Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 139: Rời Đi Tứ Tụ Lâu



Sau khi có được Tiệt Thổ, đồ vật phía sau ít nhiều Bắc Tiểu Lục không thấy hứng thú, hắn liền chuẩn bị rời khỏi buổi đấu giá này.

“ Phía dưới là một viên yêu đan của yêu thú cấp năm…”

Yêu đan của yêu thú cấp sáu mặc dù trân quý, nhưng Bắc Tiểu Lục biết hắn không cần thiết mua thứ này.

Bắc Tiểu Lục ra khỏi buổi đấu giá, lập tức tìm một nơi hẻo lánh ngừng lại hồi lâu, sau khi hắn xác nhận không có ai theo dõi, lúc này mới thay một bộ quần áo khác, sau đó thay đổi cả khuôn mặt.

Buổi đấu giá mới tiến hành hai ngày, cho nên khi Bắc Tiểu Lục ra ngoài, mặc dù vẫn rất náo nhiệt nhưng vẫn kém hơn so với mấy ngày trước, bởi vì phần lớn người đều đang đấu giá trong hội trường.
......

Lúc này Bắc Tiểu Lục sớm đã bay ra ngoài trăm dặm, mọi chuyện vẫn rất thuận tiện, không có tu sĩ nào đi theo hắn.

Nghĩ nửa ngày vẫn không có nửa điểm manh mối. Bắc Tiểu Lục khẽ lắc đầu bỏ qua chuyện này. Hiện tại hắn đang dừng lại ở một ngọn núi nhỏ hoang vu.

Bất kể thế nào, hiện thoát khỏi phạm vi thần thức của những tu sĩ Nguyên Anh, nên không cần lo lắng nữa.

Tay trái hắn lật một cái, đem kia lệnh bài màu lam âm u lấy ra. Bắc Tiểu Lục cẩn thận xem xét. Sau khi thấy không có điều gì bất thường, mới đem thần thức chìm vào bên trong nhưng lại bị bắn trở về.

Bắc Tiểu Lục giật mình giống như là nhớ ra điều gì đó, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.

Hắn tung ra vài tấm trận kỳ, bố trí một pháp trận đơn giản, Sau đó lại từ trong túi trữ vật lấy ra linh thạch cùng tài liệu bố trí một hồi.

Hắn đánh ra một đạo pháp quyết, ngay lập tức trận pháp bắt đầu vận chuyển, một đạo bạch quang bọc lấy hắn ở bên trong. Sau đó Bắc Tiểu Lục mới thong thả cắt trên ngón tay út trên một giọt tinh huyết nhỏ vào trong lệnh bài, hoàn thành nhận chủ.



Cùng lúc đó trên một ngọn đại phong cách nơi này ioEyn vạn dặm, cảnh sắc nơi đây vô cùng mỹ lệ nhưng cả cung điện lại mơ hồ có ma khí quấn quanh.

Chính là Âm Lĩnh Phong tổng đàn Qủy U Tông.

Ở một nơi linh khí nồng đậm nhất có một tòa động phủ vô cùng rộng rãi, trong phòng luyện công có một nam tử trường bào màu trắng khoanh chân ngồi trên bồ đoàn.

Người này nhìn qua cũng chỉ gần ba mươi tuổi, dáng vẻ hào hoa phong nhã nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt, lại bán đứng niên kỷ thật của hắn.

Hắn chính là tông chủ của Qủy U Tông, một gã Nguyên Anh trung kì lão quái. Nhìn thì như đang thổ nạp tĩnh tọa.

Ở trước mặt của hắn, trên một tòa đài cao có bày biện mười hai con tiểu thú được đúc bằng tinh thiết. Thời khắc mà Bắc Tiểu Lục thi triển nghi thức lệnh bài nhận chủ, ánh mắt một con tiểu thú nơi đó đột nhiên phát sáng.

Nam tử kia dường như cảm ứng được điều gì. Chậm rãi mở mắt nhìn con tiểu thú đang phát sáng, khóe miệng lộ ra vẻ cười tà ác.

Hắn vỗ tay ra hiệu mấy cái, một lát sau một bóng người cao lớn đi vào động phủ.

Kia là một lão giả hai mắt như chim ưng, khuôn mặt hung ác, làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo.

"Tham kiến tông chủ."

"Tiểu sư đệ không cần đa lễ. Ngươi xem này, một trong mười hai con bổn mạng thú này đã tìm được ký chủ, xem ra kế hoạch này của chúng ta rất khả thi"

"Ừm, lấy chức vị trưởng lão bổn môn ra mà dụ, còn sợ bọn tiểu tử Kim Đan Kỳ không đổ xô vào tranh giành sao. Hơn nữa trong quá trình đấu giá tông môn có thể kiếm thêm một lượng lớn linh thạch. Đây quat thật là một mũi tên trúng hai đích, của sư huynh thật là tuyệt diệu." Trên mặt lão giả tóc hung ác lộ ra vẻ bái phục. Người này cũng là một lão quái Nguyên Anh kỳ.

"Sư đệ quá khen, vi huynh làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, dù sao cũng không thể nhẫn tâm mà lấy bổn môn đệ tử mà tế kỳ. Tuy nhiên đấu giá hội truyền đưa tin lệnh bài rơi vào một tu sĩ không biết tu vi?"

