Thập Phương Võ Thánh

Chương 26: Phiền Phức (2)



Mạnh Tân nữ tu khẽ run lên, cảm giác không đúng, đưa mắt nhìn về phía cửa.

Ngụy Hợp đang đứng ở cửa, sắc mặt bình tĩnh nhìn nàng.

"Nói a, nói tiếp." Hắn nhìn chằm chằm Mạnh Tân nữ tu, một đôi mắt mơ hồ lộ ra hung quang.

Mạnh Tân nữ tu cùng Từ Xuân nghe vậy, đều là cả người run lên, vội vội vã vã đứng lên, cúi đầu rời đi.

Nếu là Ngụy Hợp này không ở đây chuyện liền xong, ở đây các nàng cũng không dám tùy tiện trực tiếp đến cửa truyền giáo như vậy.

Vốn dĩ là thấy Ngụy gia tựa hồ có hơi bạc tài, còn nguyện ý hầu như không cần tiền, sẵn sàng bán bánh bao cho mọi người với số tiền ít ỏi.

Hai người liền tính toán, nếu kéo Ngụy Oánh vào trong giáo, nói không chừng có thể kiếm lời không ít chỗ tốt.

Không nghĩ tới Ngụy Hợp này mới đi, lại nhanh trở về như vậy.

Hai người vội vã từ chỗ khe hở nhỏ bên người Ngụy Hợp chui ra, gần như là chạy trốn, rất nhanh liền biến mất ở khúc quanh trên phố.

Ngụy Hợp trầm mặc, nhìn Ngụy Oánh có chút bất an.

"Tỷ, tỷ sau này đừng tiếp xúc với Từ Xuân kia nữa, nàng không phải người tốt, là những người buổi tối lén lút truyền giáo kia."

"Ta. . . Ta biết rồi. . ." Ngụy Oánh nắm góc áo, có chút mờ mịt, cảm giác mình như phạm lỗi.

"Được, ta trở lại luyện công, một mình tỷ nếu gặp chuyện hãy hô to, kế bên là Hồi Sơn Quyền viện và nhà mình, nên thanh âm của tỷ đều có thể nghe được. Nhớ không?" Ngụy Hợp căn dặn.

"Được, được." Ngụy Oánh liền vội vàng gật đầu, có chút không biết làm sao.

Nàng đã nghe đệ đệ đề cập qua tà tính cùng mức độ nguy hiểm của Hương Thủ giáo kia. Lúc này mới phản ứng lại, chính mình vừa nãy tựa hồ có chút nguy hiểm.

Nếu nghĩ kỹ lại, nàng cũng luôn cảm thấy Từ Xuân không giống như người xấu, trước còn đưa nàng một chiếc khăn lau tay, người xấu sẽ không có hào phóng như thế mới đúng chứ? Sao lại vô duyên vô cớ tặng đồ cho người khác?

"Được, ta đi trước." Ngụy Hợp kỳ thực sở dĩ trở về, cũng là bởi vì vừa nãy lau tay thì ngửi được mùi hương của Hương Thủ giáo.

Thời đại này, rất nhiều người ngay cả lương thực cháo loãng cũng sắp ăn không nổi, ai còn có lòng thanh thản mua hương để hun cả ngày chứ?

Ngoại trừ những người Hương Thủ giáo kia, cũng sẽ không có ai rãnh rỗi đến phát chán như thế.

Vì lẽ đó hắn liền để lại tâm nhãn, vừa mới rời đi không bao xa, liền dừng lại trốn trong bóng tối kiểm tra.

Hắn vốn định xem tình huống một lúc, không có chuyện gì lại trở về luyện công.

Không nghĩ tới vừa mới đi, liền phát hiện hai người tìm tới nhị tỷ.

Hắn sợ chính là nhị tỷ chưa va chạm nhiều, kinh nghiệm quá nông, dễ dàng bị người lừa gạt.

Sau khi đuổi hai người đi, Ngụy Hợp ra khỏi cửa hàng. Quay đầu lại liếc nhìn nhị tỷ.

Nàng đứng ở cửa hàng, xa xa nhìn hắn.

Ngụy Hợp phất tay với nàng một cái, ra hiệu đi về nghỉ.

