Thần Y Trọng Sinh

Chương 257



Ở cửa hành lang Bàn Tử nhìn Tần Kiệt đang quỳ ở phía xa, trên mặt đều là vẻ lo lắng.  

- Tiểu Phàm, cậu thật sự muốn nhận Tần Kiệt làm đồ đệ sao?  

- Có vấn đề gì à?  

Cậu không sợ Tần Kiệt học xong bån lĩnh của cậu, sẽ báo thù cậu sao?  

Mạc Phàm vỗ vai Bàn Tử cười.  

Bàn Tử không biết tác dụng của hai huân chương trong tay hắn, nếu Tần gia thực sự muốn báo thù, hắn bóp nát huân chương này là đủ rồi.  

Hơn nữa có thể trả thù hắn dễ dàng như vậy sao?  

- Bàn Tử, thế giới này cậu đều có thể sợ thứ gì, không cần sợ người khác mạnh hơn cậu, ức nhân bất như dương kỷ, cậu đủ cường đại rồi, không cần e ngại bất luận kẻ nào, thua cũng không sao cả. Bàn Tử nghe Mạc Phàm nói nhìn chằm chằm Mạc Phàm đầy khác thường, sau đó cười đê tiện.  

Nói có đạo lý, vậy cậu giao bản lĩnh nhớ 600 bài thơ cho tôi đi, lúc nào tôi  

không có tiền, tôi sẽ đi Macao hoặc Las Vegas một chuyến, có thể lừa được nhiều tiền.  

là 600 bài thơ cổ đều có thể đọc qua không quên, chắc chắn nhớ một bộ bài không có bất luận vấn đề gì, vào sòng bạc còn không như nhặt được tiền.  

Nói không chừng sau này còn có thể làm đổ vương gì đó.  

- Cậu cảm thấy cậu có thể sống rời đi sao?  

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Bàn Tử một cái nói.  

Tên mập đáng chết này chỉ biết kiếm tiền, hoàn toàn không biết tiền bạc nguy hiểm.  

Tiền đến một mức độ không cao không thấp, có lẽ không tồi, nhưng có nhiều người sẽ đỏ mắt.  

Ví dụ như nhà Bàn Tử, người có tiền như nhà bọn họ rất nhiều, người có tiền hơn bọn họ càng nhiều hơn, ai sẽ để ý đến bọn họ.  

Nếu qua vạch này thì sẽ thành con mồi, không đủ mạnh thì chết.  

Kiếp trước hắn không cùng nắm giữ thực lực và tài nguyên quan trọng.  

Thân là y tiên bất tử, trong 500 năm ngắn ngủi hắn tích lũy vô số tài nguyên, thậm chí sư phụ còn có chút hâm mộ hăn.  

Nhưng hắn chỉ có tu vi Kim Đan đỉnh phong, tài nguyên trên người khiến cao  

thủ Đại Thừa nóng mắt.  

Vì thế hắn bị Võ Thần Quân Khương Lâm một quyền đánh chết, ngay  

cả Phượng Vũ đều chết trên tay Quân Khương Lâm, đây là vết xe đổ.  

Kiếp trước Bàn Tử làm buôn bán nhà cậu ta như mặt trời ban trưa, ở tỉnh Giang  

Nam đều có cửa hàng cậu ta mở.  

Rất nhiều người muốn gia nhập liên minh, phí gia nhập liên minh đều phải 500 vạn, còn có rất nhiều người bắt chước cửa hàng của cậu ta, xuất hiện những thương hiệu khác nhưng buôn bán không tốt như Bàn Tử. Bàn Tử coi như là nhân sinh đắc ý, nhưng cuối cùng một chiếc xe đã lấy mạng Bàn Tử.  

Nếu Bàn Tử có thực lực Trúc Cơ kỳ, có khả năng không phải là Bàn Tử, mà là một tên sát thủ.  

