Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 168: Dã Tâm Của Hoang Lĩnh Môn



Phía sau có gần trăm đệ tử tu vị Luyện Khí Kỳ trên tầng sáu, trên vạt áo của mỗi người đều mang theo một ký hiệu hình tam giác màu xanh, đây đều là đệ tử tinh anh của Hoang Lĩnh Môn.

"Các ngươi dựa theo sự phân phó của ta mà hành sự" Một lão giả mặc lục bào sắc mặt hồng hào ra lệnh.

"Vâng, môn chủ! "

Chúng đệ tử khom người hành lễ vẻ mặt vô cùng cung kính. Lão giả này chính là môn chủ Hoang Lĩnh Môn, Lĩnh Ngộ chân nhân.

Sau đó các đệ tử liền thi triển độn pháp hóa thành các quang ảnh rồi biến mất tạ trong rừng cây. Những đệ tử Luyện Khí Kỳ này không ngờ đa số đều có được pháp khí không thì cũng là Phi Hành phù vô cùng trân quý. Từ điều này có thể thấy được chỗ bất phàm của bọn họ.

"Mấy vị sư đệ, chúng ta cũng đi thôi. Trừ đệ tử bổn phái thì tất cả các tu sĩ trong Hoang Lĩnh Thiên đều tất sát, không để sót một người"

"Sư huynh, làm vậy dường như có chút không thỏa đáng"Một tu sĩ trung niên ba mươi do dự nói: "Mặc dù Hoang Lĩnh Thiên bị chúng ta phong bế lối vào, nhưng những tán tu trung lập chỉ cần giao nộp đủ linh thạch, thì cũng cho phép họ tiến vào, nếu bây giờ mà lại động tay chân hạ sát thủ…"

"Đúng vậy sư huynh, tán tu thì không sao nhưng bên trong cũng có cả liên minh các nơi của chúng ta. Nếu chúng ta đuổi diệt tận gốc, khó trách đám người kia bất mãn! " Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác cũng khá lo lắng.

"Lời của sư thúc các ngươi không nghe sao?" Sắc mặt Lĩnh Ngộ chân nhân trầm xuống quát:

"Bảo vật xuất thế sớm hơn dự đoán mấy năm khiến chúng ta đành phải làm vậy, tuyệt không thể để vật kia rơi vào tay kẻ khác hoặc để tin tức bị lan ra ngoài. Chính vì vậy, chỉ có thể dùng máu của bọn hắn để bảo vệ bí mật của chúng ta. Các ngươi yên tâm, có được vật đó thì môn phái chúng ta sẽ không cần nhìn sắc mặt bọn chúng, cũng có thể trở thành môn phái lớn, không cần sợ thế lực khác ghi hận chuyện hôm nay mà trả thù"

Nghe lời ấy vẻ lo lắng trên mặt các tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác cũng tan đi, sư thúc là Kim Đan kỳ duy nhất của môn phái. Vì sự tình hôm nay mà đã chuẩn bị hơn mười năm, không ngờ tới bảo vật xuất thế sớm hơn.

Mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ đảo mắt nhìn nhau rồi hóa thành vài đạo hào quang biến mất trong rừng cây.

Lĩnh Ngộ chân nhân vẫn đứng tại chỗ, tuy trước mặt mấy vị sư đệ lão tỏ ra vô cùng tự tin nhưng cũng biết việc này vô cùng nguy hiểm. Nếu thành công thì thực lực môn phái sẽ có một chỗ cắm đùi trong Hỏa Châu không xa. Nhưng một khi thất bại đối mặt với môn phái chính là diệt môn.

Hoang Lĩnh Môn chỉ là một môn phải tam lưu bên ngoài rìa Hỏa Châu. Nhưng làm sao bọn họ cam tâm, bọn họ muốn bước vào hàng ngũ thế lực ba sao, muốn trở thành thế lực lớn!

Lần hành động này Hoang Lĩnh Môn rất trọng đại, có thể trở thành lịch sử được hậu thế kính ngưỡng hay là kẻ tội đồ khiến môn phái truyền thừa mấy ngàn năm suy đổ! Lần hành động này sẽ quyết định điều đó.

Lĩnh Ngộ chân nhân đứng tại chỗ. Là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, còn là nhất môn chi chủ của một phái, tâm trí lão vô trầm ổn nhưng nước cờ này thật quá hung hiểm, khiến lòng bàn tay lão đầy mồ hôi lạnh.

Một lát sau vẻ mặt do dự của lão dần biến mất. Tên đã bắn khỏi cung đi không thể trở lại. Trước mắt chỉ cần diệt sát toàn bộ tu sĩ trong Hoang Lĩnh Thiên. Thân hình Lĩnh Ngộ chân nhân khẽ lắc lư rồi IV7S5y cũng biến mất trong rừng cây rậm rạp.

