Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 293





“Thử từng giọt máu ở chỗ này” Tần Lam Nguyệt chỉ vào một chỗ.
Lục Cận nửa tin nửa ngờ mà nhỏ một giọt máu, hiện lên là nhóm máu Bí
Ông ta giơ tầm thẻ xét nghiệm lên, vui vẻ đến nỗi hoa tay múa chân nói: “Chuyện này, chuyện này thần kỳ quá.

Cái này làm như thế nào? Mau dạy ta làm đi.”
“Không làm được.” Tần Lam Vũ nói: “Bây giờ không có điều kiện để làm”
Lục Cận lập tức xìu xuống, vẻ mặt thất vọng: “Muội đến từ nơi nào?”
“Trong giấc mơ.” Tần Lam Nguyệt sợ ông ta hỏi đến cùng nên cười nói: “Sư huynh không cần tiếc, y học mà chính là đời trước trồng cây đời sau hỏng mắt”
“Huynh nhìn tấm thẻ xét nghiệm này.” Nàng chỉ vào chữ cái bên trên.
“Ban đầu lấy huyền phù hồng cầu có được từ máy ly tâm để xác định, sau này trải qua sự cải thiện không ngừng, chỉ cần nhỏ máu tươi là có thể xét nghiệm được.


Chuyện chúng ta không làm được thì thế hệ sau có thể sẽ làm ra tốt hơn dựa theo cơ sở của chúng ta, chúng ta làm tốt chuyện hiện tại là được rồi.
Lục Cận nghe xong ngắn cả người, mặc dù ông ta không hiểu nhưng rất đồng ý cầu nói “đời trước trồng cây đời sau hóng mát”.
Một chút kinh nghiệm có thể trở thành gợi ý cho đời sau, giống như một số manh mối mà Thiên Linh đạo nhân để lại, có rất nhiều người được ông ta phát huy và cứu được vô số người.
Ông ta giơ ngón tay cái lên: “Không hổ danh là tiểu sư muội của ta.
“Đúng rồi, vừa nãy ta nghe các ngươi nói cái gì mà cùng cha khác mẹ, còn muốn so sánh cái gì đó?” Tần Lam Nguyệt nhíu mày, liếc mắt nhìn Đông Phương Lý.

Là nhi tử và con dâu nếu như kiểm tra cơ thể của hoàng đế là không hợp lễ.
Nhưng Lục Cận là ái phụ của Hoàng đế sẽ không có gì đáng lo ngại.
Nếu như giải thích chuyện của Cửu đệ cho phụ hoàng thông qua Lục Cận, có lẽ hơn nửa là thành công.
Đông Phương Lý khẽ chớp lông mi, trầm giọng nói: “Lam Nguyệt, nhờ Lục Cận giúp là con đường nhanh gọn nhất.

Nếu như có thể thì ngươi hãy nói cho ông ta biết về chuyện con ngươi xanh đen mà người từng nói với ta xem thế nào? Hoặc là nói nhiều hơn một chút thì Lục Cận sẽ hiểu nhiều hơn, như vậy sẽ nắm chắc hơn.
“Đúng vậy.” Tần Lam Nguyệt cũng đồng ý.
Nàng nheo mắt rồi rót một ly rượu cho Lục Cận: “Sư huynh à, huynh có muốn biết quy tắc di truyền giữa phụ mẫu và đứa trẻ không?”
Lục Cận nhíu mày, khoát tay nói: “Nhỏ máu nhận thân thì bỏ đi, không đáng tin.”
“Không phải là nhỏ máu nhận thân.” Tần Lam Nguyệt bảo người cầm giấy bút ra rồi vẽ rất nhiều ký hiệu lên trên đó.
Lục Cận nghiêng đầu, ông ta hiểu rất rõ về ký tự nhưng không hiểu ý nghĩa khác.
“Những thứ mà phụ mẫu di truyền cho đứa con gọi là gen.


Những thứ này kiểm soát đặc trưng cơ thể của đứa trẻ và cũng là nguyên nhân của rồng sinh rồng, phượng sinh phượng”
Lục Cận rất hứng thú, ông ta không uống rượu nữa mà đang ngồi ngay ngắn giống như một học sinh tiểu học và chăm chú nghe cô giáo Tần giảng bài.
“Gen được phân thành tính trội và tỉnh lặn” Tần Lam Nguyệt cố gắng dùng những từ ngữ đơn giản nhất: “Tính trội chính là có thể biểu hiện ra bên ngoài, còn tính lặn là không biểu hiện ra bên ngoài”
Lục Cận giơ tay lên: “Tiểu sư muội, ta nghe không hiểu” Tần Lam Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục dùng hình ảnh di truyền dễ hiểu nhất để giảng.
“Các gen này tồn tại thành từng cặp.” Nàng vẽ hình dạng nhiễm sắc thể thường sử dụng nhất khi dạy sinh học: “Trong quá trình di truyền, những thứ này sẽ tách ra.

Phụ mẫu cho đứa trẻ một chiếc.”
“Trong khi tổ hợp lần nữa sẽ xuất hiện bốn khả năng, hễ mang ký hiệu lớn nhất thì sẽ thể hiện đặc điểm của ký hiệu lớn, không có ký hiệu lớn thì mới biểu thị đặc điểm của ký hiệu nhỏ.

Đây là trội và lặn”
Lục Cẩn gật đầu: “Ta hiểu rồi, không có cọp trong núi khi sẽ xưng vương”
Tần Lam Nguyệt cảm thấy ví dụ này rất thoả đáng.


Nàng gạch bỏ các chữ cái và dùng con hổ và con khỉ để thay thế chữ cái viết hoa và viết thường thường dùng trong sinh học.

Sau khi thay đổi cách ví dụ Lục Cẩn hiểu ra rất nhanh.
Tần Lam Nguyệt nhân lúc này mà nói vài tình huống có thể xuất hiện đôi mắt đen xanh cho ông ta nghe.
Lục Cẩn đột nhiên hiểu ra: “Tiểu sư muội, ta hiểu rồi, chuyện này thật sự đáng tin hơn nhỏ máu nhận thân.

Lục Tu, mau cầm bút giấy đến đây cho lão phu, lâu lắm rồi lão phu mới phấn khởi như vậy.”
Đôi mắt của ông ta sáng bừng mà vỗ bàn: “Lão phu ý đã quyết, khai bút lần nữa”