Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 322: Nhà có hiền thê



"Không sai, hiện giờ chuyện phế Hậu đã lan truyền đến ồn ào huyên náo, ta thấy chưa chắc đã là tin đồn vô căn cứ. Bệ hạ phê chuẩn thỉnh cầu từ chức của Liễu thúc thúc chính là một minh chứng vô cùng tốt. Nếu chúng ta nhận lời mời của bệ hạ, vào triều làm quan, vậy thì rất có thể sẽ phải giúp Võ Chiêu nghi xưng Hậu."

Thôi Tập Nhận lắc đầu nói: "Nhưng ta không thích Võ Chiêu nghi lắm."

Vương Huyền Đạo nói: "Cô ta vốn là Tài nhân của Thái Tông thánh tượng, có thể nói là phu nhân có danh có phận, bây giờ lại trở thành Chiêu nghi của đương kim bệ hạ, có thể thấy người này không phải là hạng lương thiện."

Lư Sư Quái lắc đầu nói: "Nói vậy cũng không đúng, không ai lại cam nguyện làm ni cô ở chùa cả đời. Hoàng đế vừa chết, phi tần phải bồi táng hoặc xuất gia, đây vốn là chuyện tổn hại đạo trời, phải được hủy bỏ. Võ Chiêu nghi kia dựa vào bản lĩnh của mình mà tranh thủ cuộc sống phú quý hơn, thì cũng không có gì không ổn. Huống hồ, việc này vẫn là do Vương Hoàng hậu tự mình làm ra. Nếu khi đó Vương Hoàng hậu và Quốc cữu công không mở miệng đồng ý, Võ Chiêu nghi há có thể vào cung được, bây giờ lại đổ hết tội lỗi lên đầu Võ Chiêu nghi là cực kỳ bất công với cô ta."

"Lư huynh nói đúng, chuyện này đích xác không thể trách Võ Chiêu nghi hết được."

Thôi Tập Nhận gật đầu, đột nhiên chuyển lời nói: "Nhưng Lư huynh có từng nghĩ tới, Võ Chiêu nghi kia không thể sánh bằng Vương hoàng hậu được. Vương Hoàng hậu là xuất thân danh môn, lại còn là Hoàng hậu mà Thái Tông thánh thượng chỉ định, hơn nữa còn có một đám đại thần ủng hộ đằng sau lưng, nàng ta không cần làm bất cứ chuyện gì để củng cố vị trí hoàng hậu của mình. Nhưng Võ Chiêu nghi thì khác, Võ Chiêu nghi xuất thân hàn môn, nếu cô ta trở thành Hoàng hậu, cô ta nhất định phải dốc hết sức lực để củng cố vị trí hoàng hậu của mình, vậy thì cô ta phải nhúng tay vào triều chính, xây dựng nên thế lực của mình, như vậy mới có thể bảo đảm địa vị của cô ta, chứ nếu chỉ dựa vào sự sủng ái của bệ hạ đối với cô ta thì rất không ổn định. Hôm nay bệ hạ có thể phế Vương Hoàng hậu, ai dám đảm bảo về sau Bệ hạ sẽ không phế cô ta."

Trịnh Thiện Hành nói: "Từ xưa đến nay, phàm là có nữ nhân can thiệp chính trị, thì tám chín phần mười đều sẽ không có kết cục tốt gì."

Vương Huyền Đạo gật đầu nói: "Hơn nữa Vương Hoàng hậu cũng không làm gì sai, nếu chúng ta giúp Hoàng thượng phế hậu, vậy chắc chắn là có lỗi với nàng."

Lư Sư Quái nói: "Đây chính là khiếm khuyết của hôn nhân dòng dõi. Thật ra chúng ta đã sớm biết Bệ hạ không thích Vương Hoàng hậu, ngay từ đầu đã là như thế, Bệ hạ chỉ cưới nữ nhân mà Thái Tông thánh thượng và Quốc Cữu Công thích mà thôi. Mà Tấn Vương của ngày xưa bây giờ đã trở thành đương kim thiên tử hiện giờ. Trong thiên hạ, thiên tử là lớn nhất, không còn ai có thể quản y được nữa, nên y lãnh đạm với Vương Hoàng hậu cũng là chuyện đương nhiên."

