Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 775: Quỷ bí chi địa



Lúc đầu, theo suy nghĩ của Lâm Vân Phong, chỉ cần Âm Dương pháp quyết đại thành, tự gã có khả năng thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn trước mắt. Nhưng sau khi đã đại thành pháp quyết, gã mới phát hiện do bởi đặc thù hoàn cảnh, pháp quyết bản thân cũng không đủ để dung nạp toàn bộ khí âm dương mạnh mẽ không gì sánh được này.

Vì thế lại càng ép gã tiếp tục tu luyện, cần nâng cao pháp quyết thêm một mức, như thế mới có khả năng ứng phó với nguy cơ trước mắt. Nhưng đúng lúc này, Lâm Vân Phong lại không tìm được phương pháp nào đột phá cực hạn của Âm Dương pháp quyết, chỉ có thể cố gắng cùng với Hứa Khiết giữ cho tâm ý tương đồng, hai người quên hết mọi thứ, chìm vào hoàn cảnh bế tắc.

Nhưng đúng vào lúc này, hạt ngọc thần kì đã tiến vào thế giới của hai người, cử động của nó vô tình đã khuấy động huyền cơ trước giờ Lâm Vân Phong tìm mãi không ra, khiến cho Lâm Vân Phong và Hứa Khiết trong tình huống vô ý thức, theo chuyển động của hạt ngọc, cuối cùng đột phá được cực hạn, đạt tới cảnh giới trước giờ chưa từng có.

Như vậy, linh khí vài ngàn năm ẩn chứa bên trong hạt ngọc bắt đầu bồi dưỡng thân thể của hai người, đồng thời ý thức của hạt ngọc cũng liên hệ được với hai người, cả ba chỉ trong nháy mắt đã dung hợp vào làm một, đồng thời bộc phát hào quang rực rỡ, liền hấp thu toàn bộ hai khí âm dương trong không gian, khiến cho xung quanh đã chìm vào tối tăm, duy chỉ có cả ba lấp lánh phát quang.

Tình hình này rất kì diệu, bất qua chỉ duy trì được một lúc, hạt ngọc châu tách khỏi hai người Lâm Vân Phong cỡ một trượng. Mở mắt quan sát, Lâm Vân Phong với Hứa Khiết cùng nhìn nhau mỉm cười, im lặng vui sướng mờ hiện ra trong đáy mắt của hai người. Quay đầu, hai người xem xét hạt ngọc, trong mắt lấp lánh chói lọi chất ngọc, phảng phất giống như bốn viên đá quý, bị hạt ngọc hấp dẫn thâm sâu.

Rất lâu sau, Lâm Vân Phong mở miệng:

- Theo chúng ta ra ngoài, thế giới ngoài kia vốn vô cùng mĩ lệ.

Ngọc châu chuyển động một lúc, một tia ý thức đã xuất hiện trong tư tưởng của Lâm Vân Phong và Hứa Khiết.

- Bề ngoài thì đẹp, đáng tiếc đó là thế giới của các người, thế giới của ta ở nơi này. Đi đi, các người may mắn, tiếp tục đi theo con đường của các ngươi, ta chúc phúc cho các ngươi.

Lâm Vân Phong hơi không đành, nhưng gã biết rất nhiều sự việc đã sớm được định trước, gò ép cũng không có tác dụng, bèn nói:

- Cảm tạ lời chúc phúc của ngươi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.

Nói xong hào quang ngoài thân lóe lên, một cánh cửa không gian thời gian mở ra, liền hút lấy cả hai người hút vào trong.

Không gian thần kì khôi phục sự yên lặng, giữa không trung viên ngọc đó chuyển động nhè nhẹ, như đang hoài niệm điều gì, lại như đang nhớ điều gì, tiếc là không có người lưu ý.

