Thần Y Trọng Sinh

Chương 1396



Phía sau Ngao Sương, trên người Liễu Như Phi lóe sáng hồng quang, không biết một thanh đoản đao huyết sắc xuất hiện trong tay cậu ta từ lúc nào, trong mắt cậu ta là tàn khốc, đâm về phía Ngao Sương ở trước người cậu ta.  

Tiểu Vũ cảm nhận được Liễu Như Phi hơi kỳ lạ, vốn là sửng sốt, hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, cô muốn ngăn cản theo bản năng, nhưng phát hiện cơ thể không thể nhúc nhích, cho nên cô vội vàng kêu lên:  

- Sương tỷ tỷ, cẩn thận Tiểu Phi.  

Ngao Sương nhíu mày nhìn về phía Liễu Như Phi, cơ thể nghiêng sang một bên, nắm lấy tay Tiểu Phi.  

Không biết chuôi đao này do thứ gì tạo ra, tuy ở trong tay một đứa bé bình thường như Tiểu Phi, nhưng khiến cô ta cảm thấy vô cùng kh ủng bố.  

Tốc độ của Tiểu Phi không nhanh, bị cô nắm được một cách dễ dàng.  

Nhưng cô giống như đang thất thần, Long Diệt lắc mình một cái liền tới trước người cô, đoản đao giống hệt đoản đao trong tay Liễu Như Phi xuất hiện trong tay anh ta.  

“Phập!” Đoản đao biến mất vào trong cơ thể Ngao Sương.  

Sắc mặt Ngao Sương khó coi, cô không quan tâm vết thương trên người, một tay kéo Liễu Như Phi ra ngoài, ôm Tiểu Vũ bay về nơi xa.  

Đồng thời Long Diệt và một bóng dáng khác nhoáng lên một cái, ba người tạo thành hình tam giác bao vây Ngao Sương ôm Tiểu Vũ vào giữa.  

Cách đó không xa, Liễu Như Phi lau máu tươi ở khóe miệng, cười hung ác nham hiểm, cậu ta đứng dậy, đi đến chỗ đám Long Ảnh đang bao vây Ngao Sương và Tiểu Vũ.  

- Mạc tiểu thư, bây giờ cậu biết đó là kẹo gì rồi chứ?  

Liễu Như Phi cười nói.  

Trên gương mặt như búp bê sứ của Tiểu Vũ xám như tro tàn, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy vẻ khó hiểu.  

Cô cũng học tập y thuật với Mạc Phàm, tuy y thuật không bằng Khương Nguyệt, nhưng mạnh hơn người thường nhiều.  

Dựa theo y thuật Mạc Phàm dạy cho cô, viên kẹo Liễu Như Phi cho cô là độc dược, còn là độc dược rất kh ủng bố.  

Lúc này cô mới ăn độc dược kia một lát, cơ thể đã không có một chút sức lực.  

- Đó là Vạn Niên Tuyệt, vì sao cậu lại làm vậy, Tiểu Phi.  

So với Vạn Niên Tuyệt mà cô trúng, cô càng muốn biết vì sao Liễu Như Phi lại làm vậy.  

Từ khi cô gặp Liễu Như Phi lần đầu, đã có cảm giác rất đặc biệt. Cho dù Liễu Như Phi chỉ là người bình thường, mà cô đã có tu vi cấp bậc Kim Đan, còn có huyết mạch tương đồng với ca ca Mạc Phàm của cô, nhưng cô vẫn lựa chọn làm bạn với Liễu Như Phi, thậm chí mới quen vài ngày, đã đi một mình với Liễu Như Phi.  

Tại đây.  

Vậy mà Liễu Như Phi lại cho cô ăn Vạn Niên Tuyệt, còn khiến Ngao Sương tỷ tỷ bị trọng thương.  

Đao kia không đâm vào cơ thể cô, nhưng cô có cảm giác thiện lương của bản thân như bị đâm thành hai, rất đau.  

- Vì sao à?  

Liễu Như Phi hơi nhếch miệng, cười dữ tợn.  

- Cậu có ca ca thiên hạ vô song, tôi chỉ là một người bình thường, cậu nghĩ rằng tôi không biết cậu kết bạn với một người bình thường như tôi, hoàn toàn là vì thương hại tôi sao, nhưng nếu tôi làm theo lời bọn họ nói, bọn họ sẽ cho tôi sức mạnh như vậy, thậm chí khiến tôi trở thành người mạnh như ca ca cậu, cho nên tôi mới tiếp cận cậu, không ngờ cậu thân là em gái Mạc Phàm lại dễ bị lừa như vậy.  

- Cái gì?  

ắ ể ắ ề ểMắt Tiểu Vũ mở to, trong mắt đều là không thể tin được.  

Cô chưa từng nghĩ Liễu Như Phi chỉ là người bình thường, càng không vì vậy mà thương hại Liễu Như Phi.  

Thậm chí nếu Liễu Như Phi muốn trở thành tu sĩ, cô có thể nhờ ca ca cô giúp.  

Chỉ cần cô mở miệng, chắc chắn ca ca sẽ không từ chối cô.  

Cô thật sự không nghĩ ra, vì sao nhất định phải làm vậy.  

- Tiểu Vũ, đừng để ý tới cậu ta, chúng ta đi.  

