Thắp Đèn Trong Màn Đêm

Chương 7: Ngoại truyện



Hôm đó mẹ tôi nói muốn đổi tên tôi từ Tống Từ thành Thời Từ.

Nhưng sau này do bà và bố dượng không công chứng nên thủ tục đổi tên trở nên phức tạp hơn một chút, vì vậy bà đành thôi.

Sau khi kết hôn, dù cha dượng thỉnh thoảng có b ạ o h à n h gia đình nhưng mẹ tôi vẫn cam tâm tình nguyện vui vẻ chịu đựng.

Tôi luôn nhớ mẹ từng nói với tôi: “Mẹ sinh ra con nên con phải biết ơn, con không được nghịch ngợm phải nghe lời mẹ dạy.”

Bà cảm thấy chồng mình là trời, bản thân bà tái hôn còn dắt theo một đứa con, không dễ gì mới tìm được một người đàn ông bằng lòng lấy bà cho nên chịu khổ chịu mắng cũng là hợp tình hợp lý.

Bà vô cùng lấy lòng cha dượng.

Cho nên bà cũng phải lấy lòng con gái của cha dượng.

Dần dần, tôi bắt đầu oán trách Thời Ngộ đã lấy đi hơn phân nửa tình yêu thương của mẹ tôi.

Vậy nên khi đón em ấy tan trường, tôi đã cố tình mua nước ướp lạnh ở siêu thị bên cạnh, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt em ấy từ bối rối đến suy sụp khóc lớn.

Rồi tôi xuất hiện ở cổng trường như một vị cứu tinh, lau nước mắt cho em.

Em gái tôi mặc chiếc váy trắng xinh đẹp, em ngã vào vòng tay tôi như một chú chim non.

Ngoan ngoãn như hóa thành dòng nước êm ái trong tim tôi.

Kể từ ngày đó em ấy luôn bám theo tôi, nhắc đi nhắc lại với tôi: “Anh trai ơi, anh thật tốt, em thích anh lắm."

Thật ra tôi không tốt như em tưởng tượng, ai lại thích kẻ cướp mẹ mình?

Để khiến mẹ nhìn tôi nhiều hơn, tôi định cố ý bị phỏng trong khi đun nước, thứ nhất là muốn mẹ khen tôi giỏi, thứ hai là vòng vo nhắc nhở mẹ rằng thật ra bà đã bỏ rơi con trai mình bấy lâu nay.

Nhưng mẹ tôi chẳng quan tâm, chỉ thản nhiên liếc qua rồi ném cho tôi một tá thuốc mỡ, “Mẹ rất mệt, bôi thuốc này vào ngày mai sẽ khỏi thôi.”

Chỉ có Tiểu Ngộ chạy tới chỗ tôi với giọng the thé.

Em ấy ôm lấy cánh tay tôi luống cuống rơi nước mắt một cách khoa trương và liên tục hỏi tôi phải làm sao đây phải làm sao đây.

Trong hoàn cảnh này, tôi còn phải tốn sức vỗ về cảm xúc của em ấy nên đành phải nửa khóc nửa cười để em ấy bình tĩnh lại rồi bôi thuốc cho tôi.

Tiểu Ngộ đối diện với ánh đèn trong vắt, nhe răng trợn mắt chọc thủng vết phồng rộp cho tôi sau đó bôi thuốc mỡ và dùng gạc dán kỹ, mất gần một tiếng mới xong.

Dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí giống như đang nắm giữ một kho báu vô giá.

Kể từ ngày đó trở đi, tôi hiếm khi làm lại những trò hề mà tôi có thể làm để thu hút sự chú ý của mẹ.

Tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho em gái mình.

Hôm đó Tiểu Ngộ vừa khóc sướt mướt vừa lau nước mắt trở về.



