Thần Y Trọng Sinh

Chương 1380



Sa mạc Taklamakan.  

Dưới ánh mặt trời, nơi này giống như một vùng hải dương màu vàng, ngoại trừ biển cát thì là bầu trời màu lam, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy cây thực vật, đứng sừng sững trong biển cát.  

Lúc này trên một vùng cồn cát cao trăm mét trong sa mạc, một đạo quang trụ từ trên trời giáng xuống, rơi lên trên một cồn cát, một ấn ký cổ xưa như con dấu xuất hiện trên cồn cát.  

Hào quang thu lại, lộ ra bóng dáng của Mạc Phàm.  

Mạc Phàm nhíu mày, giống như cảm ứng được nhìn thoáng qua biển Đông.  

Đến cảnh giới này của hắn, hắn càng ngày càng mẫn cảm với những chuyện sắp xảy ra.  

Ngay tại vừa rồi, bỗng nhiên hắn có dự cảm không tốt đến từ biển Đông.  

Thần thức của hắn quét một vòng trên không biển Đông, xác nhận trên biển không có khí tức nguy hiểm, lúc này hắn mới thu hồi thần thức nhìn xung quanh.  

- Xem ra vẫn phải tự mình đi tìm.  

Mạc Phàm lẩm bẩm.  

Dựa theo trí nhớ của Albert, thành cổ kia ở ngay bên này, ông ta chỉ tới đây với sư phụ vài lần, cụ thể là ở nơi nào ông ta cũng phải tìm kiếm một phen.  

Nghĩ như vậy, cảm ứng như thủy triều của hắn lan ra xung quanh.  

Chỉ trong chớp mắt, thần thức của hắn đã bao phủ trên trăm kilomet xung quanh.  

Mạc Phàm mở mắt ra, thu thần thức lại.  

Hắn lựa chọn một phương hướng rời đi.  

Phương hướng mà Mạc Phàm tiến đến cách Mạc Phàm chưa tới mười kilomet, bên cạnh ốc đảo hiếm có trong sa mạc.  

Một đám người không nhiều tuổi cả trai lẫn gái mặc trang phục sành điệu, bên cạnh là một đám vệ sĩ, đám người này đứng trong sa mạc tứ phía, nhìn có vẻ không hài hòa.  

Trong đám người này, một người thanh niên mặc trang phục màu trắng đội mũ, đeo kính nhíu mày, nhìn về phía Mạc Phàm.  

- Làm sao vậy, Will?  

Bên cạnh người đàn ông này, một mỹ nữ ngoại quốc mặc áo may ô màu vàng, phía dưới là quần short jean, chân đi đôi ủng, dáng người nóng bỏng lộ ra lượng lớn bên ngoài tò mò hỏi.  

- Không có gì, hình như cảm nhận được khí tức của cường giả.  

Will hơi nhếch miệng, nói với vẻ đầy hứng thú.  

- Cường giả, lúc này cường giả trên toàn thế giới nên ở Hải Thần Cung mới phải, sao có thể có cường giả ở đây được, cùng lắm là một tu sĩ ở Hoa Hạ mà thôi?  

Ở ắ ể ố ồ ấ ấ ố ố ề ồMỹ nữ nóng bỏng kia nói với vẻ khinh thường. Ở trong mắt cô ta, cường giả chân chính được xưng tụng chỉ có thể là đại quốc đương thời, những người này tồn tại ít nhất mấy trăm năm, là chỗ dựa cho đại quốc đương thời, ví dụ như Hải Vương của Nga quốc, Vampire Dracula, Ares của gia tộc Roth, những người khác đều là đồ bỏ đi.  

- Đừng nên coi thường Hoa Hạ, có lẽ Hoa Hạ là một quốc gia cổ vô cùng thần bí.  

Tuy Will rất tán thành với những lời mà mỹ nữ này nói, nhưng anh ta vẫn trả lời một cách khiêm tốn.  

- Quốc gia cổ thần bí, ha ha, chỉ như một đám ma bệnh ăn cơm nhão mà thôi, không đánh lại được thì tìm viện binh ở Thiên Ngoại Thiên, nếu không có Thiên Ngoại Thiên cứu binh, không biết Hoa Hạ bị diệt bao nhiêu lần rồi.  

Mỹ nữ nóng bỏng nói với vẻ khinh thường.  

- Thôi, không nói chuyện này nữa, có thể là tu sĩ đi ngang qua, chúng ta nhanh nghĩ biện pháp vào nơi này đi, nếu đợi lão tổ chúng ta diệt vị kia của Hoa Hạ, chúng ta còn chưa thể đi vào, có khả năng chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội tiến vào nơi này lần này, Kao, anh có biện pháp gì không?  

Will thúc giục một người khác nói.  

Anh ta tìm được nơi này trong một ghi chép của lão tổ mình, cho nên lúc này anh ta mới mang mấy người bạn tới đây thám hiểm, nhìn xem có thể đạt được chút cơ duyên gì hay không.  