Đen tối, vắng vẻ yên tĩnh, ánh sáng của hạt ngọc không đủ chiếu sáng khắp nơi, nhưng nó không hề để ý. Có lẽ trăm nghìn năm gần đây nó mới có bộ dạng như thế này, đây là sinh hoạt, là thế giới của nó.

****************************

Đấy là một dòng xoáy chuyển động cực nhanh, bên trong ngập đầy lực bóp méo tê liệt, xung quanh màu sắc đục ngầu và hỗn loạn, các loại các dạng ánh sáng hỗn hợp với nhau, giống như một thùng nhuộm lớn, căn bản phân biệt không rõ ràng được.

Đặt mình trong hoàn cảnh này, Lục Vân lại giống như một hạt bụi nhỏ, trừ việc bố trí kết giới lưới sáng phòng ngự mạnh mẽ bên ngoài ra, chỉ còn có thể lưu ý động tĩnh xung quanh mà thôi.

Đối với hoàn cảnh trước mắt, nói thật là Lục Vân có phần ngạc nhiên. Chàng vốn giao đấu với Huyền Nguyệt Vô Song, đang định tăng tốc di chuyển để thoát khỏi lực kiềm chế của đối phương. Nhưng không ngờ vào lúc then chốt nhất, xung quanh đột nhiên phát sinh biến hóa, dòng xoáy vốn đơn thuần, đột nhiên bị một luồng sức mạnh thần bí bao phủ. Sau đó Lục Vân hoàn toàn không có phản ứng kịp, dòng xoáy liền ào ạt xông vào luồng sáng rực rỡ kì dị vô cùng, vừa khống chế toàn bộ khu vực xung quanh, vừa kéo dòng xoáy tiến vào một không gian kỳ dị đặc biệt, khiến cho nó hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.

Sự tình này diễn ra chỉ trong chớp mắt, đến khi Lục Vân kịp phản ứng lại, mọi thứ xung quanh đã hình thành cục diện. Thấy vậy Lục Vân hơi cảnh giác, chẳng qua ngoài mặt không có chút biểu lộ gì khác, ngược lại còn lạnh lùng quan sát phía trước, Ý Niệm Thần Ba dò xét huyền cơ xung quanh.

Thông qua dò xét cẩn thận, Lục Vân phát hiện dòng xoáy bên ngoài đã giảm tốc độ, những hỗn hợp đục ngầu ánh sáng đang dần dần phân li, hình thành vô số đồ án đặc thù, phân bố đan xen tạo thành bốn bức vách.

Huyền Nguyệt Vô Song không thấy tung tích, chẳng qua Lục Vân chỉ cảm ứng thấy một chút khí tức cổ quái ẩn tàng bên trong bốn bức vách, phương hướng vận hành ngược lại với dòng xoáy, giống như là có dụng ý.

Thấy vậy, Lục Vân hơi nghi hoặc, không khỏi cau mày suy nghĩ. Nhưng trong thời gian chàng trầm tư suy suy nghĩ này, tốc độ chuyển động của dòng xoáy dần dần chậm lại, cuối cùng là dừng lại hoàn toàn. Cứ như thế, khí lưu bao vây xung quanh Lục Vân đã mất đi lực ngưng tụ, liền tứ tán như khói.

Dòng xoáy đến nhanh đi còn nhanh hơn, nhưng Lục Vân còn chưa thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, chàng phát hiện bản thân vẫn ở trong không gian hình tròn như cũ, bốn bức tường lấp lánh các loại ánh sáng, mờ hiện các loại các hình đồ án khác nhau, biến hóa không ngừng. Không gian này không lớn, đường kính ước chừng trăm trượng, chỉ có thể đoán là kết giới kín bưng, ở tại phía trước chàng ba mươi trượng, Huyền Nguyệt Vô Song đang lạnh lùng nhìn chàng.

