Thanh Âm Của Tình Yêu

Chương 3: 3




Mấy ngày sau.
“Cuối cùng cũng xong rồi” Nhan Tĩnh Ảnh ngồi làm đồ án mấy ngày hôm nay mất ăn mất ngủ.

Cô mệt mỏi đến mức nằm gục trên bàn làm việc.
Ring…ring..
Tiếng chuông điện thoại kéo dài một hồi lâu, Nhan Tĩnh Ảnh chẳng còn sức lực đâu ngồi dậy, vơ tay loạn xạ lần mò tìm điện thoại rồi nhấc máy: “Alo, hôm nay có lịch đi chụp ở đâu thế ạ?”
Đầu dây bên kia đáp lại: [Hôm nay đi chụp cho tập đoàn Sun nhé, họ cần người mẫu gấp, em mau qua đây đi]
Nghe đến tập đoàn Sun, Nhan Tĩnh Ảnh ngồi bật dậy, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ vui mừng sáng ngời vội đáp lại rồi thay đồ, nhanh chóng thuê xe chạy đến tập đoàn Sun.
Quả thật đúng là tập đoàn đứng đầu thương trường, toà nhà cao như muốn chọc thủng chín tầng mây xanh.

Đứng trước một nơi đồ sộ sừng sững như thế này cũng đủ khiến người ta cảm thấy xa hoa đến không thở được.
Nhan Tĩnh Ảnh vào công ty rồi đi lên tầng 5.


Lúc cô vào trong thang máy đã có một người đàn ông cao lớn đứng sẵn bên trong.
Người đàn ông đó thấy cô đi vào, gương mặt không thay đổi nhiều dù ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Người đàn ông bên cạnh quá đỗi hoàn mỹ, cao tầm 1 mét 87, cơ thể cường tráng chắc hẳn anh ta rất chăm tập thể hình, chân mày rậm rạp, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng, như thể nếu ai chọc giận đều có thể bị ánh mắt ấy nuốt chửng.
Nhan Tĩnh Ảnh đứng nép mình vào góc trong cùng của thang máy, má hơi ửng hồng mãi không dám quay qua nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh.
Cuối cùng cũng tới tầng 5, Nhan Tĩnh Ảnh lao thẳng ra bên ngoài mặc cho người đàn ông kia nhìn mình với ánh mắt kì lạ.
“Em có đến trễ không thế?” Nhan Tĩnh Ảnh vừa đến văn phòng vừa hỏi người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ ấy là Lý Tiêu, Lý Tiêu vội đẩy cô lên phía trước.

Phía trước là một người đàn ông trung niên bụng phệ, vừa nhìn thấy Nhan Tĩnh Ảnh hắn mỉm cười rất hài lòng.

Cảm thấy mình cư xử hơi thô lỗ, lão ta ho khan mấy cái để trấn tĩnh mình: “Chào cô Nhan, tôi là Trương Phàm, tôi thấy ngoại hình của cô rất hợp với hình thức quảng cáo lần này, mong cô có thể hợp tác với chúng tôi”.

Nhan Tĩnh Ảnh không nghĩ nhiều, cô đồng ý kí hợp đồng ngắn hạn.
Sau khi ngồi lại bàn bạc một chút, Nhan Tĩnh Ảnh cùng Lý Tiêu đi về.
“Lý Tiêu, chị đi đâu vậy, thang máy ở đây mà” Nhan Tĩnh Ảnh vừa nói vừa chỉ tay về phía cái thang máy lúc nãy mình đã đi.
Lý Tiêu nghe cô nói vậy cũng vội nói: “Cái thang máy đó chỉ có chủ tịch và giám đốc Tôn mới được đi thôi, ngoại lệ lắm là trợ lí Mặc thân cận với giám đốc nhưng cậu ta cũng chỉ dám đi khi đi cùng Tôn tổng thôi, nhân viên và khách hàng không được đi đâu em à.”
Lý Tiêu thấy cô không nói gì cũng nói tiếp: “Sao vậy, em đi rồi hả?”
“Không có, em hơi tò mò nên hỏi cho biết thôi” Nhan Tĩnh Ảnh cười trừ, lại nghĩ đến người đàn ông lúc nãy, thảo nào anh ta nhìn cô kì lạ đến vậy.
Lý Tiêu vừa nhắc đến giám đốc Tôn thì mặt mũi đỏ ửng, tâm hồn lửng lơ như mây trôi trên trời: “Giám đốc Tôn hoàn mỹ đến như vậy đi thang máy riêng mới xứng tầm với anh ấy chứ.”
Ra tới sảnh dưới cô tạm biệt Lý Tiêu rồi thuê xe đi về.
Lúc về đến nhà, Nhan Tĩnh Ảnh cầm tấm danh thiếp của Trương Phàm ngồi trên giường suy nghĩ.

