Thần Ma Cung Ứng Thương

Chương 6: Thanh Nguyệt học viện khảo hạch



Chương 6. Thanh Nguyệt học viện khảo hạch

“Nhị Lang dừng tay!”

Giang Thái Huyền vội vàng ngăn ở giữa hai người, ngăn Võ Tòng lại: "Ngồi xuống trước. . . . . . Đứng cũng được, chúng ta đem sự tình nói cho rõ ràng."

Giang Thái Huyền vốn định để ba người ngồi xuống nói chuyện, nhưng nghĩ đến, nhà mình đã hết ghế ngồi cũng không muốn nhường Võ Tòng ngồi nên chỉ có thể để đứng nói.

Võ Tòng nhíu mày, không nói gì, nhưng là không hề động thủ.

Thấy Võ Tòng không động thủ, Tây Môn mập mạp cũng thở phào nhẹ nhõm, chí ít, mình tạm thời sẽ không bị đánh .

“Võ Nhị, ngươi hẳn là biết, nơi này không phải quê của ngươi.” Giang Thái Huyền nói.

Võ Tòng gật đầu, từ lúc mọc ra từ cây Võ Tòng hắn đã biết rồi.

"Tây Môn Tình, tình trong ân tình, hắn cũng chỉ là nghe được câu chuyện của ngươi, hơn nữa từ nhỏ bị gia tộc vứt bỏ, không có tổ tông, tổ tiên gì, theo bản năng muốn tìm tổ tiên....."

"Vậy cũng không nên tìm tên cẩu tặc Tây Môn Khánh kia!" Võ Tòng cả giận nói.

"Không tìm, về sau tuyệt đối không tìm nữa, lần này là tại hạ lỗ mãng rồi." Tây Môn mập mạp vội vàng lắc đầu, có đánh chết hắn cũng sẽ không nhận Tây Môn Khánh kia làm tổ tiên nữa.

Khuyên can mãi, cuối cùng cũng khiến Võ Tòng hết giận, không tìm Tây Môn mập mạp phiền phức nữa, cũng khiến cho gánh nặng trong tim của Tây Môn mập mạp nhẹ xuống.

Thật ra Võ Tòng đã sớm biết, đây chỉ là hiểu lầm, chỉ là hắn tức không nhịn nổi, cái tên mập mạp này nhận Tây Môn Khánh là tổ tiên thì cũng thôi đi, còn mắng Võ Đại Lang là thằng lùn.

Võ Đại Lang là ca ca ruột của hắn, vị trí trong lòng cực kỳ quan trọng, nếu không phải Tây Môn mập mạp kia thể chất đặc thù, một chiêu kia, tuyệt đối sẽ bị đánh chết .

Có Giang Thái Huyền giải thích, Võ Tòng cũng sẽ không động tới Tây Môn mập mạp, chỉ là trong lòng còn có chút bất mãn, giọng lạnh lùng nói: "Còn không đem con hổ này xử lý đi? Ngươi định để cho ta và tràng chủ động tay sao?"

"Lập tức xử lý, ta liền bắt đầu ngay." Tây Môn mập mạp cả người run lên, vội vàng chạy về hướng lão hổ.

"Da hổ phải nguyên vẹn, đây là để tràng chủ làm đệm ghế để ngồi, dám làm rách một chút ta sẽ lột da của ngươi!" Võ Tòng cười lạnh nói.

"Sẽ không, tuyệt đối sẽ không." Tây Môn mập mạp lau mồ hôi, bị dọa đến nỗi tay run.

Cho ta làm đệm ghế để ngồi? Trong lòng Giang Thái Huyền giật mình một cái, da của yêu hổ Tiên Thiên được ngồi dưới mông? Điều này nếu để cho người ta biết, chắc chắn bị đánh chết?

"Tràng chủ, sao người lại che bảng hiệu vậy?” Võ Tòng nhìn về phía cửa đạo tràng, nhíu nhíu mày, tiến lên phủi phủi, nói: "Thế này thì buôn bán cái gì, ta làm sao kiếm được tiền?"

"......." Giang Thái Huyền.

“Má ơi.” Tây Môn mập mạp quay đầu nhìn thoáng qua, lại bị dọa lần nữa.

Thần Ma đạo tràng, bồi dưỡng, thuê, bán ra, thu về tất cả Thần Ma, phục vụ dây chuyền.

"Tên quỷ kêu cái gì, làm việc nhanh lên." Võ Tòng cả giận nói.

"Được, được, đi làm liền." Tây Môn mập mạp liên tục gật đầu.

"Huyền ca điên rồi? Thôi vậy, điên thì điên, không quản nữa, có thịt ăn là được, với lại, nơi này ngày thường cũng không có ai đến." Tây Môn mập mạp thầm nghĩ.

Tây Môn mập mạp cầm đao lột da một cách khó khăn, hết cách rồi, hắn chỉ là phế vật, tay trói gà không chặt, đây là xác của yêu thú Tiên Thiên có thể lột da ra cũng không tệ rồi.

Nhưng quá chậm, Giang Thái Huyền đều đói rồi.

Cuối cùng, vẫn là Võ Tòng tự mình động tay, Tây Môn mập mạp múc nước rửa sạch, nấu cơm làm đồ ăn, về phần Giang Thái Huyền , đương nhiên là nhàn rỗi .

Giang Thái Huyền ngược lại là muốn giúp đỡ, nhưng bị Võ Tòng thẳng thắn từ chối, nói gì mà tràng chủ sao có thể làm loại chuyện này được? Đợi ăn là được rồi, điều này khiến trong lòng Tây Môn mập mạp thực đau lòng, cách đối xử quá chênh lệch.

Thật vất vả mới xử lý được cả con hổ, nấu được một cái bắp đùi, sau đó Tây Môn mập mạp lại phải đi nhặt ít củi dựng lên để nướng một cái chân.

""Đã hơn một năm không ăn thịt , lần này phải ăn cho đủ." Giang Thái Huyền nuốt nuốt nước miếng, rau dại hắn đã sớm ngấy rồi.

Tây Môn mập mạp cũng rất kích động, có thịt rồi, đối với những chuyện không vui trước kia đều quên hết sạch.

Rất nhanh, thịt hổ đã chín, rải gia vị lên, tuy rằng không có tiền, nhưng Giang Thái Huyền là người đã tiếp thu qua giáo dục cao đẳng ở kiếp trước nên cũng tìm được không ít đồ gia vị ở rừng rậm này.

Hương thơm bay tứ phía, canh thịt sôi sùng sục, mặt Tây Môn mập mạp đỏ hết lên, đây là nôn nóng chứ không phải mệt.

"Được rồi, có thể ăn rồi." Giang Thái Huyền ra lệnh một tiếng, lấy lên một miếng thịt ăn như gió cuốn.

Tây Môn mập mạp cũng không chậm trễ, Võ Tòng ngược lại lắc đầu bật cười, thỉnh thoảng ăn một miếng, sau đó, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

"Huyền ca, vừa rồi ở trong thôn, ta nghe được một chuyện, học sinh của Thanh Nguyệt thành bắt đầu khảo hạch rồi." Tây Môn mập mạp nuốt xuống một miếng thịt mặt tràn đầy hưởng thụ nói.

"Khảo hạch bắt đầu rồi? Chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta?" Giang Thái Huyền bĩu môi, cũng không quan tâm.

"Huyền ca, nghe nói lần này nhiệm vụ khảo hạch là xuyên qua rừng rậm này, tiến vào Yêu Thú sơn mạch, săn giết yêu thú.” Tây Môn mập mạp nói.

“Tới nơi này săn giết yêu thú? Đệ nói thật chứ?" Giang Thái Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu, thịt cũng không vội mà ăn.

Võ Tòng cũng nhìn về phía Tây Môn mập mạp, muốn chứng thực xem tin tức này có phải thật hay không.

"Thật, sáng sớm ngày mai liền đến.” Tây Môn mập mạp nói.

"Ừm, ngon, thịt của yêu thú Tiên Thiên này ăn ngon thật.” Trong lòng Giang Thái Huyền đã có tính toán, lần nữa ăn như gió cuốn.

Tây Môn mập mạp liên tục gật đầu: " Thịt của yêu thú Tiên Thiên này ẩn chứa năng lượng rất mạnh, đệ cũng cảm nhận được toàn thân tràn đầy khí lực."

"Nếu tràng chủ thích, lần sau Võ Tòng lại giết vài con nữa" Võ Tòng nói.

Tây Môn mập mạp bị hù khẽ run rẩy, giết vài con nữa, Võ Tòng này không biết lợi hại đến mức nào?

Giang Thái Huyền hiện tại đối với Võ Tòng rất vừa lòng, đối với Thần Ma đạo tràng cũng rất hài lòng, có thịt ăn, còn là thịt của yêu thú Tiên Thiên, dù là đạo sư học viện Thanh Nguyệt cũng chưa có đãi ngộ này.

Cơm nước xong, Tây Môn mập mạp liền đi về, từ đầu đến cuối cũng không vào Thần Ma đạo tràng.

Sau khi Võ Tòng ăn no, cũng không đi vào đạo tràng mà đi thẳng tới bên cây Võ Tòng, hóa thành một đạo thanh quang, biến thành quả, treo trên cây.

"Cây Thần Ma, đáng tiếc, không có dịch dinh dưỡng Thần Ma." Giang Thái Huyền thở dài, không có dịch dinh dưỡng mọc ra Thần Ma phải cần đợi một vạn ba nghìn tám trăm năm!

"Thừa dịp năng lượng trong thịt còn chưa tiêu tán, mau chạy đi tu luyện." Giang Thái Huyền vung tay lên, đem tất cả phần thịt hổ, da hổ còn thừa cất vào kho hàng cá nhân rồi vào đạo tràng tu luyện.

Yêu thú Tiên Thiên ẩn chứa một vài năng lượng rất mạnh, Giang Thái Huyền vận chuyển công pháp, hấp thu năng lượng trong đó.

“A, Võ đạo cấp bốn?”

Mới vừa tu luyện không lâu, Giang Thái Huyền đã đột phá, trải qua Thần Ma đan cải tạo, hắn tu vi vốn đã đến Tam giai đỉnh phong, kinh mạch toàn thân được Thần Ma đan đả thông, giờ phút này hấp thu năng lượng bên trong thịt thú tự nhiên mà đột phá.

Mà lúc này, trong cơ thể Giang Thái Huyền lại xuất hiện năng lượng của Thần Ma đan bắt đầu rèn luyện thể chất.

Một đêm không nói chuyện, Giang Thái Huyền tu luyện một đêm, tu vi thành công đạt tới võ đạo cấp bốn trung kỳ.

Thần Ma đan rèn luyện thể chất, khiến cho cả người hắn có một loại tức khí ê ẩm, vội vàng múc nước thanh tẩy một phen.

"Tràng chủ."

“Chết tiệt.”

Vừa thanh tẩy xong, Vô Tòng im hơi lặng tiếng xuất hiện ở bên cạnh hắn, hắn giật mình: "Sao ngươi lại ra đây?"

"Trời sáng rồi, không phải nói có người đến khảo hạch sao? Cơ hội của chúng ta đến rồi." Võ Tòng chờ mong nói.

Giang Thái Huyền gật gật đầu, nói: " Đúng vậy, chờ ta cầm bảng hiệu, trước tiên chúng ta đi xuống dưới thôn, bọn họ sẽ không đi qua nơi này mà sẽ trực tiếp tiến vào sâu bên trong rừng."

Cuộc làm ăn đầu tiên, thời hạn ba ngày, hiện tại đã là ngày thứ hai rồi, hắn nhất định phải hoàn thành, hơn nữa phải hoàn thành thật tốt, lấy được ngoài mức phần thưởng quy định.

Nơi này là vườn thuốc của học viện Thanh Nguyệt, bình thường không có việc gì sẽ không cho người qua đây, đặc biệt là những học sinh kia, nếu không, vườn thuốc nơi này sớm đã gặp họa rồi.