Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 25: Đến bao giờ cậu mới kìm lòng không nổi với tôi chứ?



Lúc Chân Nguyên Bạch muốn há miệng cắn hắn một cái, Thời Bất Phàm mới buông cậu ra, Chân Nguyên Bạch lập tức bò lên giường, rúc đầu vào.

+

Thời Bất Phàm chưa đã thèm mở cửa ra, Lương Tu Đức nghiêm mặt bước vào, nói: "Em làm cái gì thế?"

"Chân Nguyên Bạch bị ốm, em định đưa cậu ấy đến phòng y tế, cậu ấy không chịu." Thời Bất Phàm sờ vành tai, Lương Tu Đức thấy hắn không giống như đang nói dối, lập tức đi đến vén màn giường lên: "Sao lại bị bệnh rồi? Lại còn giấu bệnh sợ thầy nữa?"

Chân Nguyên Bạch không dám nói câu nào, Lương Tu Đức chỉ đành phải nhìn về phía Thời Bất Phàm: "Em ấy ốm thế nào? Đi gọi bác sĩ của trường đến xem xem."

Thời Bất Phàm hơi sững lại, tiến đến ghé bên tai anh ta nói gì đó, Lương Tu Đức sửng sốt, cười nói: "Chuyện này thì có gì xấu hổ đâu, vẫn nên đi khám đi."

1

Chân Nguyên Bạch từ trong chăn lộ ra hai con mắt và mái tóc xoăn rối tung ra bên ngoài, Thời Bất Phàm nói: "Đợi tan học em đưa cậu ấy đến bệnh viện khám sau."

Lương Tu Đức gật đầu, đi ra ngoài giải tán mọi người, Thời Bất Phàm lại đóng xích chống trộm lại, đi đến bên người cậu, khóe miệng hơi cong: "Lần sau còn không chịu nộp bài nữa không?"

Đôi mắt như thỏ con của Chân Nguyên Bạch hồng hồng lộ ra ít ai oán, Thời Bất Phàm chống giường khom lưng, nói: "Cậu cứ không chịu phối hợp với tôi như thế, sẽ làm tôi cảm thấy cậu không thích tôi đấy."

Đầu Chân Nguyên Bạch nhanh nhạy tự bổ sung lời đằng sau của hắn, nếu cậu không thích tôi, tôi sẽ đánh cậu đến mức khóc hu hu luôn đấy.

Cậu lập tức bật dậy: "Không, tôi, tôi thích mà."

"Vậy sao không muốn nộp bài với tôi?"

Tại sao à? Bởi vì chúng ta chỉ đang giả vờ yêu đương thôi. Trong lòng Chân Nguyên Bạch vô cùng hoảng loạn, cậu cảm thấy bản thân nên kéo dài khoảng cách với Thời Bất Phàm nhiều nhất có thể, nếu không đợi đến lúc hắn khôi phục trí nhớ, bản thân sẽ là tên cặn bã lừa dối tình cảm của người khác. Nhưng phải giải thích thế nào giờ, cứ nói là do ngại à? Thế thì đúng là không biết xấu hổ, lại còn rất có lệ. Dù gì Chân Nguyên Bạch cũng thông minh, chậm rãi nói: "Bởi vì tôi cảm thấy, nếu đang yêu nhau, không nên ép buộc phải nộp bài tập mỗi ngày, đáng ra phải nộp bài tập do... không kìm chế nổi chứ, đúng không? Sao chúng ta không cứ thuận theo tự nhiên đi."

Thời Bất Phàm áp người càng gần hơn, Chân Nguyên Bạch theo bản năng lùi về sau, nghe hắn nói: "Đến bao giờ cậu mới kìm lòng không nổi với tôi chứ?"

Thiếu niên đã qua thời kỳ vỡ giọng, thanh âm từ tính mà nhẹ nhàng, ánh mắt hắn có một loại cố chấp, loại cố chấp này có thể đả động đến lòng của người khác, Chân Nguyên Bạch bị hắn nhìn chằm chằm đến mức khuôn mặt nóng lên, nắm chặt chăn trong tay, đột nhiên ngẩng mặt chạm một cái.

Có lẽ vì quá đột ngột, lông mi Thời Bất Phàm run run, thậm chí người còn hơi lùi về sau một chút, nhưng một chút này không đọ lại tốc độ chạm vào của Chân Nguyên Bạch, môi cậu đụng vào Thời Bất Phàm, đôi môi vừa làm cậu sợ đến mức tim gan như muốn vỡ ra, thật ra khá mềm mại, nóng như lửa đốt.