Chỉ là không ngờ gặp phải phiền phức, mới tìm được cửa vào bí cảnh này, đã bị ngăn ở ngoài.  

Không chỉ không thể đi vào, vệ sĩ của bọn họ còn bị hao tổn không ít.  

- Con quái vật này không đuổi theo chúng ta, chỉ cắn nuốt người tiến vào bên trong, hay là chúng ta đi bắt một số người Hoa Hạ cho con quái vật này ăn thử xem?  

Trong đám người này, một người thanh niên trắng nõn đeo kính gọng vàng nhìn mặt hồ yên bình, suy nghĩ một lát rồi nói.  

Bọn họ dụ mãnh thú này mấy lần, pháp thuật hệ khống chế vô dụng với con mãnh thú này.  

Bọn họ dùng pháp thuật thương tổn phạm vi lớn với mãnh thú, mãnh thú này cũng không đuổi theo đám bọn họ, chỉ cần bọn họ không tiến vào trong tiểu hồ sẽ không sao, muốn dụ mãnh thú này đi là chuyện không có khả năng.  

Hiện giờ muốn đi vào bí cảnh này, nếu không thể dùng vũ lực chế ngự mãnh thú này, vậy chỉ có thể dùng người cho nó ăn để đi qua, nhìn xem có thể thỏa mãn khẩu vị của con mãnh thú này không, sau đó lại tiến vào bí cảnh.  

Nhưng theo hắn suy đoán, khả năng dùng võ lực chế ngự con mãnh thú này là không lớn.  

Mỗi lần lão tổ của Will tới đều mang lượng lớn nô lệ tiến vào, lúc trở ra chỉ có một mình, như vậy phần lớn là tiến vào bí cảnh này thông qua cho mãnh thú đó ăn.  

- Bắt một số người Hoa Hạ cho mãnh thú này ăn sao, như vậy không được tốt lắm đâu, thực ra chúng ta có thể bắt động vật cho nó ăn.  

Trong đám người, một mỹ nữ diện mạo thanh tú, tóc dài xõa trên vai hơi nhíu mày nói.  

- Ở trên đại sa mạc này, tìm một số người đơn giản hơn tìm động vật nhiều.  

Kao hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng nói.  

Người là quần cư, động vật thì phải phí thời gian tìm kiếm, trong lúc tìm động vật, bọn họ đã bắt người cho mãnh thú này ăn rồi.  

Ở trên sa mạc Taklamakan này, biến mất mấy trăm người quá bình thường, không ai rảnh đi điều tra.  

- Chuyện này không hay lắm đâu, nơi này là Hoa Hạ, nếu bị người của tông môn ẩn thế phát hiện ra, chúng ta sẽ khó rời khỏi nơi này, tôi không đồng ý làm vậy.  

Mỹ nữ thanh tú kia lắc đầu nói.  

- Nơi này là Hoa Hạ thì sao, đợi tiểu tử Hoa Hạ kia bị diệt, không phải nơi này sẽ do trưởng bối gia tộc chúng ta định đoạt sao, Eliza, cô đã không đồng ý, vậy cô cứ ở yên đây đi, chúng tôi đi bắt một số người Hoa Hạ tới đây.  

Mỹ nữ nóng bỏng kia nói với vẻ khinh thường.  

Chỉ là giết một số người lót đường cho bọn họ mà thôi, có một số người sinh ra là để bọn họ xâu xé, nếu như ngay cả chuyện như vậy đều không đành lòng, chỉ sợ bọn họ sẽ chết trong cuộc phân tranh ở gia tộc rồi, nếu cô ta tới nơi này, vậy cô ta muốn là người đi xa nhất, trở thành người như lão tổ bọn họ.  

Nếu có thể đi vào bí cảnh này, tất cả tổn thất cứ để cho vệ sĩ gánh là được, huống chi là một số người Hoa Hạ mà thôi.  

- Chuyện này sao?  

Eliza nhíu mày thật chặt, trên gương mặt đều là vẻ khó xử.  

- Chúng ta đi thôi, đi mang một số người Hoa Hạ tới đây, Eliza canh giữ ở nơi này.  

Will thấy Eliz do dự bất định thì nhíu mày, sắp xếp.  

Đám bọn họ mới định rời đi, bỗng nhiên Will dẫn đầu nhíu mày, dừng lại.  

- Làm sao vậy Will?  

Mỹ nữ nóng bỏng hỏi.  

- Có khả năng không cần chúng ta đi tìm nhiều người Hoa Hạ như vậy, có người Hoa Hạ tự dâng lên tận cửa rồi.  

Will hơi nhếch miệng, cười đắc ý nói.  

Những người khác cũng nhìn theo ánh mắt của Will, rất nhanh liền nhìn về phía Mạc Phàm.