Trịnh Thiện Hành nói: "Lư huynh nói có lý, nhưng bây giờ mới đổ tội cho hôn nhân dòng dõi thì không khỏi gượng ép quá mức, hơn nữa Hoàng hậu sao có thể dễ dàng phế lập. Nếu dân chúng thiên hạ nhìn thấy Hoàng đế làm như thế, thì chẳng phải sẽ tranh nhau noi theo, một khi phú quý thì bỏ ngay thê tử kết tóc, vậy chẳng phải sẽ có vô số nữ nhân chịu tổn thương, hành động này chính là vi phạm lễ pháp. Ngẫm lại khi đó Hán Cao Tổ thích Thích phu nhân đến thế nào, nhưng ông ta cũng không nói là phải phế bỏ Lữ hậu. Cho nên dù nói thế nào thì nếu bệ hạ muốn phế hậu, tức là bệ hạ không đúng."

Thôi Tập Nhận thở dài: "Quốc sự một khi dính đến gia sự thì thật sự là rất khó làm rõ nha!"

Mấy người cũng đều lần lượt thở dài.

Vương Huyền Đạo nói: "Nói nhiều như vậy rồi, vậy kết luận của chúng ta là gì?"

Mấy người đều nhìn nhau.

Thôi Tập Nhận nói: "Đây là một cơ hội tốt nhất, nhưng ta cho rằng cũng là cơ hội duy nhất, nếu lúc này chúng ta không đồng ý với bệ hạ, vậy thì sau này chúng ra sẽ rất khó làm quan, nói không chừng bệ hạ sẽ ghi hận chúng ta trong lòng, do vậy ta cảm thấy chúng ta nên suy nghĩ thật thận trọng rõ ràng rốt cuộc có làm quan không, nếu làm quan thì chúng ta nên làm sao?"

Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: "Chúng ta đã bị một nữ nhân nô dịch mười năm, ta không muốn lại bị một nữ nhân khác nô dịch nữa."

Lư Sư Quái nói: "Vì chuyện chúng ta làm quan mà làm một chuyện biết rõ là sai, có đáng không?"

Vương Huyền Đạo nói: "Vậy nói sau vậy, dù sao cũng không gấp trong ngày một ngày hai."

Trịnh Thiện Hành nói: "Nhưng bất kể thế nào, bảy người chúng ta nhất định phải cùng tiến cùng lui."

"Đó là dĩ nhiên."

Thôi Tập Nhận cười nói.

Bốn người còn lại cũng gật đầu.

Trịnh Thiện Hành đột nhiên cười nói: "Đúng rồi, ta nghe nói lần trước trên đại điện, Hàn tiểu ca đã chọc cho Thôi đại bá giận đến cả đêm không ngủ, còn liên kết với bọn thúc thúc ta buộc tội Hàn tiểu ca nữa."

Thôi Tập Nhận cười gật đầu nói: "Đúng là có việc này, nhưng ta cho rằng tài không bằng người cũng không có gì oan ức, sau đó đi buộc tội, lý do không đủ, căn bản không đứng vững được, ngược lại còn cho người ta cảm giác không chịu thua nổi, làm mất đi phong phạm sĩ tộc chúng ta, hoặc là đường đường chính chính thắng, hoặc là đường đường chính chính thua."

Vương Huyền Đạo nói: "Bài thơ kia đích thực không phải đùa, ta hổ thẹn không bằng, ta thấy Thôi đại bá cũng không viết được bài thơ nào hay hơn."

Trưởng Tôn Diên nói: "Hơn nữa hắn cũng nhờ bài thơ này mà trở thành Giám Sát Ngự Sử, nhìn tình hình này, hắn đã trở thành người của bệ hạ và Võ Chiêu nghi rồi."

Thôi Tập Nhận cười nói: "Hắn và Võ Chiêu nghi giống nhau, một khi nhảy vào vũng bùn này, không thắng thì chết, không có đường lui, bọn họ liên thủ cũng là chuyện hợp tình hợp lý, hơn nữa một người muốn sống, không từ thủ đoạn cũng là khó tránh khỏi."

Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: "Ta không tán đồng với ngươi, ta vô cùng tin tưởng phẩm hạnh của Hàn tiểu ca, hắn tuyệt đối không phải người tâm thuật bất chính, chuyện gì ngươi cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài, hơn nữa còn mang theo ân oán cá nhân giữa ngươi và hắn vào trong đó, câu nói này của ngươi thật sự quá ích kỷ, thứ cho ta không thể tán thành."