Không hề hoảng loạn, Lục Vân thận trọng quan sát xung quanh, khi đã hiểu rõ đại khái tình huống trước mắt, lên tiếng:

- Ngươi phí hết tâm cơ, không ngại ngụy trang với ta khả năng, dụng ý là mang ta tới đây. Nhưng ta muốn biết được, ngươi mang ta đến đây chính là bản lĩnh huyền diệu của ngươi, hay còn nhằm mục đích khác?

Huyền Nguyệt Vô Song hờ hững nói:

- Ta mang ngươi tới đây tự nhiên là có dụng ý, chẳng qua không có gì là ảo diệu, mà muốn kết thúc mọi thứ với ngươi trong đây.

- Nơi đây? Hoàn cảnh không sai. Nhưng ngươi cho là địa phương này hoàn toàn có khả năng cải biến được điều gì sao?

Giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo, Lục Vân trên mặt nở một nụ cười lạnh lùng âm trầm.

Huyền Nguyệt Vô Song trong mắt có một chút âm trầm, trên khuôn mặt tuấn tú mờ hiện vài nét quỷ dị, nói giọng sâu xa khó lường:

- Địa phương này vô cùng đặc biệt, tất cả vạn vật rơi vào bên trong đều bị một loại phép tắc hạn chế. Một khi có người nào vi phạm loại phép tắc này, người đó sẽ bị trừng phạt, biết rõ là chỉ có đường chết.

Lục Vân nheo hai mắt, chăm chú nhìn thẳng vào trong mắt của Huyền Nguyệt Vô Song, cất tiếng hỏi:

- Ý của ngươi là nơi này chuẩn bị cho riêng ta? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Huyền Nguyệt Vô Song hơi biến sắc, chẳng qua không cố gắng che đậy, thản nhiên nói:

- Ngươi nói đúng, nó đúng là chuẩn bị cho riêng ngươi. Từ rất lâu trước đây chúng ta đã sớm biết rằng, cuối cùng một ngày nào đó ngươi sẽ đến Vân Chi Pháp giới, vì thế có sự chuẩn bị này, chính là chờ ngươi đến.

- Nói như vậy, hôm nay ta ta muốn sống sót thoát khỏi nơi này, sẽ không thể nào dễ dàng?

Có phần khinh thường, Lục Vân giễu cợt hỏi lại.

Huyền Nguyệt Vô Song biết chàng cười nhạo, không chút thay đổi nói:

- Kết qua ra sao, ngươi cần phải thử mới biết. Với tính cách của ngươi cho dù có nói với ngươi, ngươi có tin ta không?

Lục Vân khẽ nhếch mép, cười tà đạo nói:

- Ngươi không nói sao biết ta không tin?

Huyền Nguyệt Vô Song nghe được, hờ hững nói:

– Nếu ngươi đã muốn biết, ta sẽ nói với ngươi. Ngày hôm nay tại đây, ngươi chết chắc không còn nghi ngờ gì nữa!

Thanh âm không nặng, nhưng giọng nói có vẻ cực kì kiên định.

Lục Vân vẻ mặt trầm xuống, hừ lạnh nói:

- Thật sao? Ta cũng muốn lĩnh giáo một phen, xem ngươi giữ ta lại đây thế nào.

Nói xong bước lên một bước, tốc độ không nhanh nhưng thân ảnh tự động tách ra, khiến cho người ta có một loại cảm giác ảo ảnh phân thân.

Huyền Nguyệt Vô Song hừ nhẹ một tiếng, quát lên:

- Không cần đắc ý, để xem ngươi có khả năng còn cười được mới coi là có bản lĩnh.

Di chuyển sang ngang ba trượng, Huyền Nguyệt Vô Song tránh khỏi đối diện với Lục Vân, sau đó thân hình lật nghiêng, hai tay múa lên xuất chưởng, tay trái thi triển pháp quyết Đạo gia, tay phải thi triển tuyệt kĩ Phật môn, hai pháp quyết có chân nguyên bất đồng theo sự khống chế của hắn lại kết hợp làm một, uy lực tăng nhiều lần, chỉ trong chớp mắt đã tạo thành một kết giới áp lực, xuất hiện bên ngoài thân Lục Vân.