Ngao Sương cảm nhận được Tiểu Vũ hơi lạ, thì ôm chặt Tiểu Vũ vội vàng nói.  

Tiểu Vũ còn nhỏ tuổi, đả kích như vậy thật sự quá tàn nhẫn đối với cô, chỉ sợ sẽ thành bóng ma cả đời của Tiểu Vũ.  

“Rống!” Tiếng long ngâm vang lên, long ảnh bảy màu xuất hiện trên người Ngao Sương, long ảnh bao quanh Tiểu Vũ, rung thân bay về phía Đông Hải.  

Đám Long Ảnh không nhúc nhích, căn bản không có ý ra tay.  

- Còn muốn chạy, cô cảm thấy cô có thể thoát khỏi tay chúng tôi sao?  

Long Diệt cười mỉa nói.  

Nói xong anh ta vươn một tay ra, đoản đao huyết sắc đâm vào bên hông Ngao Sương đâm sâu xuống, cắm trên mặt đất.  

“A!” Ngao Sương kêu thảm thiết, vội vàng dừng hình.  

Dù vậy vết thương vẫn kéo từ xương sườn tới đùi cô.  

Cô là Long Tộc, cơ thể vô cùng mạnh mẽ, nhưng ở dưới đoản đao này thì như cắt đậu hủ, bị cắt ra một cách dễ dàng.  

Hơn nữa thanh đoản đao này rất kỳ lạ, nếu cô không rút ra được, chỉ sợ cô không có biện pháp mang Tiểu Vũ rời đi.  

Nhưng nếu có thể rút thanh đoản đao này ra, cô đã rút ra trước tiên rồi, mà không đợi tới bây giờ.  

Cô chịu đựng đau nhức, lo lắng nhìn Tiểu Vũ đã đờ đẫn ở trong lòng, trong mắt cô đều là lo lắng.  

Cô đi được hay không cũng không sao, lại để Tiểu Vũ gặp tên tiểu tử kia, sớm muộn gì Tiểu Vũ cũng xảy ra chuyện.  

Nhưng cô rời khỏi nơi này thế nào đây?  

- Mấy người là ai, vậy mà dám ra tay với chúng tôi, mấy người biết con bé là ai không?  

Ngao Sương cau mày, nhìn chằm chằm đám Long Ảnh nói.  

- Hai người là ai, đương nhiên chúng tôi biết, chúng tôi không chỉ biết hai người là ai, chỗ chúng tôi còn có một người nói không chừng hai vị lại quen.  

Long Diệt chỉ Long Bác mặc trang phục của Ngạo Nhật Sơn Tông nhưng tướng mạo đã thay đổi nói.  

Long Diệt không nhắc nhở Ngao Sương còn không cảm nhận được, trải qua Long Diệt nhắc nhở, cô mới biết rõ ràng, người kia đứng ở một góc không nói gì, nhưng trên người lộ ra khí tức rất kỳ lạ, khí tức này là Long Bác bị Long Ngạo Thiên bắt đi lúc trước.  

Chẳng qua hiện giờ Long Bác khác trước hoàn toàn, không chỉ hoàn toàn không biết bọn họ, còn mang theo sát ý rất nặng.  

- Đây là Long, Long Bác?  

Nếu Long Bác được mang về, chỉ sợ hai người này là người của Ngạo Nhật Sơn Tông.  

- Lúc trước ông ta có tên này, nhưng bây giờ ông ta có một cái tên khác, tên là Long Nô, một tên nô lệ, cô gọi ông ta là Long Bác ông ta sẽ không có một chút phản ứng.  

Long Diệt cười nói.  

Long Bác thành người của Ngạo Nhật Sơn Tông, tất nhiên phải có tên của Ngạo Nhật Sơn Tông, chữ “Nô” thích hợp với Long Bác nhất rồi.  

- Long Nô?  

Ngao Sương nghiến chặt răng, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.  

- Không sai, tiểu nha đầu, cô muốn thử sự lợi hại của ông ta không?  

Long Diệt nói với vẻ khinh miệt.  

Long Tộc thì thế nào, chỉ là rồng đất mà thôi, còn không bằng một tên nô lệ mà Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ luyện chế ra.  

- Mấy người là người của Ngạo Nhật Sơn Tông, bắt nạt một đứa bé mà có bản lĩnh à, rất dễ đùa sao?  

Ngao Sương tức giận nói.  

Người của Ngạo Nhật Sơn Tông không đi đối phó Mạc Phàm, trái lại tới hành hạ Tiểu Vũ, quả thực không bằng cầm thú.  

- Nói giống như rất có đạo lý, nhưng cô không thấy chỉ giết Mạc Phàm thì rất mất mặt à, đương nhiên cô yên tâm, bắt đầu từ hai người trước, người kế tiếp sẽ là tiểu tử Mạc Phàm, các người ai cũng không chạy thoát được, giết tiểu nha đầu này trước đi!  

Long Diệt ra lệnh cho Long Bác.  

Đôi mắt Long Bác trở nên sáng lên, giống như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ nhìn về phía Ngao Sương.  

Vẻ mặt Ngao Sương ngẩn ra, sắc mặt khó coi hơn nhiều.  

Đúng lúc này, khí tức vô cùng kh ủng bố theo ông ta giáng xuống.