nhất thời phù lục phát ra bạch quang chói mắt, đem nàng bao bọc vào trong.

"Đây là…?".

Cảm nhận được chân khí chấn động cường đại truyền tới làm Hư Đốn biến sắc, nhưng không chờ hắn kịp phản ứng thì Nhược Ly kiếm đã bay vụt vào trong bạch quang.

Đối phương đem pháp khí thu hồi là muốn chạy trốn sao, Hư Đốn vội vàng đánh ra một đạo pháp quyết, thao túng Huyết Đao hung hãn chém xuống nhưng đã quá muộn, khi bạch quang tản đi thì thân ảnh Tiêu Mị đã biến mất.

Trên mặt Hư Đốn hiện lên vẻ âm lệ, thao túng một đao chém một gã tu sĩ xui xẻo bên cạnh thành hai nửa, rồi tức giận nói:

”Đáng giận, không nghĩ nha đầu này lại có Truyền Tống phù".

Truyền Tống phù, công dụng như tên, bên trong có phong ấn một Truyền Tống Trận đơn giản, vốn là một bảo vật rất hiếm có.

Là Truyền tống phù được giản hóa nên uy năng kém xa Truyền Tống Trận thật sự, chỉ truyền tống được một khoảng có hạn và đầu kia là một nơi bất kỳ. Nhưng hiệu quả thì khỏi bàn, có chạy trốn khỏi cường địch, quả thật là một bảo vật hộ thân hữu hiệu.

Hư Đốn vì khinh thường mà để Tiêu Mị chạy mất, nhưng hắn cười lạnh, nha đầu kia đừng tưởng dễ dàng có thể chạy thoát khỏi bàn tay hắn.

"Sư huynh, hai người này giao cho ngươi, ta đi tìm cô nàng kia ".

Hư Đốn quay đầu lại hô to một châng rồi hóa thành một đạo độn quang màu xanh điên cuồng bay đi. Tiêu Mị chạy trốn cũng không được xa lắm, bằng vào thần thức Trúc Cơ Kỳ nhất định có thể tìm được nàng này.

Về phần trận đấu ở đây đã có Cầm đồng cùng Tiêu đồng ở một bên hiệp trợ, Hoàng sư huynh cũng có thể diệt sát được nơi đây.

Cùng lúc đó Bắc Tiểu Lục đang đứng trên một vách núi vô cùng kỳ lạ, đá ở đây đều có màu đen cứng rắn như tinh thiết.

"Nói đây chính là Vô Không Vực, không sai chính là nơi này!".

Sau khi giải quyết xong đám Huyết Sài Lang, Bắc Tiểu Lục tiếp tục tìm kiếm, dù hắn đã cẩn thận nhưng vẫn đụng đầu hai gã đệ tử Hoang Lĩnh Môn tại một khu đất trống.

Hai người kia, một người có tu vị Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, một người thì đã chân vào cảnh giới đại viên mãn, hơn nữa bọn họ mặc dù không có pháp khí, nhưng có một số loại phù lục pháp thuật cao cấp, nhưng với hắn thì cũng chẳng khác bọt bao nhiêu.

Hai người này vốn là tinh anh đệ tử trong môn phái, bình thường được sư trưởng yêu chiều quen để mắt cao hơn trán. Bị hắn dạy dỗ cho một trận.

Tình huống trong Hoang Lĩnh Thiên này hắn hoàn toàn không biết, dù có Nhị Hắc dẫn đường. Nhưng cũng khó tránh khỏi mất thời gian.

Sau khi tra khảo một thời gian, hắn mới hài lòng rời đi, hơn nữa còn phát hiện ra một chuyện hết sức quan trọng. Đó là Hoang Lĩnh Môn đang lùng giết tất cả các tu sĩ bên trong Hoang Lĩnh thiên. Điều này rốt cục là tại sao?Nguyên do gì mà dẫn đến môn phái này điên cuồng đến như vậy? Đáp án chỉ có thể là bên trong này ẩn giấu một bí mật, cũng có thể là bảo vật sắp xuất thế chăng.

+=+ Đánh giá bộ truyện giúp tác với!

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.