Chân Nguyên Bạch lui lại ngay sau vài giây, cúi đầu lắng nghe tiếng tim mình đập, nhỏ như muỗi kêu nói: "Hiện tại, là do kìm lòng không nổi đấy."

Thời Bất Phàm mím môi, lùi về sau một khoảng, hắn sờ sờ miệng, nói: "Được, sau này không bắt cậu nộp bài tập nữa, nhưng một tuần ít nhất phải nộp một lần tôi mới hài lòng, được chưa?"

Chân Nguyên Bạch không hiểu rõ rốt cuộc bản thân thật sự kìm lòng không nổi hay là đang lừa Thời Bất Phàm mà giả vờ kìm lòng không nổi nữa, cậu chậm chạp gật gật đầu, nói: "Tôi muốn đi ngủ."

1

Thời Bất Phàm rất muốn nói là sẽ ngủ cùng cậu, hắn chỉ ước được mọi lúc mọi nơi ở chung với Chân Nguyên Bạch, nhưng Chân Nguyên Bạch hình như không giống hắn, cậu cần một khoảng cách nhất định.

Rốt cuộc Thời Bất Phàm cũng đi rồi, Chân Nguyên Bạch lập tức chúi vào chăn thả lỏng cơ thể, mỗi lần Thời Bất Phàm ép cậu nộp bài cậu đều thấy thở thôi cũng khó khăn. Trong đầu bất chợt nghĩ đến nụ hôn trên cửa lúc nãy, phía sau là tiếng của giáo viên kêu như đòi mạng, phía trước lại là Thời Bất Phàm đang mê say hôn cậu, vừa nãy đúng là đáng sợ, nhưng qua một lúc nhớ lại, cậu tự nhiên chậm chạm cảm thấy kí.ch thích.

1

Chân Nguyên Bạch cẩn thận nghĩ, Thời Bất Phàm thật sự rất đẹp trai, lúc hắn tập trung hôn cậu đặc biệt khiến người khác không dời nổi tầm mắt.

1

Thật ra lúc đầu hắn còn được bầu làm giáo thảo* của trường số 1 đấy, nhưng đáng tiếc lại có tiếng xấu bên ngoài, gương mặt đẹp đẽ kia cũng không che giấu nổi bản chất hung ác trong hắn, gọi hắn là "Người không thể trêu chọc" thì nhiều mà chẳng mấy ai gọi hắn là "Anh đẹp trai" cả.

*Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi.

1

Chân Nguyên Bạch cũng không dám nhìn hắn kỹ tí, mỗi lần vừa thấy hắn, trong lòng liền tự động dán mác ác bá cho hắn, tránh còn không kịp.

Thời Bất Phàm giữ đúng lời hứa, bảo không ép cậu thì đúng là không ép cậu, Chân Nguyên Bạch mừng thầm, như vậy thật tốt, cậu luôn cảm thấy dù không phải giả vờ yêu đương thì cũng không thể ngày nào cũng ân ân ái ái được.

Cậu nhẹ nhõm cầm bút, Tống Mặc đột nhiên đẩy đẩy cậu: "Cậu có cảm thấy gần đây bên ngoài phòng học luôn có mấy nữ sinh khối 10 đi lại không?"

Chân Nguyên Bạch đối với mấy vấn đề ngoài việc học đều phản xạ rất chậm, cậu nghe xong thì quay đầu về phía ngoài nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy mấy cô gái mặc đồng phục trường đang vừa cười vừa nói ở bên ngoài.

Trường số 1 là một trường học rất có quy tắc, từ khu dạy học cũng có thể nhìn ra những quy tắc này, khối 10 ở một toà nhà, khối 11 cũng ở một tòa nhà, khối 12 vì việc học nặng nề nên ở một khu riêng biệt càng được quản lý nghiêm hơn, không được tùy tiện ra vào, ba tòa nhà dạy học không khí cũng khác hẳn nhau, so ra thì, khu của khối 10 ngày nào cũng ồn ào cãi cọ, khối 11 thì kém nhiệt hơn xíu, khối 12 thì gần như không ồn ào chút nào. Tự nhiên xuất hiện học sinh nữ khối 10 ở đây, lại còn đặc biệt xuất hiện ở trước lớp chọn, đúng là một việc kỳ quái.

Cậu nói: "Tìm người quen à?"

"Tìm người quen cái gì." Tống Mặc đến bên tai cậu nói: "Hình như là đến tìm Thời Bất Phàm đấy, cậu nhìn xem..."

