Thần Y Trọng Sinh

Chương 296



- Một người tên là Mạc Phàm ở thành phố Đông Hải.  

Vô Tâm cúi đầu nói.  

- Mạc Phàm, là người giải trừ bệnh truyền nhiễm sao?  

Lão tăng nhíu mày, lạnh giọng hỏi.  

- Chính là cậu ta.  

- Theo sư tổ biết người này không nhiều tuổi lắm, còn chưa đến 20 tuổi, vậy mà có tu vi này sao?  

Lão tăng nghi ngờ hỏi, trên mặt có chút không tin tưởng lắm.  

- Sư tổ, Mạc Phàm kia nhìn giống đứa bé, tu vi thật sự rất lợi hại, một ánh mắt đã đánh bay nhị công tử Hoa gia, một pháp thuật liền phá Pháp Tướng Kim Thân của sư phụ con, sư phụ con căn bản không phải là đối thủ của cậu ta.  

Vô Tâm còn sợ hãi nói.  

- A... Mạc Phàm này có thiên phú cao như vậy sao?  

Lão tăng khẽ nâng mí mắt, không hề bận tâm trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ.  

- Cậu ta và sư phụ con có ân oán gì, vậy mà sử dụng loại pháp thuật tà ác như vậy.  

- Sư phụ con phát hiện một yêu nghiệt sống nhờ trên người Hoa lão gia tử, muốn dùng kim thân bắt yêu nghiệt ra, ai biết Mạc Phàm ra tay ngăn cản sư phụ con diệt yêu, sư phụ con chỉ nói cậu ta hai câu, cậu ta liền đánh gãy tay sư phụ con, còn thi triển yêu thuật với sư phụ con nữa, sư phụ con khuyên cậu ta đừng phạm vào giết người nữa, cậu ta nói Thiếu Lâm Tự là cái thá gì, liền giết sư phụ con, sư tổ, người nhất định phải báo thù cho sư phụ con.  

Vô Tâm lạy trên đất, khóc lóc nói, trong hai mắt hiện lên ngoan độc.  

Mạc Phàm giết Phổ Hoàng ông ta không có một chút ý kiến nào, nhưng dám bảo ông ta tự đánh gãy tay, nếu có thể báo cừu này, vì sao không báo.  

Lão tăng nghe Vô Tâm nói, lông mày nhíu lại, trong mắt hiện lên sát khí.  

- Tên này thật to gan, cản trở Phổ Hoằng hàng yêu còn chưa tính, còn giết chết đệ tử Thiếu Lâm, còn nhỏ tuổi đã hoành hành ngang ngược như thế, chắc chắn trên người tiểu tử này có quỷ, con đứng dậy đi, sư phụ con là đệ tử của sư tổ, sư tổ sẽ không ngồi yên không để ý  

tói.  

Vô Tâm ngầm vui vẻ trong lòng, vội vàng lau lệ, nhưng không đứng dậy. - Sư tổ, thực lực của Mạc Phàm này không tầm thường, chỉ sợ không dễ đối phó như vậy.  

- Hừ, con biết tiểu tử kia ở đâu không?  

Lão tăng hừ lạnh một tiếng, khinh thường hỏi.  

- Cậu ta tiễn người nhà về Đông Hải, lại quay về Nam Sơn với Chu Trường Hoằng, chỉ sợ là đi  m Sơn tông môn của  m Quỷ Tông.  

Sau khi ông ta rời khỏi biệt thự Hoa gia cũng không lập tức rời đi, mà cho người giám sát hướng đi của Mạc Phàm, hai người đi cùng một tài xế vào trong núi sâu, rất có khả năng là đến  m Sơn. -  m Sơn?  

Về mặt lão tăng khẽ đổi  

- Phổ Độ, Phổ Đà, hai con đi vào đây.  

Cửa Phật đường, hai tăng nhân cởi trần đi vào.  

- Sư phụ, người có gì phân phó?  

Hai hòa thượng cung kính hỏi.  

Lão tăng không trả lời, hỏi Vô Tâm trước.  

- Vô Tâm, con cảm thấy hai vị sư thúc Phổ Độ và Phổ Đà của con có là đối thủ của tên tiểu tử kia không?  

Vô Tâm ngây ngốc, sau đó hai mắt sáng lên. Phổ Độ và Phổ Đà không chỉ là Hoành Luyện đại sư, hơn nữa còn thiếu nửa bước là tới Hoành Luyện tông sư, nhưng đã có uy lực của Hoành Luyện tông sư. Ngay cả Phổ Hoàng thiên phú dị bẩm cũng mở miệng thừa nhận, ông ta không chống đỡ được 5 chiêu bất luận một trong hai người.  

- Nếu hai vị sư thúc ra tay, vậy chắc chắn dễ như trở bàn tay.  

Vô Tâm nói chắc chắn.  

Lúc này lão tăng mới gật đầu hài lòng, nói với hai hòa thượng.  

- Sư huynh Phổ Hoằng của các con bị một tiểu tử tên Mạc Phàm giết chết, các con đi đến  m Sơn xem, mang cậu ta trở về, nếu cậu ta phản kháng, có thể chấp pháp Kim Cương.  

- Dạ, sư phụ! Hai hòa thượng không chút do dự xoay người rời khỏi Phật đường, biển mất trong màn đêm.  

Vô Tâm nheo mắt, ngầm vui vẻ.  