Lư Sư Quái gật đầu nói: "Chuyện này ta cũng tán thành lời của Thiện Hành, nếu Hàn Nghệ là kẻ tâm thuật bất chính, vì muốn sống mà không từ thủ đoạn, vậy thì hắn sẽ không chạy đi cứu Mẫu Đơn tỷ ngay thời khắc sinh tử, chính vì hắn không vụ lợi mới cứu vớt được mấy ngàn tính mạng, đây chính là sự thật không thể phản bác được."

Vương Huyền Đạo nói: "Ta cũng tán thành với Thiện Hành."

Trưởng Tôn Diên nói: "Ta duy trì trung lập."

Thôi Tập Nhận rất khó chịu nói: "Lần nào cũng là các ngươi đề ra, nhưng lần nào nói đến cuối cùng thì luôn là ta bị mọi người xa lánh, thật là buồn cười mà."

Lư Sư Quái hừ nói: "Tính tình ngươi cao ngạo như vậy, cả vú lấp miệng em, ỷ vào mình là thế tôn Thôi gia, trên thì phê bình Hoàng đế, dưới lại ức hiếp dân chúng, bị mọi người xa lánh cũng là lẽ đương nhiên".

Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Chỉ tiếc lúc trước Thái Tông thánh thượng làm người nhân nghĩa, không giam ngươi thêm vài năm, thật sự là bất hạnh của dân chúng mà!"

Trịnh Thiện Hành ngẩng mặt thở dài nói: "Càng là bất hạnh của quốc gia."

Trưởng Tôn Diên vô tội gật đầu.

"Các ngươi!" Vẻ mặt Thôi Tập Nhận buồn bực, chắp tay nói: "Các vị huynh đệ, coi như ta sai rồi, kính xin các vị huynh đệ giơ cao đánh khẽ, tha cho ta lần này."

"Có thể khiến Thôi Tập Nhận cúi đầu nhận sai cũng thật không dễ dàng nha!"

Mấy người nói xong thì bật cười ha ha, lại tán gẫu một lát rồi rời đi.

Bọn họ vừa đi thì từ sau bụi cỏ phía trước có hai người đứng lên.

"Phù cuối cùng đã đi rồi!"

Hàn Nghệ lau mồ hôi nói.

Tiêu Vô Y hừ lạnh nói: "Mấy tên tiểu quỷ này, lại dám nói xấu sau lưng ta, lát nữa cho bọn họ đẹp mặt."

Nàng vốn chính là một nữ ma đầu mà! Hàn Nghệ thầm lẩm bẩm một câu, kéo tay nàng vào trong đình, đột nhiên hỏi: "Đình này thật sự là nàng lệnh cho bọn họ xây sao?"

"Không phải."

Tiêu Vô Y ra sức lắc đầu.

Hàn Nghệ không tin liếc mắt nhìn nàng.

Tiêu Vô Y lúng túng nói: "Là ta và Nguyên Mẫu Đơn, còn có Thôi đại tỷ cùng nhau ra lệnh cho bọn họ xây."

"Hiểu rồi."

Hàn Nghệ gật đầu, đơn giản chính là áp bức hai đầu, lại hỏi: "Bọn họ vẫn luôn ở đây tán gẫu sao? Phê bình Trưởng Tôn Vô Kỵ ngay trước mặt Trưởng Tôn Diên?"

Tiêu Vô Y gật đầu, nói: "Ta cũng thường hay mắng Trưởng Tôn lão tặc ngay trước mặt Trưởng Tôn mập mạp. Gia gia y vốn là làm quá đáng, lại không phải chúng ta sinh sự vô lý, y làm thế tôn của Trưởng Tôn gia, nên đốc thúc gia gia y mới phải, chứ không phải là ngăn chặn miệng của chúng ta. Huống hồ, chúng ta cũng không chỉ phê bình một mình Trưởng Tôn gia y, chúng ta cũng thường hay phê bình mấy lão đầu tự cho là đúng của Thôi gia."

Hàn Nghệ nói: "Vậy nếu chẳng may Trưởng Tôn Diên trở về nói cho Trưởng Tôn Vô Kỵ thì sao?"

