Thập Niên 70 Thần Y Hằng Ngày Ăn Dưa

Chương 22: 22




Thật ra Bạch Mẫn có đủ lương thực, lương thực mà cô ta cất trong kho siêu thị bàn tay vàng cũng đủ để cô ta ăn tới kiếp sau, nhưng cô ta không định chỉ ăn không ngồi rồi như thế, ăn kiểu đó thì đến núi vàng cũng lở.

Cô ta muốn thâm nhập vào chợ đen xem thử có thể bán một ít lương thực bên trong bàn tay vàng hay không, đổi thành tiền và phiếu, sau đó lại dùng tiền và phiếu đổi lấy những thứ quý giá hơn, thậm chí những thứ có thể tăng cao về giá trị.

Hơn nữa Bạch Mẫn còn có ý định tìm “nguồn hàng” cho lương thực bên trong bàn tay vàng của cô ta, nói với mọi người lương thực này được mua bằng tiền và phiếu, nhưng thực tế bản thân cô ta lại dùng lương thực bên trong bàn tay vàng để bán lấy tiền mua phiếu! Cô ta biết lịch sử sau này, với sự hưng thịnh của xã hội và sự phát triển của đất nước, những ngày không đủ ăn sẽ hoàn toàn trở thành dĩ vãng, trong vài chục năm tới, lương thực sẽ không còn là thứ khan hiếm nữa.

----------Tưởng Vân nhìn theo Bạch Mẫn và Trương Xuân Hoa đến bờ ruộng phía bên kia để làm công việc vẫn còn đang bỏ dở, tâm trí cũng linh hoạt trở lại.

Cô không cần phải nhốt mình trong công việc đồng áng làm mãi không xong và hao phí sức lực vào bên trong như thế! Dù sao cô cũng không hoàn toàn dựa vào việc kiếm điểm lao động để ăn cơm.


Thím Khiên Ngưu vừa quay đầu lại, lại thấy Tưởng Vân ngồi dưới bóng cây, bà ấy hơi ngạc nhiên, sau đó cầm cuốc đi tới trước mặt Tưởng Vân, cũng ngồi xuống, cười một tiếng rồi nói: "Đại Thuyên bảo thím tới giúp đỡ cháu một chút, nói cháu rất hiểu chuyện, nếu trong lòng có bất kỳ gút mắc nào, ông ấy bảo thím tới khuyên cháu nhiều chút.

Thím thấy vừa rồi cháu còn rất làm việc hăng hái, sao chỉ qua một lúc đã tê liệt không muốn làm nữa rồi?"Tưởng Vân nói: “Cháu cảm thấy dạ dày của cháu nhỏ, không ăn được nhiều lương thực như thế, còn có thể đi cửa hàng lương thực dầu mỏ để mua, cho nên cũng không cần phải tự làm khó bản thân như vậy.

Làm công việc đồng áng quá mệt mỏi! "Thím Khiên Ngưu nhìn trên mặt đầy vẻ “sống không còn gì để luyến tiếc” của Tưởng Vân, vui tới mức suýt chút nữa đã cười ra tiếng.

"Làm gì mà chả mệt chứ? Tuy nói hai năm qua không có mất mùa, nhưng ai có thể đoán được cảnh tượng năm sau sẽ như thế nào đâu? Bây giờ số điểm lao động của cháu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, trong tay cháu thật sự còn lương thực dự trữ sao? Nói một câu khó nghe, ngộ nhỡ ngày nào đó cháu bị bệnh bị thương, không thể xuống đồng kiếm điểm lao động, đến lúc đó cháu định uống nước lạnh cho no bụng hả?"Những gì thím Khiên Ngưu nói đều xuất phát từ đáy lòng, Khương Vân suy nghĩ rồi nói: "Thím, thím cứ làm việc của mình trước đi ạ, chút nữa cháu sẽ qua đó.


"Tưởng Vân vừa mới uống một chai thuốc có vị rỉ sét, đau nhức trên người đã thuyên giảm rất nhiều, cô cũng ngại nhìn người khác đều bận rộn còn bản thân thì nhàn rỗi, như vậy nhất định là đang đẩy bản thân vào thế đối lập với quần chúng nhân dân rồi.

Hơn nữa, ở thời buổi này thanh niên trí thức muốn trở về thành phố sớm cần phải xếp hàng viết giấy giới thiệu, cô không muốn hủy hoại thanh danh của mình.

"Coi như là ra ngoài rèn luyện thân thể vậy! "Tưởng Vân thoáng an ủi bản thân một chút, cô nhặt cái cuốc rơi trên mặt đất lên, cam chịu số phận đi về phía ánh mặt trời, sau đó tiếp tục làm việc trên cánh đồng vừa mới nhổ cỏ xong.

Mười lăm phút sau, cô bắt kịp tiến độ của thím Khiên Ngưu.

Sau ba mươi phút, cô đã bỏ xa thím Khiên Ngưu một đoạn dài!.

.