Lúc này Bắc Tiểu Lục đang đứng ở trên một mảnh đất hoang, bên cạnh hắn có một cỗ thi thể đệ tử Hoang Lĩnh Môn, trên ngực lõm một hố sâu, cả người rách nát không chịu được, xem ra người này gặp phải yêu thú lợi hại.

Bắc Tiểu Lục im lặng một hồi lâu. Hoang Lĩnh Thiên vô cùng hung hiểm, tuy có rất nhiều linh dược kỳ thảo nhưng cũng là sào huyệt của yêu thú.

Trong tay thi thể đệ tử Hoang Lĩnh Môn kia còn đang cầm một tấm phù, vẻ mặt hoảng sợ. Bên cạnh thi thể còn có một trái quả nhỏ màu đỏ tươi, Bắc Tiểu Lục nhận ra đây chính là Hồng Mận quả, một trong những dược liệu để luyện chế Tẩy Tủy Đan. Xem ra người này là tới Hoang Lĩnh Thiên hái dược thảo mà chết trong miệng yêu thú.

Tử trạng bi thảm của kẻ này khiến cho Bắc Tiểu Lục cũng hơi lành lạnh, cảm nhận được sự hung hiểm bên trong Hoang Lĩnh Thiên.

Hắn lấy ra từ trong người một cái túi linh thú ném lên không trung. Một con yêu thú nhỏ giống như một hắc miêu từ bên trong chạy ra.

Không phải ai khác, nó chính là Hắc Hổ Thiên phiên bản thu nhỏ.

Hắn vốn định mua một con linh thú tầm bảo, nhưng bất ngờ lại phát hiện ra Hắc Hổ Thiên lại có khả năng truy tung linh thảo, thiên tài địa bảo.

Bắc Tiểu Lục nhẹ nhàng khẽ vuốt cái đầu của Nhị Hắc một chút, Nhị Hắc hiểu ý nhanh chóng chạy về hướng Đông Nam.

Khóe miệng Bắc Tiểu Lục khẽ cười, đương nhiên hắn không chạy loạn trong Hoang Lĩnh Thiên này, như vậy chưa tìm được linh thảo đã rơi vào trong miệng yêu thú.

Có Nhị Hắc đi tìm bảo vật dễ dàng hơn một chút.

Mà trong thời gian này bên trong Hoang Lĩnh Thiên cũng xảy ra những cuộc chiến đẫm máu. Tại các nơi trong Hoang Lĩnh Thiên, đệ tử Hoang Lĩnh Môn ra tay tấn công các tu chân giả đang ở trong đây.

Tình thế đang nghiêng về một bên, Hoang Lĩnh Môn phái ra toàn bộ tinh anh đi vào, hao phí không ít tâm tư, ai ai cũng trang bị kĩ càng. Những tán tu trung lập cùng đệ tử của các môn phái đồng minh, đều không ngờ Hoang Lĩnh Môn đột nhiên trở mặt, bị đối phương tập kích thương vong thảm trọng.

Hoang Lĩnh Môn chia thành nhiều nhóm đệ tử nhỏ, mỗi nhóm ba bốn người đều là đệ tử Luyện Khí kỳ, còn về phía tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng đã xuất thủ bày ra thiên la địa võng trong Hoang Lĩnh Thiên. Hơn mấy canh giờ đã giết chết hơn trăm tu sĩ, mà bọn họ không tổn thất bao nhiêu.

Bắc Tiểu Lục không hề hay biết, lúc này hắn đang thi triển Ngự Kiếm thuật thân hình phiêu lãng theo sau Nhị Hắc. Từ bộ dạng hưng phấn của nó thì ở phía trước không xa chắc chắn có linh dược.

Đột nhiên hai hàng lông mày Bắc Tiểu Lục nhíu lại, thân hình hắn dừng lại đồng thời đem Nhị Hắc thu hồi vào túi linh thú, sau đó thu liễm khí tức ẩn núp ở trong đám cây rậm rạp, chậm rãi tiến lên phía trước.

Phía trước không xa bên cạnh suối nhỏ, có ba tu sĩ khoảng hơn hai mươi tuổi đang đứng đó, xem trang phục kí hiệu thì chính là đệ tử của môn phái Hỏa Phục Tông.

Bắc Tiểu Lục đã điều tra qua các thế lực xung quanh Hoang Lĩnh Thiên. Hỏa Phục Tông là thế lực liên minh của Hoang Lĩnh Môn.

Dưới chân ba người có một thi thể yêu thú rất lớn, hình dáng trông giống cáo nhưng lại lớn hơn cả lợn rừng, có ba mắt bốn tai to lớn xấu xí vô cùng.

"Ngao Ly Nhãn này đúng là khó đối phó"

"Ha ha, nếu không phải Liễu sư huynh đạo pháp tinh thông, thì chúng ta chỉ có thể chạy trốn mà thôi"

"Đúng! Pháp thuật của sư huynh đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt".

"Đâu có, hai vị sư đệ cũng trợ lực không kém"

Đối với sự nịnh nọt của hai vị sư đệ, thanh niên họ Liễu ngoài miệng khiêm nhường nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiêu ngạo. Ba người đang thay nhau vỗ mông ngựa thì phía xa, đột nhiên xuất hiện một đạo độn quang.