Tối hôm nay hắn hẹn cô đến nhà hàng Moonlight để bàn bạc thêm về chuyện hợp đồng.


Cô mơ hồ hiểu được ý đồ của lão Trương nhưng nếu hôm nay không đến thì sợ sẽ bị gây khó dễ, cô chỉ đành tự trấn an bản thân.
Tối hôm đó, Nhan Tĩnh Ảnh chọn một chiếc đầm đen cổ vuông, phần trên ôm sát lấy khuôn ngực đầy đặn, phần dưới thân váy hơi xòe nhẹ.

Hôm nay cô trang điểm có phần nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần quyến rũ.

Xịt thêm một ít nước hoa mùi hoa hồng, chỉnh trang đầu tóc lại một chút cô cuối cùng cũng đi đến nhà hàng được hẹn.
Bước vào trong nhà hàng, bên trong được bày trí rất sang trọng.

Nến vàng, hoa hồng đỏ, điệu nhạc du dương mềm mại như chờ đợi để cô thưởng thức.
“Chào anh Trương, tôi có đến trễ quá không?” Nhan Tĩnh Ảnh ngồi xuống bàn ăn do nhân viên nhà hàng hướng dẫn đến.
Trương Phàm nhìn từ đầu đến cuối chân cô, hắn li3m môi một cái, đáy mắt tràn ngập vẻ d*c vọng.
Người đàn ông lúc sáng Nhan Tĩnh Ảnh gặp trong thang máy đang ngồi ở bàn bên cạnh, anh ta là giám đốc Tôn cũng chính là Tôn Thượng Phủ.
Anh đang ngồi bàn bạc hợp đồng với đối tác, lúc đảo mắt nhìn bâng quơ đã nhìn trúng bàn mà Nhan Tĩnh Ảnh và Trương Phàm đang ngồi.

Trong bụng nghĩ thầm: “Cái cô đi nhầm thang máy lúc sáng sao lại ở đây? Đã lại còn đi ăn với trưởng phòng Trương nữa chứ”
Tôn Thượng Phủ không nghĩ nhiều, quay trở lại với công việc chính.
Ngồi với Trương Phàm được một lúc, Nhan Tĩnh Ảnh đột nhiên chóng mặt vô cùng.


Cô hiểu đang có chuyện gì xảy ra, nhưng tại sao được chứ? Nãy giờ cô đã đề phòng kỹ lắm rồi mà, chuyện này sao có thể xảy ra được? Nhan Tĩnh Ảnh cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo nhưng thuốc quá mạnh, cô nằm gục hẳn xuống bàn ăn.
Trương Phàm không che giấu nổi nụ cười thỏa mãn của mình, hắn đỡ cô dậy hôn lên tay cô một cái.

Thật khiến người khác cảm thấy kinh tởm vô cùng!
Tôn Thượng Phủ ngồi bàn bên cơ hồ cũng hiểu, anh vội cầm lấy điện thoại nhắn tin cho trợ lí Mặc - Mặc Tân: Cậu ngồi dưới xe thì mau lên đây, chặn Trương Phàm lại, đưa cô gái bên cạnh hắn về Hải Ngưng đi.
11 giờ đêm, Tôn Thượng Phủ mới trở về biệt thự Hải Ngưng.
Trợ lí Mặc ngồi trên xe cẩn thận nói: “Cô gái lúc nãy tôi để cô ấy ngủ trên phòng 1 tầng 2, nhìn dáng vẻ ấy hình như bị chuốc thuốc rồi.”
Tôn Thượng Phủ không trả lời, khẽ gật đầu một cái rồi bước vào trong.

Không nghe theo suy nghĩ của chủ nhân, đôi chân đã đứng trước cửa phòng 1 tầng 2.
“Tại sao mình phải quan tâm cô ta đến vậy, ra tay giúp là được rồi” nói vừa đủ một mình mình nghe rồi anh cũng về phòng mình nghỉ ngơi..