Em ấy nói bị những đứa trẻ cùng tuổi b ắ t n ạ t, bím tóc nhỏ tôi cẩn thận buộc cho em ấy lúc sáng bị đối phương dán lại bằng kẹo cao su, sau đó dùng kéo văn phòng phẩm cắt lung ta lung tung trên đầu Tiểu Ngộ.

Em gái thích cái đẹp nên trong lúc tức giận đã đánh đứa bé kia một cái, vậy là đứa bé kia không chịu buông tha và kêu mấy đứa trẻ khác đá em gái tôi mấy cái.

Dấu chân bụi bặm trên nền váy trắng đặc biệt gai mắt.

Trong khoảnh khắc đó, một cơn giận dữ đốt cháy lý trí của tôi, tôi đỏ mắt chạy đến tìm những người đó.

..

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tôi quả thực quá bốc đồng.

Đã là kẻ thua cuộc thì phải làm kẻ thua cuộc sáng mắt.

Bằng không nếu mù quáng muốn đứng ra bảo vệ em gái mình, nhưng lại không có bản lĩnh tương xứng thì chỉ có thể ôm đầu bị mấy đứa trẻ xúm vào b ắ t n ạ t.

Sau khi bị đánh, tôi nhếch nhác chạy về nhà.

Vừa nhìn thấy mẹ, mũi tôi cay xè.

Tôi hiếm khi nhõng nhẽo bởi vì sẽ bị mẹ nói lớn rồi còn già mồm.

Nhưng tôi vẫn không kìm được năn nỉ mẹ: “Mẹ ơi con đau quá, ôm con một cái đi."

Hôm đó nét mặt của mẹ trông rất hốt hoảng, bà nói bây giờ bà đang bận nên đừng làm phiền bà, chê tôi lớn thế rồi còn già mồm, nói tôi thật vô dụng.

Ngày hôm sau, trong lúc tôi đang ngủ thì bị cha dượng túm cổ áo.

Trong lúc ngơ ngác tôi mới biết đêm qua mẹ tôi đã bỏ trốn cùng người khác.

Bỏ trốn cùng người khác, tôi chỉ là một đứa trẻ nửa mồ côi không ai cần.

Và vì sự phô trương thanh thế của mình ngày đó đã vạch trần sự thật mình không bằng người nên sau này người ta đặt cho tôi một cái tên khác, đồ ẻ o l ả.

"Đồ ẻ o l ả, đồ ẻ o l ả."

Thời Ngộ bất bình dùm tôi, nói tại sao bọn họ lại nói tôi như vậy.

Sau một lúc suy nghĩ, tôi nghĩ ra một bộ câu để biện minh cho sự hèn nhát của mình.

"Tiểu Ngộ, anh trai không quan tâm, chỉ cần em không quan tâm, anh trai cũng sẽ không quan tâm."

Nhưng làm sao có thể không quan tâm.

Những ánh mắt và nắm đấm đó giống như vô số chiếc đinh rỉ sét, từng câu từng chữ đã đóng đinh lòng tự trọng của tôi.

Tôi chỉ là không cách nào duy trì tôn nghiêm của mình nên đã tìm một lý do chính đáng.

Nhưng nếu Tiểu Ngộ không quan tâm, vẫn sẵn lòng coi tôi là anh trai mà em ấy có thể dựa vào thì thật sự tôi có thể không quan tâm.

Thế nên vào năm lớp mười hai thầy giáo nhiều lần yêu cầu tôi phải hứa: “Em cách kỳ thi đại học chỉ còn mấy ngày nữa, em nói bỏ học là bỏ học, em không quan tâm đến tương lai của mình như vậy sao?"

Tôi nói không quan tâm và đi vào nhà máy với hành lý trên lưng mà không thèm ngoảnh lại.

Vì chuyện này mà Tiểu Ngộ đã tự trách bản thân rất lâu, đồng thời cũng học theo tôi bỏ học đi làm.

Dưới bóng đèn mờ ảo trong quán ăn nhỏ đầy ruồi, Tiểu Ngộ đeo khẩu trang và một chiếc tạp dề b ẩ n t h ỉ u, đang mải miết rửa bát giữa một đống bát.