Liễu sư huynh biến sắc: "Hai vị sư đệ, có người đến. Mau đem tài liệu Ngao Ly Nhãn cùng linh thảo thu thập nhanh, chỗ này không nên ở lâu."

"Vâng! Sư huynh "

Hai thanh niên kia đồng thành hô lên, một người lấy ra túi linh thú định thu lấy thi thể Ngao Ly Nhãn, còn người kia thì định hái một cây Thiên Niên Linh Chi vừa trưởng thành cách đó không xa.

Sau khi hợp sức sát diệt con Ngao Ly Nhãn thì chân khí bọn họ đã tiêu hao tới bảy tám thành, nếu lúc này xuất hiện kẻ tâm địa bất chính rất nguy hiểm. Bọn chúng đương nhiên hiểu sự tàn khốc của Tu chân giới hơn, giết người đoạt bảo là chuyện như cơm bữa.

Tốc độ của đạo độn quang này nhanh hơn rất nhiều so với bọn họ nghĩ, rất nhanh độn quang đã đáp xuống. Một tu sĩ Hoang Lĩnh Môn hiện ra.

"Thì ra là Trần sư huynh"

Gã họ Liễu tên là Liễu Vân thở ra một hơi, đây là bằng hữu của hắn đồng thời cũng là minh hữu, hiển nhiên không có địch ý.

"Ha ha, thì ra là Liễu sư huynh cùng hai vị sư đệ, thu hoạch của ba vị quả là không tệ"

"Khiến Trần sư huynh chê cười, chẳng qua là một con Ngao Ly Nhãn mà thôi…"

Liễu Vân thu lại chân khí vừa tụ trên tay cười ha hả. Nhưng hắn chưa kịp nói thì sắc mặt Trần sư huynh kia khẽ biến nhìn về bên trái.

"Chuyện gì vậy Hải sư huynh?"

Liễu Vân vội hướng mắt nhìn theo thì trong mắt Trần sư huynh lóe lên một tia ác độc, không chút chần chờ bắn ra một đạo hồng quang đâm thủng yết hầu Liễu Vân, máu tươi phun ra.

"Ngươi…"

Thanh quản đã đứt Liễu Vân không thốt nên lời, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ đưa tay chỉ vào đối phương không cam lòng ngã xuống.

Sự tình diễn ra quá nhanh khiến hai đệ tử Hỏa Phục Tông còn lại ngây người, kinh sợ xoay người muốn chạy trốn. Trần sư huynh cười nhạt một tiếng, hồng quang kia lại bay lên vây lấy hai người này. Lúc này Bắc Tiểu Lục đã nhìn thấy hồng quang chính là một thanh pháp khí dao găm dài khoảng ba mươi cm, có hỏa diễm bốc cháy xung quanh.

"Pháp khí! " sắc mặt Hai đệ tử Hỏa Phục Tông trắng bệch như tờ giấy cả người run rẩy.

"Sư huynh, Thiên Niên Linh Chi này cùng tài liệu Ngao Ly Nhãn xin cứ lấy, mong sư huynh thả cho chúng ta một con đường sống! "

"Đúng vậy, sư huynh, sự tình hôm nay chúng ta nhất định giữ kín! "

Hai người khẩn thiết cầu xin nhưng Trần sư huynh này không hề động tâm. Hắn vận chuyển chân khí thao túng Pháp Khí hóa thành một đạo thanh hồng quang xuyên thủng trái tim hai người.

Sau đó họ Trần khẽ phất tay cuốn lấy Thiên Niên Linh Chi và thi thể Ngao Ly Nhãn thu vào túi trữ vật rồi độn quang biến mất.

Đúng lúc muốn rời đi nơi đây liền phát hiện không đúng, chỉ thấy cả người như bị một lực áp đè ép, hắn hoảng sợ liều mạng thúc dục chân nguyên muốn phá tan trói buộc, nhưng phát hiện đều vô ích. Đúng lúc này một đạo kiếm quang bắn qua trực tiếp xuyên qua ngời hắn, đến lúc chết hắn cũng không biết ai đã giết mình.

Bắc Tiểu Lục xuất hiện trong bộ dáng Đồng trưởng lão, suy nghĩ một chút hắn mặc vào y phục đệ tử Hoang Lĩnh Môn, thay vào một khuôn mặt đệ tử bình phàm. Sau đó lấy hết túi trữ vật của gã tên là Trần sư huynh này, lắc lư thân hình biến mất khỏi nơi đây.

Gió núi vẫn thổi, nơi này chỉ còn lại có bốn thi thể sắp bị hỏa diễm hóa thành tro tàn.

Mà lúc này những nơi khác bên trong Hoang Lĩnh Thiên càng thêm máu tanh, không chỉ đệ tử Luyện Khí Kỳ thậm chí có cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng đã ngã xuống.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới