Thần Vương Lệnh

Chương 115: 115




Lại một bình minh.
Tần Kiến vẫn không đợi được cái đầu của Tần Thiên.
Sát thủ át chủ bài mà ông ta dựa vào đã một đi không trở lại.
Khoảnh khắc này, cuối cùng trong lòng ông ta cũng có chút hỗn loạn.
Bởi vì theo như người ông ta phái đi theo dõi nhà họ Thiết về báo cáo, thì nhà họ Thiết chưa điều động một người lính nào.
Chỉ dựa vào một mình Tần Thiên, thật sự có thể xúi giục Cường Long giải quyết Kiều Lục và Thôi Minh ư?
Tên này rốt cuộc là ai?
Lẽ nào lần này mình thật sự đã đá phải tấm sắt?
Ông ta không cam lòng!
Một lần nữa, gọi điện thoại đi tỉnh.
“Mỹ Nhi, ba con chúng ta bây giờ cần sự giúp đỡ của con.”
“Thời gian của A Nhân không còn nhiều nữa rồi.

Nó bị người ta đánh chết.”
“Cho dù nói thế nào thì nó cũng là chồng con.

Có câu nói một ngày là vợ chồng ân tình cũng rất sâu, con thật sự mặc kệ sao?” Buộc lòng ông ta phải nói ra tình hình thực tế.
Tiết Kiến biết, mặc dù Phan Mỹ Nhi chỉ là em gái ở nhà họ Phan.
Nhưng, năng lực rất mạnh.
Chỉ cần Phan Mỹ Nhi ra tay, đừng nói là Tần Thiên và Thiết Lâm Phong mà cả Long Giang cũng phải cúi đầu!
Lần này, cuối cùng Phan Mỹ Nhi cũng đồng ý đến thăm.
Đêm khuya, hai chiếc Mercedes-Benz hộ tống một chiếc Rolls-Royce lặng lẽ dừng trước cổng nhà họ Tiết.
Một vài người đàn ông vạm vỡ mặc vest nhảy ra khỏi chiếc Mercedes-Benz, sau khi cảnh giới mới mở cửa phía sau của chiếc Rolls-Royce.
Vóc dáng và khuôn mặt của Phan Mỹ Nhi xem như là trung bình.


Chiều cao 1m6, khuôn mặt tròn, mắt một mí, làn da trắng.
Đây vốn là một người rất dễ bị phớt lờ nếu đặt trong đám đông.
Nhưng, khi cô ta bước xuống xe, khí trường đó khiến người ta thấy sợ.
Đây không chỉ là thứ có được khi xuất thân danh môn mà còn cần phải nắm giữ quyền lực thật sự.

Hơn nữa còn thao túng cả sự sống và cái chết.
Mặt cô ta không cảm xúc, chậm rãi đi vào sân.
Bởi vì một chân bất tiện nên cô ta rất quan tâm đ ến việc xuất hiện trong mắt công chúng.

Đây cũng là lý do vì sao, cô ta chọn đến đây vào ban đêm.
“Mỹ Nhi, con đến rồi!”
Tiết Kiến kích động đi lên nghênh đón.

Ông ta vốn là ba chồng, nhưng khi đối mặt với con dâu lại giống như một cấp dưới theo thói quen.
“Con mau đi thăm A Nhân đi!”
“Nếu muộn thêm một chút nữa thì e rằng sẽ không gặp.”
Phan Mỹ Nhi lạnh lùng gật đầu, đi đến trong phòng.

Nhìn thấy Tiết Nhân nằm trên giường, cuối cùng trong mắt cô ta cũng hiện lên vẻ phức tạp.
“Tiểu thư, ngồi đi.” Một ông quản gia áo xám bên cạnh vội vàng đem đến một cái ghế.
Phan Mỹ Nhi ngồi ở bên giường, nhìn Tiết Nhân sống dở chết dở ở trước mặt, lạnh lùng nói: “Nói đi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Không phải ông nói, Long Giang là trung tâm của nhà họ Tiết các người sao?”
“Ai ra tay.”
“Ở Long Giang, ai dám ra tay độc ác như vậy.”
“Là một tên tên Tần Thiên!” Tiết Kiến vội nói: “Nếu không ngoài dự đoán, thì đằng sau còn có cả hội thương mại do Thiết Lâm Phong đứng đầu.
“Mỹ Nhi, con xem.”
Ông ta mở video đã qua chỉnh sửa ra.
Phía trên chỉ còn cảnh Tần Thiên đánh Tiết Nhân, không còn cảnh Tiết Nhân cố c**ng bức Tô Tô trước đó.
Phan Mỹ Nhi lạnh nhạt nhìn quản gia áo xám, nói: “Tiêu lão, ông thấy thế nào?”
Tiêu lão tên Tiêu Nghĩa, là một cao thủ nội lực.
Ở nơi có nhiều cao thủ như nhà họ Phan, ông ta rất khiêm tốn.

Là quản gia riêng của Phan Mỹ Nhi.
Trong mắt ông ta hiện lên một tia kinh ngạc, rất lâu sau mới nói một cách nghiêm trọng: “Không ngờ trên đời này lại có cao thủ nội lực trẻ như vậy.”
“Nếu không ngoài dự đoán thì hắn đã dồn nội lực vào thắt lưng, đánh từng cái vào cơ thể của cô gia.”
Vẻ mặt Phan Mỹ Nhi khẽ động, “Nói như vậy, Kiều Lục và Thôi Minh đều là do hắn giết, không liên quan đến nhà họ Thiết?”
Tiêu Nghĩa gật đầu: “Mặc dù tôi chưa tiếp xúc với nhà họ Thiết.

Nhưng, cũng đã nghe nói đến Thiết Hùng ông cụ của nhà họ.”
“Nếu nói Tần Thiền được họ sai khiến thì không giống lắm.”
Phan Mỹ Nhi gật đầu, nhìn Tiết Kiến, lạnh nhạt nói: “Chuyện đến bây giờ, còn không nói sự thực sao?”
“Còn không cầm video hoàn chỉnh ra đây!”
Vừa nhìn cô ta đã nhận ra, video này đã được chỉnh sửa.
Tiết Kiến biết không thể giấu được, không còn cách nào khác đành phải phát video hoàn chỉnh.

Nhìn thấy Tiết Nhân ở trong phòng, lộ ra bộ mặt thật, cố c**ng bức một người phụ nữ xinh đẹp, trong mắt Phan Mỹ Nhi lập tức bùng lên ngọn lửa.
“Con dâu!” Tiết Kiến quỳ xuống trước mặt.

Hối hận nói: “A Nhân nhất thời hồ đồ, đã phạm phải sai lầm không nên phạm!”
“Anh ta đã chịu trừng phạt.”
“Bây giờ, nhất định phải báo thù cho anh ta ư!”
“Đây xem như là chuyện cuối cùng ba cầu xin con thay cho A Nhân sắp chết!”
Phan Mỹ Nhi không nói chuyện, nhìn chằm chằm video.
Cảnh Tần Thiên đánh Tiết Nhân được phát đi phát lại.
Những lời hắn nói với Tiết Nhân, vẫn đang vang vọng trong không trung.
“Tao đảm bảo, mày sẽ r3n rỉ ba ngày ba đêm rồi chết.”
“Thiếu một giây, thì tao thua.”
“Tao là Tần Thiên.”
“Tao đang đợi bọn mày đến trả thù.”
Phan Mỹ Nhi không nói chuyện, người khác cũng không dám nói chen vào lung tung.

Trong phòng im lặng, chỉ có tiếng r3n rỉ ngắt quãng của Tiết Nhân.
Nhưng âm thanh của anh ta đã rất thấp, có vẻ như anh ta có thể sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, Phan Mỹ Nhi hành động.
Dường như không kiên nhẫn, cô ta bỗng kéo cái chăn bên cạnh qua đè lên mũi và miệng của Tiết Nhân.
“Con dâu, con làm gì vậy?!” Tiết Kiến giật mình.
Tiêu Nghĩa lạnh lùng cười nói: “Tiết gia, ông biết đấy, thực ra đây là chuyện tốt đối với cô gia.”
“Để cậu ta giải thoát sớm một chút đi.”
Tiết Kiến ngây ra tại chỗ.
Bên dưới tấm chăn, dường như Tiết Nhân động đậy vài cái.

Chẳng mấy chốc đã không còn hơi thở.
Phan Mỹ Nhi tự tay kết thúc sinh mệnh của chồng, nhìn Tần Thiên trong video cô ta cười khẩy nói: “Không phải mày nói, sẽ để cho anh ta r3n rỉ ba ngày ba đêm sao?”

“Thời gian vẫn chưa đến, anh ta đã chết.”
“Cho nên, mày thua rồi.”
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người trong phòng đều có chút sởn gai ốc.

Hóa ra chỉ là để cho Tần Thiên thua mà Phan Mỹ Nhi đã tiễn Tiết Nhân lên đường trước.
Tiết Kiến ngã phịch xuống đất.
Phan Mỹ Nhi ngồi trên ghế, chợt cười.

Cô ta cao cao tại thượng nhìn Tiết Kiến, nói: “Ba chồng, bây giờ A Nhân chết rồi, tiếp theo ông định làm thế nào?”
Tiết Kiến không dám nhìn vào mắt Phan Mỹ Nhi, nhỏ giọng nói: “A Nhân mất rồi, ta sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Chỉ mong con dâu trả thù cho nó!”
“Còn ta cũng đã gần đất xa trời, sau này sẽ không phiền con dâu lo lắng.”
“Phải không?”
Phan Mỹ Nhi mỉm cười, nói: “Không phải ông còn có một đứa con trai nữa sao?”
“Con nói cái gì?” Tiết Kiến sợ hãi ngẩng đầu lên.
Phan Mỹ Nhi cười lạnh lùng nói: “Ba chồng thật là bảo đao không già, năm ngoái cô vợ nhỏ ông bao dưỡng đã sinh cho ông một đứa con trai mập mạp.”
“Ông đưa mẹ con họ đến nơi khác, là không muốn để cho cả gia đình chúng ta sum họp sao?”
“Ba chồng, quá xa cách rồi nhỉ.”
“A Nhân có biết anh ta còn có một đứa em trai vừa mới biết đi không?”
Tiết Kiến phản ứng kịp, dập đầu rầm rầm.
“Đều là do ta nhất thời hồ đồ!”
“Con dâu, cầu xin con tha cho mẹ con họ!”
“Họ không liên quan gì đến nhà họ Tiết cả!”
“Không liên quan?” Nụ cười trên mặt Phan Mỹ Nhi biến mất, cô ta lúc này trông giống như một nữ vương đang nắm giữ sự sống và cái chết.
“Vậy ông lén lút lập di chúc để ở chỗ luật sư Vương là có chuyện gì?”
“Nhà họ Tiết lập nghiệp dựa vào nhà họ Phan chúng tôi, vậy mà ông muốn chuyển một nửa tài sản thừa kế ra ngoài sau lưng tôi, ba chồng, ông cảm thấy có thích hợp không?”.