Lúc hắn lái xe một tay nắm lấy chiếc xe kia, ném luôn cả người trên xe cùng nữa.  

- Hình như cũng đúng... Vậy tôi cũng quỳ với cậu, cậu cũng nhận tôi làm đồ đệ nhé? Bàn Tử nghĩ một lát cười xấu xa nói.  

Mạc Phàm lợi hại như thế, anh ta sớm đã tâm ngứa rồi, chỉ là không thích chịu thiệt mới không tìm Mạc Phàm dạy anh ta.  

- Cậu là anh em của tôi, không cần quỳ tôi cũng sẽ giúp cậu nghĩ biện pháp. Mạc Phàm tức giận nói.  

Một đời này hắn tuyệt đối không để Bàn Tử chết ở đường như đời trước, cho dù lịch sử tái diễn lại, hắn đuổi tới Cửu U Hoàng Tuyền cũng phải mang Bàn Tử về. Nhưng nếu cho Bàn Tử sức mạnh tự cậu ta cũng có thể đối đầu với kẻ địch, từ nay  

về sau đều có lợi với Bàn Tử.  

Cho cậu ta con cá, không bằng dạy người ta bắt cá.  

- Biện pháp gì?  

Vẻ mặt Bàn Tử đầy chờ mong nói.  

Mạc Phàm điểm giữa mi tâm Bàn Tử, một bộ kinh văn lập tức xuất hiện trong đầu anh ta.  

Bàn Tử lập tức sợ ngây người, giống như đang nằm mơ.  

Mạc Phàm chỉ điểm anh ta một cái, trong đầu anh ta liền xuất hiện một bộ  

kinh văn hoàn toàn không hiểu, nó đang không ngừng lưu chuyển, vô cùng thần kỳ, giống như tiên nhân truyền công trên TV. Đây là gì thế?  

Một lúc lâu sau Bàn Tử mới lấy lại tinh thần hỏi.  

- Công pháp?  

- Công pháp, thật sự có thứ này à, lợi hại hơn Như Lai Thần Chưởng sao? Bàn Tử vô cùng kinh ngạc vui mừng hỏi.  

Anh ta thường xuyên xem TV, đọc tiểu thuyết, tất nhiên biết công pháp là gì, nhưng trên Địa Cầu thực sự tồn tại công pháp sao?  

Cậu thử thì biết.  

Như Lai Thần Chưởng chỉ là một bộ võ pháp, công pháp hắn đưa cho Bàn Tử  

tinh diệu hơn Như Lai Thần Chưởng nhiều.  

Bàn Tử chỉ suy nghĩ một lát, trên mặt lộ vẻ kích động, Mạc Phàm lợi hại như vậy, ngay cả hai nhà Tần Lạc đều không phải đối thủ của cậu ấy, nếu không có công pháp thần kỳ này thì không thể làm được.  

- Tôi nên luyện như thế nào, mau nói cho tôi biết?  

Từ nhỏ anh ta đã muốn nhặt được một bản Võ Lâm Bí Kỹ, làm một cao thủ Võ Lâm, trái lại đến bây giờ vẫn chỉ là Bàn Tů.  

Ai cũng không ngờ đến anh ta thật sự đạt được một bộ công pháp.  

- Cậu chỉ cần suy tưởng đúng giờ vào mỗi lúc trời tối, lại phục dùng với đan dược mà tôi luyện chế là được. Mạc Phàm tức giận nói.  

Với hiểu biết của hắn về Bàn Tử, tất nhiên Bàn Tử không có khả năng như Chu Hiệt, Tần Kiệt khắc khổ luyện công như thế, cho anh ta Bàn Long Tuyệt, ngay cả một thức anh ta cũng không kiên trì được mà ném sang một bên. Suy nghĩ một lúc lâu hắn mới nhớ tới bộ công pháp thích hợp với Bàn Tử, bộ công pháp này tên là Huyền Vũ Chân Kinh, là bộ công pháp võ pháp song tu đầy đủ nhất, cũng là bảo vật trấn phái của Huyền Tông Môn.  