Nhìn thấy Ngụy Oánh dừng một lúc rồi xoay người lại chậm rãi bắt đầu vò bột, hắn mới rời khỏi cửa hàng.

Từ cửa hàng một đường trở về, rất nhanh hắn liền trở lại trước một cánh cửa đen lớn.

Đưa tay đẩy một cái, cửa lại không khóa, hắn sửng sốt một chút, mở cửa lắc người một cái vọt vào.

Từ Xuân cùng Mạnh Tân nữ tu kia đang đứng ở trong sân, nhỏ giọng nói chuyện, một bên còn bày lư hương bằng gốm, bên trên có lưu lại một cây nhan.

Không sai, nơi này là viện nhỏ của Từ Xuân. Không phải nhà hắn.

Hai người Từ Xuân sau khi hốt hoảng rời đi, trước tiên trở lại sân của mình. Không nghĩ tới mới trở về, liền nghe thấy cửa bị đẩy ra.

Sau đó hai người nhanh chóng xoay người, nhìn lại phía cửa.

Rào!

Không ngờ vừa nhìn lại, lại thấy một tảng vôi lớn ập vào mặt.

Ngụy Hợp nhanh chóng cúi đầu vọt tới giữa hai người.

Từ trong ngực lấy ra một cây côn gỗ, đánh lung tung về phía hai người một trận.

Mười mấy giây sau, hai người kêu rên không ngừng, ngã trên mặt đất không thể động đậy, cả người bầm tím.

Ngụy Hợp lại rắc một ít vôi lên hai người bọn họ, xác định các nàng không thấy đáng vẻ của chính mình, lúc này mới yên lặng thu hồi gậy, vọt vào buồng trong, lấy ra hai miếng thịt khô dài nhỏ, xoay người ra cửa, trở tay đóng kín cửa cho các nàng.

Hương Thủ giáo này bây giờ thế lớn, có thể không trêu chọc thì không trêu chọc.

Nhưng Từ Xuân này lại cách hắn gần quá, hiện tại còn muốn đầu độc tỷ tỷ Ngụy Oánh của hắn, không thể không xử lý.

Liền dứt khoát cách mấy ngày qua đánh nàng một trận, thuận tiện cướp ít đồ, giả làm trộm bang đói khát.

Với cách này, làm nhiều thêm thêm mấy lần, dù vậy nàng cũng không dọn nhà.

Dù sao đầu và mặt cũng được vôi che lại, nàng cũng không nhìn ra hắn là ai.

Ra cửa khỏi lớn, khoảng chừng chính là lúc nóng nhất.

Trên đường cũng không ai.

Ngụy Hợp chính là nhắm vào thời điểm không ai này, mới quả quyết động thủ.

Ngay sau đó bước chân hắn một sải, bước thẳng đến sát vách cửa nhà mình, lặng yên không một tiếng động mở cửa đi vào.

Không lâu sau, sát vách Từ Xuân bên kia, một đám người nghe thấy động tĩnh, rất nhanh tràn vào sân, lung ta lung tung tiếng chỉ huy, sau đó đám người này nâng hai người bị thương tìm đại phu.

Ngụy Hợp ở trong sân nhà mình, hai tay để trần bắt đầu luyện quyền đánh về phía bao cát.

Rất nhanh cửa lớn cũng truyền đến tiếng gõ cửa.

Hắn trong lòng hơi động, sắc mặt bình tĩnh, đi ra mở cửa.

"Ai?"

Ngoài cửa mấy người nam nữ cầm gậy dao thái rau, trông có vẻ dữ tợn, đang muốn chất vấn người bên trong, có nghe thấy sát vách xảy ra chuyện gì hay không.

Cửa vừa mở ra, nhìn thấy một thanh niên rắn chắc khỏe mạnh đứng bên trong, một thân bắp thịt so với đám người mảnh mai gầy yếu như bọn họ cũng phải gấp hai lần.

Một người phụ nữ thấy thế, thái độ không tự chủ được ôn hòa lại.

"Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi ngươi vừa nãy có nghe thấy sát vách có tiếng người đánh nhau không? Có thấy có người nào từ sát vách đi ra ngoài không?"

"Không có. Có việc sao?" Ngụy Hợp vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, dáng vẻ lãng phí thời gian của ta ta liền đánh các ngươi.