Tiêu Vô Y lắc đầu nói: "Sẽ không đâu, Trưởng Tôn mập vô cùng trọng nghĩa khí, y tuyệt đối sẽ không bán đứng bạn bè, bằng không bảy người bọn họ sẽ không trở thành bạn tốt, dù sao thì gia tộc của bọn họ đều có ân oán cả."

"Cho dù là vậy, lá gan của bọn họ thật sự là không nhỏ, ngay cả Hoàng đế cũng phê bình."

Hàn Nghệ xem kịch Thanh cung quen rồi, cảm thấy phê bình hoàng thất như vậy quả thực là tội ác tày trời nha, nếu để Hoàng đế nghe thấy, còn không chém cửu tộc sao!

Tiêu Vô Y lại lơ đễnh nói: "Vậy thì có sao, Thôi tiểu quỷ kia mới mười tuổi đầu không phải cũng chỉ trích sai lầm của ngoại công ta ngay trước mặt người sao, thật ra chuyện này còn tốt. Lúc trước Trưởng Tôn lão tặc giết Ngô Vương cậu của ta, không ít sĩ tử sùng bái Ngô Vương cậu của ta đều mắng ông ta lộng quyền, hãm hại trung lương, đừng nói là những sĩ tộc bọn họ, cho dù là con cháu hàn môn cũng thường làm thơ châm biếm hoàng thất. Hoàng đế làm sai, vốn không phải chịu sự trừng phạt của luật pháp, nếu còn không cho người ta nói thì không khỏi cũng quá bá đạo."

Hàn Nghệ nghe thấy mà sửng sốt, thầm nghĩ, xem ra ta bị kịch Thanh đình đầu độc quá sâu rồi nha!

Đây chính là không khí quý tộc, bởi vì những sĩ tộc này tự cho mình cao hơn người, lại coi trọng dòng dõi, trong bọn họ có rất nhiều người đều khinh thường làm quan, vậy thì cũng không tôn kính gì đối với quan viên cả. Quan viên thấy bọn họ còn phải khom người lấy lòng bọn họ. Bọn họ đương nhiên có thể nói chuyện mà không hề kiêng kỵ. Lý Thế Dân còn bị bọn họ phê bình không ít, nhưng Lý Thế Dân cũng không nói phải bỏ ngục. Lý Thế Dân là một người thông minh, biết không cản được miệng của bọn họ, thế là đi lấy lòng những quan văn ghi sử kia, tô vẽ cho mình, hơn nữa Lý Thế Dân cũng vô cùng coi trọng thanh danh của mình, nhưng ông ta cũng không nói không cho mọi người thảo luận những chuyện này.

"Nói ra cũng phải có tác dụng nha!"

Hàn Nghệ thở dài.

"Vậy cũng đúng."

Tiêu Vô Y gật đầu, đột nhiên hỏi: "Vậy chàng tán thành cách nói của bọn họ?"

"Ta cũng không nói vậy."
Hàn Nghệ ngồi xuống, cười khổ nói: "Ta chỉ là cảm thấy ta quá khó khăn, bọn họ muốn làm quan chẳng qua chỉ cần gật đầu, mà ta muốn làm quan thì phải dùng mạng để cược."

Tiêu Vô Y sững sờ, ngồi bên cạnh hắn, vô cùng nghiêm túc nói: "Hàn Nghệ, chàng tuyệt đối không thể nghĩ như vậy, sự oán thán này sẽ chỉ khiến chàng trở nên hẹp hòi thôi, tương lai khó thành châu báu được. Cho dù sau này chàng làm quan lớn thế nào, cũng sẽ không khiến người ta coi trọng được. Chẳng phải chàng tự ví là Hàn Tín sao, nhưng điều mà Hàn Tín khiến người ta kính phục nhất chính là ông ta có sự rộng lượng không ai có thể so sánh được. Năm đó tuy ông ta chịu nỗi nhục chui háng, nhưng sau khi ông ta thành công, lại lấy đó làm kiêu ngạo, chính vì ông ta có sự rộng lượng có thể bao dung tất cả mới có thể có được thành tựu phi phàm.