Lúc cậu ta nói chuyện, Thời Bất Phàm đúng lúc đi từ ngoài vào, mấy học sinh nữ khối 10 kia lập tức lùi về sau mấy bước, dù đã cố rụt rè, nhưng cũng có thể nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của họ, Thời Bất Phàm vừa đi, lập tức rúc đầu xôn xao.

Chân Nguyên Bạch hơi sủng sốt, nói: "Còn có người thích Thời Bất Phàm à?"

"Rất nhiều người gửi thư tình cho cậu ta đấy." Tống Mặc thở dài, nói: "Mấy cô gái theo đuổi sự k.ích thích chắc là rất thích cậu ta đấy."

Chân Nguyên Bạch cúi đầu, nghĩ thầm yêu đương với Thời Bất Phàm rất kí.ch thích, cậu lại nhớ đến nụ hôn trên cửa kia, đột nhiên cau mày cọ mạnh lên môi mình, cứ như muốn chà cho môi rớt khỏi mặt vậy.

"Làm gì thế, môi cậu bị cọ đỏ luôn rồi đấy."

"Không làm gì cả." Chân Nguyên Bạch không hiểu tại sao lại tức giận: "Miệng tớ dính bẩn thôi."

Trong tâm trạng thấp thỏm của Thời Bất Phàm, cuối cùng cũng có thành tích thi tháng. Vẫn như mọi khi, cô Quý bắt đầu đọc xếp hạng, hạng nhất không gây hồi hộp chút nào, Quý Diễm Bình có vẻ rất vừa lòng, Chân Nguyên Bạch với Thời Bất Phàm ngày nào cũng quậy với nhau mà vẫn có thể giành hạng nhất, đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Bình thường Chân Nguyên Bạch không để ý đến xếp hạng trong lớp lắm, nhưng giờ lại hơi hồi hộp, phía sau, Thời Bất Phàm xoay bút, mặt thản nhiên nhưng hơi thở hơi chậm lại đã thể hiện tâm tình bất an của hắn.

Sẽ được hạng mấy đây?

"Triệu Lệ, hạng 47 toàn khối, hạng 33 trong lớp."

"Ngô Minh, hạng 48 toàn khối, hạng 34 trong lớp."

.....

Quý Diễm Bình vô cùng kiên nhẫn đọc theo trình tự thứ hạng của cả lớp, cả lớp, không ai nằm ngoài hạng 100 toàn khối.

"Thời Bất Phàm" Cuối cùng cô cũng đọc tới, Chân Nguyên Bạch lập tức ngồi thẳng lưng, Thời Bất Phàm cũng theo bản năng ngẩng đầu, trong đầu nghĩ, vừa nãy là hạng 40, tiếp theo là...

"Hạng 599 toàn khối, hạng 41 trong lớp." Cô nhìn qua, lại cười nói: "Không tệ nha, thành công đứng đầu từ dưới lên đứng thứ tư từ dưới đếm lên, thật đáng mừng."

Lớp 1 đều là học sinh ưu tú, có thể vượt qua ba người đã rất tốt rồi, Chân Nguyên Bạch vui vẻ, lập tức quay đầu nhìn Thời Bất Phàm: "Chúc..."

Thấy gương mặt lạnh của Thời Bất Phàm, Chân Nguyên Bạch đem lời chúc kia nuốt xuống, bởi vì ánh mắt cậu còn thấy Minh Mạch và Khâu Tinh đang nằm bò lên bàn, với Diệp Liêm đang cười không ngừng phía sau.

Tiếp theo Quý Diễm Bình đọc đến tên cậu ta: "Diệp Liêm, hạng 634 toàn khối, em còn cười được, tuy Thời Bất Phàm ở trong lớp tiến bộ ít nhưng xếp hạng trong khối cũng lên hơn một trăm rồi, vậy mà em vẫn còn cười em ấy."

Bài thi đặt lên bàn Diệp Liêm, phía trên viết đầy mực đỏ làm cậu ta cảm thấy xấu hổ, cậu ta ngừng cười, đứng lên thăm dò: "Ca, cho tao xem bài mày đi."

Thời Bất Phàm lấy cuốn sách đánh về phía sau, bép cái đập vào mặt cậu ta.

Khâu Tinh và Minh Mạch lại rất có tính tự giác, dù thế nào đi nữa, Thời Ca vẫn đứng trên bọn họ.