Ngoài cửa mấy người bị hắn doạ đến trong lúc nhất thời có chút không dám mở miệng.

Oành!

Cửa bị đóng mạnh lại.

Ngụy Hợp không nói hai lời trực tiếp đóng cửa.

Ngoài cửa lớn, một đám người bị sợ hết hồn, lại không dám nói gì.

Người đi đầu kỳ thực lúc mở cửa liền nhìn thấy trang phục phơi ở trong sân là trang phục đai đen của Hồi Sơn Quyền viện.

Cái này cũng là mấu chốt chuyển biến thái độ của nàng.

Những đệ tử đai đen này từng người đều là hảo thủ cường hãn. Tùy tùy tiện tiện kéo một người đi ra, cũng có thể ung dung giải quyết năm, sáu người bọn họ.

Hơn nữa những đệ tử quyền viện này còn cùng các đại hộ quyền quý có chút liên quan, thường xuyên được mời đi làm hộ viện đầu mục, hoặc là lâm thời làm bảo tiêu hộ vệ.

Vì lẽ đó không dễ dàng đắc tội được.

Không lâu sau, một đám người hai mắt nhìn nhau, lại không phát tác được, tâm tình dằn xuống đáy lòng, lại đi gõ cửa những nhà khác.

Rất nhanh xung quanh lại là nháo nha nháo nhác tiếng huyên náo khắp nơi.

Ngụy Hợp không tiếp tục để ý, bình tĩnh lại, bắt đầu luyện quyền.

Một hồi đánh đập qua đi.

Hơn mười ngày, Ngụy Hợp cũng không gặp lại bóng dáng Từ Xuân.

Ngụy Oánh bên kia an toàn, cũng yên tâm không ít, tiếp tục mỗi ngày bán bánh bao.

Tháng ngày như là nước chảy, dần dần trôi qua.

Từ từ, giá cả ở khu vực ngoại thành tựa hồ bắt đầu ổn định lại, một số người bắt đầu dùng các loại hạt đậu mài thành tạp lương mì làm vật trao đổi cơ bản, lưu thông kiểu lấy vật đổi vật.

Tạp lương mì đổi gạo trắng, đổi thịt, đổi tất cả các loại khác, chậm rãi bắt đầu hình thành thị trường.

Ngụy Hợp phát hiện, mặc kệ bên ngoài ra sao, thức ăn của Hồi Sơn Quyền, vẫn luôn là đầy đủ không đổi, mỗi ngày muốn có bao nhiêu gạo bao nhiêu thịt, sẽ có bấy nhiêu.

Chỉ là một quy củ, không cho bên ngoài.

Trịnh lão vẫn là dáng vẻ tính toán tỉ mỉ, ung dung thong thả như trước.

Cả ngày lười biếng ngồi ở trên ghế gặm chân gà. Cũng không biết hắn từ đâu lấy được nhiều chân gà như vậy.

Mùa đông trôi qua nhanh chóng.

Ngụy Hợp một thân khí huyết tiến thêm một bước, chậm rãi đi đến viên mãn.

Tuy rằng chậm, nhưng rất ổn. Dù sao Phá Cảnh châu đã tích góp được, hắn bây giờ chỉ cần tích góp khí huyết đến đỉnh phong, thì có thể thành công đột phá Thạch Bì, tiến thêm một bước.

Hi vọng đang ở trước mắt, lại thêm vào mỗi ngày đều có thể cảm nhận được tiến bộ nhỏ bé này, điều này khiến cho Ngụy Hợp có loại khoái cảm như chơi trò chơi ở kiếp trước.

Trong nháy mắt mùa đông đã trôi qua, thời tiết hoàn toàn không thấy được cái lạnh của mùa đông, trời vẫn nóng bức.

Khí trời quỷ dị, đã khiến cho mực nước sông Phi Nghiệp hạ xuống quá nửa. Nước sông càng ngày càng vẩn đục.

Trên thị trường lương thực càng ngày càng ít.

Lượng thịt Ngụy Hợp mỗi tháng lĩnh từ Trình gia cũng bắt đầu giảm đi. Hiển nhiên Vĩnh Hòa tiêu cục cũng có chút khó khăn.

