Thập Niên 70 Trọng Sinh Bảo Vệ Anh Chồng Quân Nhân

Chương 35





“Không có”.

Lần này Thẩm Phụng nhanh chóng lên tiếng.

Triệu Uyển Hương đương nhiên biết anh không có, nhưng nghe chính miệng anh phủ nhận không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Cô cảm giác được tầm mắt của anh không rời đi vẫn đang nhìn cô, thử nghiêng người về phía anh nhưng khi nhìn lại lần nữa, phát hiện ngay lập tức anh đã thu lại ánh mắt.

Triệu Uyển Hương: “…”
Triệu Uyển Hương thoáng cái đã quên mình định nói gì.

May là Thẩm Phụng rất nhanh nói chuyện phá vỡ sự bế tắc này, anh hỏi: “Trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Uyển Hương hời hợt trả lời: “Không tính là có chuyện, ba em đến nông thôn cải tạo”.

Lời vừa nói xong, ánh mắt Thẩm Phụng lại nhìn tới: “Họ lại làm khó em à?”
Anh vẫn luôn biết cô ở nhà sống không tốt, bình thường hay gửi phiếu lương thực bảo cô cất kỹ, cũng hết sức giúp đỡ để cô sống tốt hơn một chút, cho nên anh hỏi điều này cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhưng Triệu Uyển Hương không muốn lại cùng anh tiếp tục vòng vo, nói: “Anh Thẩm, cảm ơn anh luôn giúp đỡ em nhiều năm như vậy.

Em, em rất thích anh, rất muốn ở bên cạnh anh, quan tâm anh.


Lời nói vừa rồi cũng không phải do nhất thời mà nói ra, em cũng đã suy nghĩ rất cặn kẽ, hy vọng anh suy nghĩ lại một chút, cho em câu trả lời thỏa đáng”.

Triệu Uyển Hương sau khi nói xong một tràng, không hiểu sao có dự cảm không tốt.

Quả nhiên bên trong xe lại lâm vào một khoảng lặng.

Cô không đợi Thẩm Phùng trả lời.

Sau đó xe dừng lại một lần Thẩm Phụng lấy túi xách của cô ý định muốn đưa cô đến nhà khách.

Anh giải thích: “Lúc anh đi ra thì trong quân rất loạn, đêm hôm khuya khoắt không tiện sắp xếp chỗ ở cho em tối nay em ở tạm nhà khách trước”.

Triệu Uyển Hương không biết anh có đang lấy lý do này làm cớ hay không, có thể lại chuẩn bị đem cô ra xe lửa trở về.


Cô không khỏi hoài nghi quyết định ban đầu của mình là đúng hay sai, đối mặt với gương mặt không chút thái độ của Thẩm Phụng, cô chỉ cảm thấy sự kỳ vọng và nhiệt huyết mà mình tích lũy bấy lâu giống như bị tạt một gáo nước lạnh làm cô tỉnh lại.

Đầu óc rối bời, cô gật đầu lung tung.

Đường phố đêm khuya cực kỳ yên tĩnh.

Cũng không có chút ánh sáng.