Phía tây thành phố Nam Sơn, trong núi lớn thẳng mây, con đường nhỏ trong đường núi có vẻ vô cùng nhỏ bé. Con đường này A Hào lái một chiếc xe việt dã chở Mạc Phàm, Chu Trường Hoằng phong trần mệt mỏi ngồi trước.  

Càng đi về phía trước xe càng ít, vết chân cũng càng ít, có đôi khi có thể nhìn thấy một hai con sói đứng trên núi, lại nhanh chóng biến mất.  

- Mạc tiên sinh, phía trước có một sơn thôn, là sơn thôn cuối cùng, chúng ta nghỉ ngơi ở đó, còn hai tiếng ngày mai nữa là đến.  

Chu Trường Hoàng đề nghị.  

- Được. Mạc Phàm gật đầu.  

Dù sao cũng sắp đến, không thể nóng vội.  

- A Hào, rẽ phải ở ngã tư phía trước.  

Chu Trường Hoàng nói hướng lái xe với A Hảo.  

- Dạ, Chu đại sư.  

A Hào khách sáo lên tiếng.  

Không lâu sau, một thôn xóm xuất hiện trước mặt bọn họ.  

- Mạc tiên sinh, hình như có vấn đề.  

Thấy thôn xóm, A Hào lo lắng nói.  

Mạc Phàm và Chu Trường Hoàng nhìn về phía sơn thôn, khẽ cau mày. Thôn cũng không lớn, khoảng sáu bảy mươi hộ gia đình, được một con sông  

nhỏ 4-5 mét vây quanh, ra vào thôn đều phải thông qua một cây cầu đá. Nhà trong thôn rất cũ nát, dùng tảng đá được mài qua xây thành, hoàn toàn là một sơn thôn chưa từng được cải tạo. Nhưng lúc này, trên một khoảng trống trước thôn không chỉ có mấy chiếc xe SUV đỗ, còn có hai phi cơ trực thăng dân sự.  

Một đám người mặc quần áo Grey, không phải dựng lều tạm thì chuẩn bị  

ǎn.  

Sơn dương nuôi thả trong thôn bị mấy người mua tới, đã rửa sạch sẽ gác lên vị nướng, còn thiếu nổi lửa bắt đầu nướng. Đám người này trang bị chuyên nghiệp, động tác nhanh chóng, nhìn không giống thổ dân trong thôn.  

- Mạc tiên sinh, những người này không có quan hệ gì với tôi.  

Mặt Chu Trường Hoằng lộ về kinh hoảng, vội vàng giải thích.  

- Lái qua đó xem. Mạc Phàm không để ý đến Chu Trường Hoàng, lạnh nhạt nói.  

- Da!  

A Hảo đạp chân ga, lái xe qua.  

Bọn họ còn chưa vào thôn thì có người chú ý tới, có người vẫy vẫy tay với bọn họ, tìm chỗ đậu xe giúp, sau đó mấy người đi tới.  

Dẫn đầu là một chàng trai khoảng 30 tuổi, mặc áo thun màu xanh, quản ngụy trang, trên cánh tay tráng kiện đầy hình xăm.  

- Mấy người cũng đến  m Sơn tìm bảo vật sao?  

A Hào bước từ trên xe xuống, nhíu mày, nhìn về phía Mạc Phàm, không nói gì. - Chúng tôi đi hái thuốc.  

Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, bình tĩnh nói.  

- Hái thuốc, tôi thấy cũng đúng, lão nhược ấu tàn, quả thật không giống tìm bảo vật như chúng tôi.  

Bên cạnh người đàn ông kia, một thanh niên cắt kiểu tóc punk khinh thường nói.  

Trên xe Mạc Phàm có tổng cộng ba người, một ông già 60, 70 tuổi, một  

thanh niên 16, 17 tuổi, chỉ có A Hào coi như cường tráng, không khác lão nhược ấu tàn mấy.  

Ba  

- Anh nói cái gì...  

người này có thể tìm bảo vật sao?  

A Hào nhíu mày, nắm lấy áo thanh niên punk kia hỏi.  

Không đợi anh ta ra tay, Mạc Phàm khoát tay với anh ta.  

- A Hào, anh đi kiếm chút đồ ăn đi, thuận tiện dựng lều trại nữa, tối nay qua đêm ở đây.  

- Dạ, Mạc tiền sinh.  

A Hảo  

lạnh lùng liếc thanh niên punk kia một cái, đi vào trong thôn.  

Đám người này cười đắc ý, chậm rãi tản di.  

Bọn họ không có hứng thú với già trẻ, mang theo trên đường đều là phiền  

phức.  

A Hảo đi một lát thì quay về, trong tay có thêm một vò rượu nếp, hai cái đùi dê tươi mới, còn có mấy củ khoai lang và bắp ngô.  

- Mạc tiên sinh, điều kiện trong thôn hơi tệ, ở đây chỉ có mấy thứ này.  

A Hào có chút áy náy nói. - Không sao, vậy là được rồi.  

Mạc Phàm không để ý lắm nói, hắn không kén chọn đồ ăn.  

Kiếp trước hắn đi hái thuốc, cái gì cũng nếm thử rồi.  

- Dạ, tôi lập tức đi dọn chỗ ở.  

A Hảo vội vàng đi sắp xếp. này đảm người vừa rồi lại quay lại,  

Lúc thanh niên punk kia vỗ vai A Hảo. - Bạn thân, có hứng thú gia nhập với chúng tôi không, nếu tìm được bảo bối, anh sẽ không cần làm nô lệ cho người khác, thế nào?