Trình Thiểu Cửu đã nói với hắn nhiều lần về chuyện này, tiêu cục trước kia tần suất áp tiêu rất cao, phần lớn đều là loại hình hộ tống người đi xa.

Hơn nữa họ dùng những thứ khác đặt cọc tính tiền. Bây giờ tần suất hạ xuống, những người ở khu vực ngoại thành có thể đi thì họ cũng đi.

Số còn lại là không muốn đi hoặc không thể đi. Làm ăn cũng đã sút.

Ngụy Hợp cũng để cho nhị tỷ bắt đầu mỗi ngày cung cấp bánh bao bánh bao có hạn, đồng thời bắt đầu tích trữ lương thực.

Dường như nhà nhà đều đang làm như thế, trên thị trường lương thực cùng thịt, vừa xuất hiện liền lập tức bị cướp sạch.

Đến nỗi cửa hàng bánh bao của Ngụy Oánh cũng không dám khai trương, vừa khai trương, mấy phút liền bị cướp sạch hàng trữ.

Mới mở cửa hàng bánh bao theo nguyện vọng, cứ như vậy mà đóng cửa.

Trong Thạch Kiều trấn mỗi ngày đều có người cũng ở trong góc, trong cống nước ngầm, không nhúc nhích, cũng sẽ không bao giờ động đậy.

Hình bóng chó hoang cũng không gặp, phỏng chừng phần lớn là bị săn giết.

Ào!

Có tiếng nước được phát ra do đổ một chậu lớn nước sông vàng đục sang một chậu gỗ to hơn.

Trong chậu gỗ có một tấm vải mỏng, hai người ở hai bên, đưa tay kéo tấm vải mỏng lắc qua lắc lại, để nước sông vẫn đục chậm rãi nhỏ xuống.

Đây là lọc nước.

Khí trời hạn hán, sông Phi Nghiệp càng ngày càng cạn, càng ngày càng đục, không lọc qua một chút, căn bản không thể sử dụng.

Sau đó có một người ở bên múc nước lọc ra đổ vào ống trúc có nhét than đã chuẩn bị kỹ càng. Các ống trúc nối liền với nhau, thẳng xuống một chậu gỗ sạch khác.

Đây chính là nước sạch nhất.

Ngụy Hợp bưng lên một chậu nước vừa được rót đầy, đem dược liệu bỏ vào rồi khuấy đều, lại thêm chút nước nóng, sau đó liền trở thành một chậu nước nóng dùng để mài da.

Hắn bưng chậu nước thuốc, đi ra ngoài phòng, một lần nữa trở lại chỗ của mình.

Hắn vị trí hiện tại không ở trong góc, mà là ở cạnh tường bên trái.

Không còn ở chung một chỗ với Trình Thiểu Cửu, trái lại hai người bọn hắn mỗi người mang một tân nhân cùng nhau rèn luyện.

Người mới kia là thiếu niên cường tráng, trời sinh tóc có chút khô vàng, tên là Âu Dương Trang.

Người này tựa hồ trong nhà có chút tiền, lúc mới tới có thói quen thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ.

Bất quá sau mấy lần đối luyện bị đánh đập tàn khốc, thì không còn như thế nữa.

Trước đây nhìn thấy Ngụy Hợp, cũng không biết gọi sư huynh. Hiện tại từ xa nhìn thấy, liền nhanh chóng xông lại, hỗ trợ bưng chậu, hỗ trợ cầm các loại đồ vật khác nhau.

Lại như hiện tại.

Ngụy Hợp mới vừa bưng chậu gỗ đi ra ngoài, liền nhìn thấy Âu Dương Trang mới đi được vài bước, nhanh chóng chạy tới, giúp hắn bưng đi.

Hai người chậm rãi đi về vị trí luyện tập của mình.

"Ngụy sư huynh, huynh có thấy gần đây nhân số trong sân ít đi hay không?" Âu Dương Trang hạ thấp giọng hỏi.

"Ít đi?" Ngụy Hợp gần đây toàn lực tập trung ở tích góp khí huyết, chuẩn bị vì đột phá cảnh giới, căn bản không chú ý những biến hoá khác.

Lúc này nghe được lời Âu Dương Trang nói với chính mình, nhất thời nhìn quét qua một thoáng, phát hiện quả thực người cũ và người mới trong sân đều ít đi không ít.