Một chiêu trước mắt, Lục Vân không hề phản kích, chàng chính đang thi triển ra pháp quyết "Hư Vô Không Ngân", chống lại chưởng kình của đối phương. Lục Vân vốn có khả năng xuất thủ phá giải, nhưng lúc này tâm tư không ở nơi đây, chàng tập trung toàn bộ tinh lực để dò xét tình huống xung quanh, muốn hiểu rõ cái mà Huyền Nguyệt Vô Song gọi là phép tắc là như thế nào.

Thông qua dò xét của Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân nhanh chóng phát giác được một số sự tình, tâm tình trở nên nặng nề, bởi vì không gian này biến hóa rất nhanh, toàn bộ có quan hệ với những hình ảnh không hề lặp lại trên bốn bức tường.

Đồ án này khá là cổ quái, nhìn đơn giản chỉ là một số hoa cỏ, phối hợp với nó có một vài phù chú xen lẫn bên trong. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại phát giác, những đồ án này lần lượt tạo thành vô số đồ án phức hợp, tựa như ngàn vạn trận pháp, mỗi một loại trận pháp lại có những đặc điểm riêng. Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân có tần suất cực nhanh, nhưng cũng rất khó khăn nắm bắt được từng chi tiết nhỏ.

Thêm nữa, cho dù Ý Niệm Thần Ba có khả năng nắm bắt từng chi tiết nhỏ không sai như thế nào đi nữa, nhưng là tổ hợp của ngàn vạn, tính ra biến hóa bất tận, cuối cùng hội tụ trong não của chàng, trong thời gian ngắn chàng cũng không thể xử lí. Hơn nữa những đồ án đó lại luôn luôn lưu động không ngừng, đồ án mới lại có biến hóa mới liên tục thêm vào không ngừng, khiến cho Lục Vân cảm thấy có lòng mà không có sức.

Một chiêu đánh ra không chút thành quả, Huyền Nguyệt Vô Song trong lòng hơi kinh sợ. Bất qua hắn phản ứng rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã triển khai công kích thứ hai. Lúc này, phương thức của Huyền Nguyệt Vô Song đã thay đổi, toàn bộ cá nhân phân thành tám hình bóng, khóa chặt Lục Vân ở giữa, khoảng cách lần lượt hoàn toàn tương đương.

Sau đó, tám Huyền Nguyệt Vô Song đồng thời bắt đầu tấn công, mỗi hình bóng lấp lánh ánh sáng không giống nhau, hai tay bắt ấn khác nhau, chỉ có chung một điểm, đó là những công kích đó đều vô thanh vô tức, tựa như là một bức họa, yên tịnh không chút âm thanh.

Không có âm thanh không phải là không mạnh mẽ. Lần này, thế công của Huyền Nguyệt Vô Song cực kì sắc bén, tám hình bóng phát ra tám dải sáng, tuy sắc thái dường như có vẻ không giống nhau, nhưng khi đến gần thân thể Lục Vân, bốn dải sáng hội tụ thành một khối cầu ánh sáng, bao phủ xung quanh Lục Vân. Bốn dải sáng còn lại biến hóa kỳ diệu thành Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, dùng hình dáng của bốn thần thú, đồng thời chui vào bên trong quả cầu ánh sáng, đánh thẳng vào chỗ yếu hại của Lục Vân.

Toàn bộ bên ngoài, Lục Vân trong lòng hiểu rõ, nhưng chàng trước giờ tự phụ, lại thêm tinh lực phóng ra thăm dò xung quanh, nên cũng không quá chú ý. Nhưng chàng dò xét không có kết quả, dự định bỏ qua, một tín hiệu nguy hiểm đột nhiên xuất hiện trong lòng chàng.