Khi nhìn thấy em lẫn với một nhóm nữ công nhân khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, lúc đó tôi chợt nhớ đến lần mình bị đám đông đánh ngã xuống đất.

Tôi nhận ra mình vẫn còn quá vô dụng, vẫn còn cần em gái thay tôi ra mặt.

Cũng chính vì vô dụng mà mẹ bỏ tôi đi theo người khác.

Tôi muốn có nhiều tiền hơn để mang đến cho Tiểu Ngộ một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Vì vậy, tôi bắt đầu tìm kiếm nhiều việc làm hơn, mặc dù lúc bình thường tôi có chút mệt mỏi, nhưng may mắn thay, nỗ lực và thành quả đạt được tỷ lệ thuận với nhau.

Mỗi ngày tôi đều rất bận rộn, bận lo một ngày ba bữa cho Tiểu Ngộ, bận mua quần áo mới cho em, bận họp phụ huynh cho Tiểu Ngộ.



Lần nữa ngồi trong lớp học, khi nghe thầy giáo gọi tôi thì tiếng gọi không còn là 'Tống Từ' nữa mà là 'phụ huynh Thời Ngộ'.

Cảm giác thành quả đạt được còn thỏa mãn hơn cả khi đứng đầu lớp hồi còn đi học.

Tôi không còn là một đứa trẻ bị bỏ rơi nữa, giờ tôi là người giám hộ của Thời Ngộ, người mà Thời Ngộ luôn có thể dựa vào.

Tiểu Ngộ nói với tôi với đôi mắt đỏ hoe: "Anh, cảm ơn anh."

"Cảm ơn anh, sau này em sẽ chăm chỉ học tập, kiếm thật nhiều tiền và sẽ tiêu thật nhiều thật nhiều tiền cho anh."

Tôi mím môi cười nhẹ nhưng trong mắt lại nóng lên.

Loại cảm giác được Tiểu Ngộ yêu thích và quan tâm này mang lại cho tôi cảm giác thỏa mãn không gì sánh nổi.

Giống như trên đời này mọi chuyện chỉ liên quan đến Tiểu Ngộ, chỉ cần em ấy vui vẻ hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc, cho dù bị người khác nói này nói nọ, bị người khác chế giễu nghi ngờ thì tôi cũng không quan tâm.

Tôi chỉ quan tâm Thời Ngộ.

...

Tôi đã bí mật xé một tờ giấy trong buổi họp phụ huynh ngày hôm đó và viết lên đó bí mật không thể nói của mình.

Sau khi viết xong tôi không yên tâm nên vò nát tờ giấy vứt đi, rồi cố ý viết lại bằng nét chữ khác.

Cùng với tờ một trăm nhân dân tệ, cuối cùng tôi giấu tờ giấy ấy vào bụng chú heo con.

Mỗi ngày làm đến đúng bảy giờ phải về nhà vì phải nấu ăn cho học sinh cấp ba ở nhà.

Nhưng hôm đó đã muộn lại có mấy thanh niên hống hách tới.

Tôi bưng nước nóng đi ngang qua người nọ.

Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng các biện pháp phòng ngừa để tránh đụng trúng khách.

Nhưng tôi quá vội, nghĩ đến việc Thời Ngộ sẽ tan học về nhà thì trong đầu tôi rối bời, đến lúc đó món sườn heo làm cho em ấy nên hấp hay kho?

Thế là tôi không kịp né tránh bị một thanh niên đầu đinh đang chơi game phấn khích đụng ngã.

Nước nóng đổ vào máy chủ, máy tính bị hỏng ngay tại chỗ.

Sau khi thanh niên đầu đinh kia khởi động lại nhiều lần tại chỗ, màn hình vẫn tối đen.

Kể từ hôm nay, cơn ác mộng của tôi bắt đầu.