"Việc này quả thật có chút kì lạ, như vậy có ảnh hưởng gì không sư huynh, dù sao tên kia chưa chắc là Kim Đan kỳ"

"Vậy thì không cần, bổn mạng thú có thể phát sáng, chứng tỏ người này không có vấn đề, ngược lại tên kia ta còn thật có hứng thú, nghe nói người này tài phú thật sự không nhỏ chút nào. “

“Sư huynh, ngươi có muốn ta điều người đem tên kia bắt lại hay không?”. Lão giả hung ác kia khẽ nói.


“Không vôi, không vôi huống chi chuyện này chúng ta chuẩn bị vài chục năm, dùng bổn mạng thú thu mười hai vị Kim Đan Kỳ tu sĩ hồn phách luôn một lần cho tiện. Ít nhất còn bảy tám năm nữa mới tiến hành nghi thức thu hồn, chưa cần thiết?" Nam tử trung niên như đã tính trước nở nụ cười.

"Sư huynh nói cũng đúng." Lão giả chuyển chuyển đôi mắt ưng:

"Vậy ta tiếp tục bố trí thuộc hạ đem mười một khối lệnh phù còn lại cầm đi đấu giá. "



Bắc Tiểu Lục tự nhiên không biết trong tay hắn, là một củ khoai lang cực nóng có thể gây bỏng mồm khi ăn. Sau khi tiến hành nhận chủ hắn đem thần thức nhập vào trong đó.

Một lát sau hắn ngẩng đầu lên. Trong này có một số tin tức Qủy U Tông.

Là một thế lực ba sao đỉnh phong khá mạnh trong Hải Châu, môn phái này thực lực hùng hậu, có ba vị tu sĩ nguyên anh, mà trong đó tông chủ đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ.

Cũng giống như Thần Phong Cốc, tự nhiên có không ít tiểu tông môn cùng gia tộc dựa vào. Qủy U Tông trở thành cây đại thụ che chở bọn họ.

Lúc này dù trên danh nghĩa hắn đã là trưởng lão Qủy U Tông, nhưng Bắc Tiểu Lục chưa có ý định về tổng đàn. Hắn tu vi mới Luyện Khí kỳ, vào đó chẳng khác nào nộp mạng, dù sao thế lực này cũng rất rắc rối.

Hắn nhắm mắt lại suy tính một hồi. Một lát sau khóe miệng lộ vẻ tươi cười, hóa thành một đạo độn quang bay về phía tây Hải Giác Thành.

Đi một ngày đêm, Bắc Tiểu Lục hỏi thăm một số người nơi đây, cuối cùng nghe ngóng một số chuyện, chẳng là gần đây có một tòa đại sơn kéo dài quanh co khúc khuỷu, bên trong nhiều loài kỳ điểu dị thú. Trước kia có không ít thợ săn ngưỡng mộ danh tiếng mà đến, nhưng hễ là tiến vào thì tám chín phần không thấy quay lại. Số ít gia hỏa may mắn thoát được khi hỏi đến chuyện trong đó, thì mặt mày thất sắc. Nói rằng nơi đó yêu thú có thể nuốt vân nhả vụ lộng thủy đạo hỏa, phàm nhân đương nhiên không đối phó nổi, dần dà không người nào dám đặt chân tới nơi đây.

May là chỉ cần không tiến vào núi sâu thì yêu thú cũng chưa từng đi ra, năm tháng chậm rãi trôi qua cuộc sống của phàm nhân ở chân núi vẫn bình an.

Tuy nhiên trái lại thường thấy thần tích nơi này. Truyền kỳ rằng một số cao nhân tiên phong đạo cốt ngự gió mà đi, thậm chí thi triển đại thần thông khiến nhật nguyệt biến sắc.

Thực ra ở phàm giới này làm gì có thần tiên. Những truyền thuyết kia chỉ là thỉnh thoảng có tu chân giả đi ngang qua nơi đây.

Chính vì nơi đây có một linh mạch bị một gia tộc tu chân họ Trần chiếm cứ. Nói đến Trần gia này thực ra chỉ là tiểu gia tộc cấp thấp, cả gia tộc tu sĩ chỉ có hơn trăm người.

Linh mạch trong Vô Lượng sơn này vốn không tầm thường, còn có thêm một ít tài nguyên tinh khoáng khiến không ít thế lực tông môn, gia tộc đều đỏ mắt muốn chiếm đoạt.

Nhưng đã nhiều năm chưa từng có thế lực nào dám hành sự. Nguyên nhân chính là ở Trần gia chủ.

Người này chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kì, tư chất linh căn tầm thường nhưng có một khuê nữ dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, Qủy U Tông chủ tuy là một thân kiêu hùng nhưng sinh ra một nam nhi vốn tham hoa háo sắc. Trần lão nhi đem khuê nữ dâng lên cho Thiếu môn chủ, trở thành một trong những cơ thiếp sủng ái nhất của hắn.

Có quan hệ này tông môn gia tộc khác cũng đành nuốt nước miếng mà nhịn. Dù sao bọn họ đều phải dựa vào Qủy U Tông.

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới