Thần Y Trọng Sinh

Chương 273



- Cái gì?  

Lời này vừa nói ra, không ít người Tưởng gia nhíu mày, gì mà không chết được?  

Tim đã ngừng đập, còn nói không chết được, vậy tình huống nào mới chết?  

Tốt nhất là Minh Minh nhà chúng tôi không sao, nếu Minh Minh nhà chúng  

tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho các người.  

Tưởng Vân Sinh tức giận nói.  

- Không để yên?  

Mạc Phàm cười khinh thường, hôm nay hắn tới là không muốn để yên cho Tưởng gia.  

Tiểu Phàm, Minh Minh thế nào, cháu nói cho bà ngoại.  

Lão phu nhân có chút sốt ruột hỏi.  

Bà ngoại, có cháu ở đây, anh ta sẽ  không có chuyện gì.  

Mạc Phàm cười ôn hòa nói.  

Nếu Tưởng gia có người hắn còn để lại chút hảo cảm, đó chính là bà ngoại hắn.  

Lúc nhà bọn họ khó khăn, bà ngoại sẽ âm thầm gửi tiền cho nhà bọn họ.  

Có đôi khi là gửi vài món đồ, đều là những thứ bà ngoại tích góp hoặc đồ cưới, giúp bọn họ trải qua không ít cửa ải khó khăn.  

Nhưng một lão nhân tốt bụng như thế, sống ở Tưởng gia cũng không tốt như mặt ngoài.  

Lúc những thứ lão phu nhân nắm giữ trong tay bị hai đứa con trai lấy đi, thái độ của anh em Tưởng thị với lão phu nhân càng ngày càng tồi tệ.  

Nhất là Triệu Nguyệt vợ Tưởng Vân Phong, động một tí là cho lão phu nhân xem sắc mặt.  

Có một lần lão mẹ nghe người ta nói lão phu nhân bệnh nặng, vội vàng mang hắn đến thăm.  

Mùa đông rét lạnh, vậy mà hai ngày rồi lão phu nhân không ăn cơm, cũng không có người mang lão phu nhân đi khám bệnh, càng không có ai chiếu cố đồ ăn nước uống của bà.  

Lúc ấy lão mẹ Mạc Phàm tức đến mức chảy nước mắt, chăm sóc lão phu nhân vài ngày, đợi khí sắc lão phu nhân khôi phục mới quay về.  

Nhưng không lâu sau, Tưởng gia truyền đến tin dữ của lão phu nhân, lão mẹ  

chuyện này mà khóc mấy ngày.  

vì  

Tiểu Phàm, không phải cháu dỗ bà ngoại vui vẻ đấy chứ?  

Lão phu nhân khó hiểu nói.  

Nếu Minh Minh không sao, cậu làm Minh Minh tỉnh lại xem?  

Cằm Triệu Nguyệt khẽ nâng lên, cười mỉa nói.  

Bỗng nhiên tim ngừng đập vô cùng nguy hiểm, năm phút trở lên sẽ dẫn đến không cứu chữa được, qua thời gian này, trừ phi là thần tiên, nếu không thì vô  

dụng.  

Mạc Phàm giống như không nghe thấy lời Triệu Nguyệt nói, chỉ cười.  

- Các người chắc chắn để tôi cứu?  

- Tốt nhất là cậu cứu Minh Minh tỉnh lại, nếu không...  

Tưởng Vân Sinh cắn răng nói.  

Chuyện Tưởng Bằng Bằng chết chìm ở Đông Hải, có một ngày ông ta uống rượu với Tưởng Vân Phong nghe nói, cho nên tin vài phần.  

Nếu không thì sao?  

Mạc Phàm lạnh lùng liếc Tưởng Vân Sinh một cái, nhấc Tưởng Minh Minh lên.  

Không đợi Tưởng Vân Sinh trả lời, Tưởng Minh Minh bị hắn nhấc lên. Sắc mặt Tưởng Vân Sinh thay đổi:  

- Không phải cậu chữa bệnh sao, cậu muốn làm gì?  

Mạc Phàm nheo mắt lại, hàn quang trong mắt nở rộ, lạnh lùng trừng Tưởng Vân Sinh một cái.  

- Đương nhiên là chữa bệnh, nếu không muốn một bên mặt khác bị sưng như thế, thì cút sang một bên.  

- Lão phu nhân, mẹ thấy rồi đấy, con trai của Tố Tố quá tệ, Vân Sinh là bác của  

nó, vậy mà nó dám nói chuyện với Vân Sinh như thế.  

Triệu Nguyệt lại xen miệng vào nói.  

Mạc Phàm không để ý đến Triệu Nguyệt, híp mắt nhìn Tưởng Minh Minh. Kiếp trước là Tưởng Minh Minh cướp vòng tay của Tiểu Vũ, Tiểu Vũ không cho còn đánh con bé.  

Cuối cũng lão phu nhân không có biện pháp, chỉ có thể đưa vòng tay cho Tưởng Minh Minh mới qua chuyện. Một đời này Tiểu Vũ đã đến tam thức của Bàn Long Tuyệt, là Tôi Luyện tầng ba, bạn bình thường cùng lứa tuổi không phải là đối thủ của cô, trong lúc bối rối đánh trúng Tưởng Minh Minh, tất nhiên anh ta không chịu nổi.  

Chỉ là cứu sống anh ta quá đơn giản, ít nhất đơn giản hơn cứu Tưởng Bằng Bằng lúc trước.  

“Rầm” một tiếng, một quyền của Mạc Phàm đánh trúng ngực Tưởng Minh Minh.  

Mọi người lập tức sửng sốt, trước mặt nhiều người như thế, vậy mà Mạc Phàm dám đánh Tưởng Minh Minh hôn mê sâu.  

Ngay cả cha mẹ Mạc Phàm cũng không ngờ Mạc Phàm sẽ cứu người như vậy.  

- Dừng tay, cậu làm gì thế, nhanh buông Minh Minh nhà tôi ra, nếu không tôi không khách sáo với cậu.  

Tưởng Vân Sinh kêu lên.  

Ông ta bị Mạc Phàm tát một cái, vốn có chút sợ Mạc Phàm.  

Nhưng con của ông ta bị đánh trước mặt nhiều người như thế, nếu ông ta mặc kệ quan tâm, sau này sẽ không ngẩng đầu được.  

không Mạc Phàm sẽ nghe lời ông ta sao, máy quyền lại đánh vào ngực Tưởng Minh Minh, “rầm rầm” rung động. Mấy quyền này mới đánh xong, Tưởng Minh Minh hôn mẹ bỗng nhiên hít sâu một hơi, giống như người nín thở dưới nước đã lâu, cuối cùng cũng nổi trên mặt nước, thật sự tỉnh lại rồi. Tưởng Minh Minh thấy mình bị Mạc Phàm xách lên, ngực đau đớn muốn chết, tức giận nói với Mạc Phàm:  

- Cậu là ai, vì sao lại đánh tôi? Mạc Phàm tát anh ta hai cái, ném Tưởng  

Minh Minh như ném chó về phía Tưởng Vân Sinh.  

Cút!  

Mọi người ở đây lập tức sửng sốt. Thật hay giả thế?  

Trái tim vốn không đập, bị đánh mấy cái lại Y thuật này?  

đập rồi.  

Vả mặt lại cứu người. Lúc này không chỉ sắc mặt Tưởng Vân Sinh vô cùng khó coi, không biết nói gì. Lông mày Triệu Nguyệt cũng nhíu lại, trên khuôn mặt diêm dúa lòe loẹt giống như bị người ta vô cớ tát mấy cái, rất khó chịu.  

Vậy mà bà ta bị đứa bé làm mất mặt ở Tưởng gia.  

Ánh mắt những người khác nhìn Mạc Phàm cũng khác thường rất nhiều. Lão phu nhân thấy Tưởng Minh Minh không có chuyện gì, cũng thở phào một hoi.  

Lông mày cha mẹ Mạc Phàm cũng giãn ra.  

- Được rồi, không còn chuyện gì nữa, giải tán đi.  

Giải tán, lão phu nhân, Minh Minh được cứu sống, nhưng thiếu chút nữa  

Minh Minh bị đánh chết, Bạch Hổ nhà chúng con cũng bị đánh chết, hai bọn chúng còn không xin lỗi, chẳng lẽ cứ đi như vậy sao?  

Triệu Nguyệt nghiến răng lạnh lùng nói, khẽ nhướn mày, độc ác nở rộ trong mắt, như con rắn độc.  

- Đúng vậy, quá lợi cho bọn họ rồi? Tưởng Vân Sinh nói theo.  

Chó nhà các anh tôi có thể bồi thường, Minh Minh không sao, các anh còn  

muốn gì nữa?  

Lão mẹ Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.  

- Đánh người đưa vào bệnh viện chữa trị, thì không phạm pháp sao? Khóe miệng Triệu Nguyệt nhếch lên,  cười âm hiểm nói.  

Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống, vội vàng ngăn cản.  

- Đừng ầm ĩ, Tiểu Nguyệt, con muốn gì?  

- Con thấy chuyện này đều do vòng tay mẹ tặng Tiểu Vũ, nếu không có chuyện này, chắc chắn sẽ không gây ra đủ loại chuyện, con cảm thấy mẹ nên lấy lại vòng tay đưa cho Minh Minh, coi như là bồi thường, sau đó bảo Tiểu Phàm và  

Tiểu Vũ xin lỗi chúng con, còn chuyện Bạch Hổ nhà chúng con, để  

con tính với Tố Tố, yên tâm con sẽ không làm cô ấy khó xử, đều là người nhà cả mà. Triệu Nguyệt giả mù sa mưa nói.  

Lão phu nhân nhíu mày, lộ ra bất đắc dĩ.  

Bà gặp Tiểu Vũ, nhất thời động tâm lấy vòng tay đưa cho Mạc Vũ, ai biết xảy ra  

nhiều chuyện như thế?  

Một bên là nhà con gái, một bên là con dâu.  

Mạc Phàm nheo mắt, hắn căn bản không để Bích Huyết Thạch vào mắt. Nhưng thứ hắn không để vào mắt, cũng không phải ai muốn cướp là có thể cướp.  

Dựa vào đám Tưởng Bằng Bằng không cướp được, có thể lấy lão phu nhân ra đè sao?  

- Xin lỗi thì không có khả năng, con chó nhà bà cũng nên chết, vòng tay các người cũng đừng nghĩ. Mạc Phàm lạnh giọng bá đạo nói.  

Khóe miệng Triệu Nguyệt nhếch lên, hàn khí trên mặt nặng hơn vài phần.  

- Đúng là muốn tạo phản, làm càn cũng không nhìn nơi, nếu không phải nể mặt chúng ta là thân thích, cậu nghĩ tôi và mọi người sẽ khách sáo với cậu như vậy  

sao?  

Nể mặt chúng ta là thân thích, bà có sao?  

Mạc Phàm cười khinh thường.  

Lão phu nhân có, nhưng Triệu Nguyệt chưa bao giờ có.  

Được lắm, cậu đã nói như vậy, để tôi cho cậu biết không coi các người là thân  

thích sẽ thế nào?  

Bà ta nói xong liền vỗ tay, một đám người mặc tây trang đeo kính đi tới, có  

khoảng 30 người, hiển nhiên là chuẩn bị từ trước.  

Tiểu Nguyệt, con có ý gì?  

Lão phu nhân thấy nhiều vệ sĩ như vậy, khó hiểu hỏi.  

- Không có gì, lão phu nhân, chỉ phòng ngừa có người gây chuyện trong tiệc  

mừng thọ.  

Ў  

Triệu Nguyệt cười đắc ý nói. Những người này vốn là để cha Mạc  

Phàm đi vào khuôn khổ, bà ta cũng không ngờ lại dùng lúc này.