Bộ công pháp này lấy kinh văn nhập đạo, chỉ cần không ngừng suy tưởng, ngưng tụ chân kinh, những thứ này ngưng tụ ra chân kinh liền lên tu thần thức, hạ luyện thân thể, võ pháp song tu. Bù lại võ giả khó có thể khu pháp, pháp tu thân thể khuyết thiếu rất nhiều. mới bắt đầu tu luyện cho dù không  

Vừa lĩnh ngộ chân lý trong chân kinh, vẫn có thể tăng tu vi như trước, chỉ cần Bàn Tử mặc niệm mỗi ngày là được, không khác gì ngẩn người lắm.  

Một khi lĩnh ngộ một ít kinh văn trong đó, sẽ thấy pháp thuật và võ pháp tương ứng xuất hiện, để Tu Luyện Giả sử dụng.  

Nếu Bàn Tử có đủ thiên phú, luyện đến Nguyên Anh kỳ cũng không phải không  

thể, cho dù không luyện tới, tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề.  

- Suy tưởng, ý của cậu là ngẩn người, mơ mộng hão huyền sao? Bàn Tử tò mò hỏi.  

Anh ta ngoại trừ thích ăn và tiền ra, còn thích ngẩn người, ảo tưởng vô căn cứ.  

Nếu như ngẩn người đều có thể tu luyện, vậy thoải mái muốn chết.  

Mạc Phàm nhíu mày, lạnh lùng liếc Bàn Tử một cái, không để ý đến anh ta.  

- Cậu phải nhớ kỹ nếu tình thế bắt buộc, nếu không nhất định không được để lộ thực lực. Loại công pháp này cũng là một con dao hai lưỡi, dùng tốt trường kiếm thiên nhai, dùng không tốt phơi thây đầu đường.  

Bàn Tử gật đầu, đạo lý ẩn giấu tài năng sao anh ta có thể không hiểu.  

- Yên tâm đi, cho dù có người đánh tô tôi cũng không dùng, đúng rồi, tôi có thể truyền công pháp này cho người khác không?  

- Có thể truyền cho con trai tương lai của cậu, tuổi cha cậu quá nhiều rồi, bây giờ tu luyện cũng không có tác dụng gì.  

Mạc Phàm nói.  

Nếu hắn cho Bàn Tử, thì là của Bàn Tử rồi.  

—- Tôi truyền như thế nào?  

Bàn Tử gãi đầu hỏi.  

Anh ta cảm thấy trong đầu có thêm một thứ, nhưng bảo anh ta viết ra anh ta  

không viết ra được, cảm thấy rất kỳ lạ.  

- Đợi cậu đến tu vi như tôi là có thể rồi.  

Mac Phàm bĩu môi nói.  

Hắn lấy thần thức truyền công, đó là phòng ngừa có người đánh cắp công  

pháp.  

Bàn Tử gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến chỗ không đúng lắm, sau đó lại tò mò  

hỏi:  

- Được rồi, đợi đã, sao cậu biết sau này tôi sẽ sinh con trai, vì sao không phải là con gái, cậu tính ra được sao? Phàm nhíu mày, lại nói với Bàn Tử  

Mạc sẽ lộ ra hết.  

Kiếp trước Bàn Tử và Hoàng Dao Dao sinh hai đứa, đều là con trai.  

- Tàng tinh vu cốt, hiện tinh vu mi, muốn sinh con gái sao, đừng nghĩ nữa.  

..Bàn Tử bĩu môi, cho dù hơi buồn bực không hỏi nhiều.  

cũng Mạc Phàm đều có thể truyền công pháp cho anh ta giống tiên hiệp trên TV, nói cái gì chắc đúng cái đó.  

Con trai thì con trai, cũng không tệ.