Lúc đầu tôi nghĩ chỉ đơn giản là bị đánh một chút, đối phương có lẽ sẽ hả giận hơn.

Tôi tự an ủi mình: Chỉ cần em gái tôi không biết thì có đánh cũng không sao.

Nhưng đó là năm mươi vạn nhân dân tệ, có thể mua cho em gái bao nhiêu quần áo, bao nhiêu đồ ăn ngon, thậm chí còn mua cho em ấy chiếc điện thoại di động mới nhất.

Già mồm cái gì, bị đánh thì sao?

Nhưng một ngày, hai ngày... Gửi video đe dọa, gửi quà đe dọa... Bên kia không kết thúc.

Cho đến hôm đó, thanh niên đầu đinh kia nhìn mặt tôi đầy ẩn ý và nói: “Cậu thật xinh đẹp.”

Lúc này tôi hối hận thì đã quá muộn.

Bàn tay nóng bỏng và lòng tự tôn mỏng manh của tôi bị đập ngã xuống đất, tiếng cười khoa trương khiến tôi nổi da gà khắp người.

Tôi chưa bao giờ chịu đựng sự s ỉ n h ụ c như vậy.

Sự t à n b ạ o khiến tôi phát ốm và sợ hãi, đặc biệt là khi những kẻ b ắ t n ạ t kèm theo một câu hỏi nhẹ nhàng:

"Thoải mái không? Đồ ẻ o l ả."

Đồ ẻ o l ả, đồ ẻ o l ả.



Vô số ba chữ ' đồ ẻ o l ả' được thốt ra với những âm sắc và cái miệng khác nhau lao về phía tôi như một làn sóng.

Cơn đau khiến hồn tôi như bay ra khỏi x á c, vài câu nói đã hoàn toàn đánh tan sự cậy mạnh và cứng rắn giả vờ của tôi thành từng mảnh vụn, tôi bị một cây gậy đánh thức.

Đúng là anh trai vô tích sự, từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là sự ảo tưởng vô ích của bản thân mà thôi.

Đối mặt với sự t à n b ạ o, tôi vẫn không có khả năng tự vệ như khi bị người ta vây đánh, cố gắng nhiều năm như vậy mà tôi vẫn bị người ta giẫm đạp dưới chân.

Tại sao lúc mẹ đi không cần tôi?

Bởi vì tôi vô dụng, là một thứ chỉ biết liên lụy người khác.

Lúc đứng trên lầu tôi có hơi do dự.

Tôi nghĩ Tiểu Ngộ vẫn còn cần tôi, tôi phải giặt giũ nấu nướng cho sinh viên đại học tương lai của mình, chăm sóc em ấy ba bữa một ngày.

Tôi muốn về nhà.

Nhiệm vụ của tôi còn rất khó khăn.

Nhưng...

Tôi không thể khống chế nổi tưởng tượng.

Nếu Tiểu Ngộ biết anh trai em vừa trải qua chuyện gì, em sẽ làm gì?

Tôi gần như trả lời theo phản xạ có điều kiện—

Tôi quá hiểu em ấy, em ấy chắc chắn sẽ không cảm thấy mất mặt vì anh trai mình, em ấy chỉ đau lòng, đau lòng vì anh trai của em bị b ắ t n ạ t, đau lòng vì bộ dạng n h ụ c nhã của anh trai em khi bị hôn trước mặt người khác.

Đối mặt với tất cả những t ủ i n h ụ c mà người anh thân yêu của em ấy phải chịu, sao em ấy có thể không quan tâm?

Hình ảnh người anh hiền lành, đáng tin cậy trước đây trong lòng em ấy đã biến thành một hồn ma vô dụng tội nghiệp.

Tôi không thể đối mặt, nghẹt thở đến không thở nổi.

Không chịu nổi, không chịu nổi.

Nếu không.

Cứ vậy đi.

Giải thoát như một kẻ hèn nhát.

【hết】