Bảy người bọn họ cũng giống như thế. Khi đó chỉ vì một tờ khế ước mà cam tâm làm nô bộc của ta mười năm. Chuyện này không phải là nói bọn họ vô dụng, mà là vì bọn họ có sự khoan dung rộng lớn, suy nghĩ của bọn họ không đặt vào những thứ này, đây chính là khí độ. Còn chàng tuy xuất thân nông phu, nhưng không vì thế mà cảm thấy tự ti, chàng nên dùng sự khoan dung to lớn hơn để bao dung cho những tiếng cười nhạo của những người kia. Nếu chàng không bao dung cho những tiếng cười nhạo kia được, thì chàng cũng không có được sự tôn kính của bọn họ."

Đúng vậy! Sự oán thán này chỉ thể hiện sự hẹp hỏi của ta, xem ra cho dù là trước khi làm quan ta cũng không bằng Hàn Tín. Hàn Nghệ nghe xong thì thay đổi sắc mặt, nắm chặt lấy tay Tiêu Vô Y, nói: "Cám ơn nàng có thể nói với ta những câu này."

Tiêu Vô Y cười ngượng ngùng, đỏ mặt nói: "Thật ra ta biết chàng tuyệt đối không phải hạng người hẹp hòi, bằng không ta cũng không thể thích chàng. Lúc trước khi ở Dương Châu, những thôn dân kia ít nhiều cũng coi thường chàng, nhưng chàng lại có thể cười trừ, còn thật lòng giúp đỡ bọn họ, đây chính là khí độ. Có điều, chuyện ta lo lắng nhất chính là một khi chàng đặt chân vào triều chính, chàng sẽ càng nhận thêm sự trào phúng càng khắc nghiệt hơn, chàng còn có thể dùng sự rộng lượng này để đối diện hay không. Ta từng nhìn thấy quá nhiều người mất đi phương hướng trên con đường theo đuổi quyền lực rồi."

Hàn Nghệ nói rất chân thành: "Việc này cần nàng phải ở bên cạnh nhắc nhở ta bất cứ lúc nào."

Hắn biết một người quá tin tưởng chính mình, ngược lại rất dễ lầm đường lạc lối, giống như những người bị lừa vậy, bọn họ quá tin vào chính mình, cho rằng bản thân vô cùng thông minh, sẽ không bị lừa, nhưng thông thường loại người này dễ mắc bẫy nhất, bởi vì mỗi người đều có lòng tham, đây là chuyện rất khó khống chế, cần có người ở bên cạnh không ngừng nhắc nhở, để hắn không rơi vào trong đó.

Tiêu Vô Y giơ nắm tay lên nói: "Ta chỉ biết nhắc nhở người ta bằng cái này."

"Quên đi."

Hàn Nghệ lập tức nói.

Tiêu Vô Y cười khúc khích, lại nghiêm mặt nói: "Ta cho rằng có mấy người có thể ở bên cạnh nhắc nhở chàng rất tốt, giúp đỡ chàng."

Hàn Nghệ nói: "Nàng nói là Trường An thất tử?"

Tiêu Vô Y gật đầu nói: "Bảy người bọn họ xuất thân phi phàm, do vậy không có quá nhiều tham luyến đối với quyền lực, chỉ có loại người này mới có thể cống hiến chân chính cho quốc gia và dân chúng. Hơn nữa bất luận là tài hoa, hay là phẩm hạnh, bọn họ cũng là người nổi bật trong lớp người trẻ tuổi. Nếu chàng có thể có được sự giúp đỡ của bọn họ, vậy thì cho dù là làm quan, hay là bản thân chàng đều có sự giúp đỡ rất lớn."

Đây đã là lần thứ hai Tiêu Vô Y nhắc đến, Hàn Nghệ cũng cảm thấy bây giờ hắn cần có người giúp đỡ, chỉ dựa vào một mình hắn thì rất khó, khiêm tốn hỏi: "Vậy nàng nói xem ta làm sao mới có được sự trợ giúp của bọn họ?"

Tiêu Vô Y nói: "Việc này rất đơn giản, bảy người bọn họ trước nay đều là cùng tiến cùng lui, chỉ cần chàng có thể thuyết phục một người trong số đó thì bảy người còn lại đều sẽ vào triều làm quan. Còn chuyện chàng có thể khiến bọn họ giúp đỡ chàng hay không thì phải coi chuyện chàng làm có thể lấy được sự tán thành của bọn họ không."

Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Vậy ta phải thử rồi."