40 học sinh trong lớp trọng điểm đều là dựa vào bản lĩnh của bản thân để tiến vào, nhưng bốn người Thời Bất Phàm thì không giống vậy, họ là được nhét vào.

Ban đầu lớp trọng điểm chỉ có 40 người thôi, thêm bốn người bọn họ mới thành 44 người.

Chỗ ngồi trong lớp ban đầu thế này:

- -----

- -----

- -----

Sau khi thêm bọn họ, thì biến thành thế này:

- -----

- -----

- -----

- --

2

Đằng sau thêm bốn chỗ, làm lớp 1 ban đầu vô cùng vuông góc thành hình đa giác, ngày nào cũng nói cho họ biết thật ra bọn họ là người thừa, hiệu trưởng hy vọng họ có thể tự hiểu rõ bản thân mà rời lớp trọng điểm.

Hiếm khi Thời Bất Phàm cảm thấy xấu hổ với thành tích học tập của mình, mặt hắn tối thui, trong đầu hiện lên suy nghĩ muốn rời khỏi lớp chọn, rồi sau đó tự dựa vào bản lĩnh leo lên lại.

Đúng lúc này, tay Chân Nguyên Bạch từ trước duỗi ra chạm nhẹ vào hắn, đôi mắt cậu như hamster đen lúng liếng, mềm mại nói: "Cố lên."

Thời Bất Phàm vô thức móc ngon tay tinh tế của Chân Nguyên Bạch, nhìn những ngón tay kia rụt lại, đột nhiên cảm xúc trở lên tốt hơn.

Thật ra vị trí cũng không đổi nhiều, có Thời Bất Phàm ở đó, trong lớp chẳng ai dám chọn chỗ đằng sau Chân Nguyên Bạch, nhưng Tống Mặc và Chân Nguyên Bạch bị buộc lại với nhau vẫn chảy cả mảng mồ hôi lạnh.

Tuy Thời Bất Phàm đã được an ủi nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái.

Ban đầu hắn cũng không quá để ý đạt được hạng 2 bởi vì có việc lần trước nên nhất định không ai dám ngồi cạnh Chân Nguyên Bạch, dù hắn có đạt được hạng mấy thì cuối cùng chỗ ấy cũng thuộc về hắn. Nhưng hiện tại hạng 1 và hạng 2 buộc phải ngồi cạnh nhau, nên nếu hắn muốn ngồi cùng Chân Nguyên Bạch thì chỉ còn cách thành thành thật thật dựa vào thành tích thôi.

Chân Nguyên Bạch véo véo ngón tay mình vừa chạm vào Thời Bất Phàm, tuy Thời Bất Phàm đao to búa lớn nhưng chỉ đánh bại mấy anh em thân thiết của mình, nhưng thứ hạng trong khối đã tiến bộ rồi, Chân Nguyên Bạch cảm thấy rất tự hào, sau khi tan học, cậu chủ động quay sang nói: "Đưa tôi xem mấy bài cậu làm sai đi."

Thời Bất Phàm đưa bài thi cho cậu xem.

Chân Nguyên Bạch chỉ nhìn thoáng qua đã ngây người.

Tờ giấy thi của Thời Bất Phàm rất sạch sẽ, cái này cậu vẫn luôn biết, bởi vì trước kia hắn đều nộp giấy trắng, có lúc cả tên cũng không viết. Nhưng cậu không nghĩ ra được, Thời Bất Phàm viết vào rồi thì bài thi vẫn có thể sạch sẽ gọn gàng đến mức này.

Chân Nguyên Bạch lật qua lại, phát hiện hắn vẫn giống lúc bình thường, chỉ chọn làm những câu mình biết, không biết thì bỏ qua.

Nhưng quan trọng là.

Trên bài thi của hắn không có một dấu bút đỏ nào cả.

Tất cả những bài được làm đều đúng hết.

Chân Nguyên Bạch nghi hoặc nói: "Sao cậu không thử làm mấy bài kia đi?"

"Không biết là không biết." Thời Bất Phàm nâng má nói: "Tôi không thích lãng phí thời gian vào những việc vô bổ."

Lợi hại đấy, thi không tốt nhưng cứ thích giả vờ cơ.

- -----------------

Tác giả có điều muốn nói:

Nguyên Nguyên: Đoạt hạng nhất của tôi, tôi liều mạng với cậu. [Siêu dữ]

Thời Ca: Lại làm nũng à?

—------------------------

yiuyt68: Nguyên Nguyên hơi hơi thích người ta rùi hihi