Thần Ma Chi Mộ

Chương 478: La Hầu Chi Cung





Chính nhờ vào La Hầu chi cung này, trong viễn cổ chiến tranh, Đại Tự Tại Thiên đã giết vô số thần ma phương tây.

Thậm chí đến nữ thần báo oán khiến người ta sợ hãi của phương tây – Nemesis – cũng bị La Hầu chi cung bắn một mũi tên xuyên qua, thần hồn câu diệt!
La Hầu chi cung có thể xưng là pháp bảo cường đại nhất của Đại Tự Tại Thiên.

Cho dù những pháp bảo khác đều bị hủy trong chiến tranh kịch liệt thời viễn cổ, nhưng La Hầu chi cung vẫn chẳng sao cả.

Triệu Thụy cầm La Hầu chi cung trong tay, hắn có thể cảm nhận rõ ràng một oán linh cường liệt nổi dậy, từ trong thần cung truyền ra cuồn cuộn không dứt.

Đây đại khái là tàn niệm bất cam của ma thần La Hầu khi bị Đại Tự Tại Thiên chém giết, vẫn còn tồn tại tới nay!
Triệu Thụy cảnh giác trong lòng, trước nay những viễn cổ pháp bảo có mang oán niệm này, tuy uy lực cường đại, nhưng nguy hiểm dị thường.

Hơi sơ ý một chút là có thể bị oán niệm trong pháp bảo làm bị thương, nếu oán linh cường đại, thậm chí còn có thể nguy hiểm tới tính mạng!
La Hầu là ma thần trong truyền thuyết Ấn Độ cổ, oán linh của hắn tuyệt đối đáng sợ!
Triệu Thụy cầm La Hầu chi cung, hết sức cẩn thận khống chế chân khí trút vào từng chút một.

Trong chớp mắt khi chân khí trút vào, viễn cổ oán linh ẩn nấp trong La Hầu chi cung đã bị kích hoạt.

Oán niệm cực kì nồng đậm, mang theo khí tức hung hãn vô cùng từ trong La Hầu chi cung điên cuồng tuôn ra, xông ra bốn phương tám hướng.

Oán niệm, sát khí này cường đại tới mức, một số băng mộ hơi yếu một chút trong Tiên Ma lăng viên đã không chịu nổi, bắt đầu nứt ra!
Tiếp đó, một sức hút cường đại không thể kháng cự từ trong La Hầu chi cung truyền ra, như một hung thú đói khát há họng cắn nuốt chân khí của hắn!
Triệu Thụy chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể mình không ngừng bị rút cạn đi, cơ hồ không thể ngăn lại!

Theo chân khí trút vào, La Hầu chi cung vốn ảm đạm vô quang bắt đầu tỏa ra quang mang rực rỡ.

Chỉ là quang mang này tịnh không phải màu lam thẫm trong suốt như ban đầu, mà pha lẫn màu đen như mực.

Màu đen trong quang mang càng lúc càng đậm, đến cuối cùng, cơ hồ nhuộm cả La Hầu chi cung màu lam thành màu đen!
Triệu Thụy không khỏi cười khổ, uy lực của La Hầu chi cung này thật khiến người ta chấn kinh.

Chỉ cần khí tức tán phát ra đã chấn nứt băng mộ đẳng cấp hơi thấp trong Tiên Ma lăng viên.

Nếu có thể dùng La Hầu chi tiễn thuận lợi bắn ra, uy lực chỉ sợ sẽ kinh thiên động địa!
Chỉ là oán linh còn lại trong ma cung này cũng không khỏi quá cường đại rồi, không chỉ làm hắn không thể nắm giữ, trái lại còn phải chịu tổn hại.

Nếu không nhanh chóng thoát khỏi ma cung này, chẳng bao lâu nữa, chân khí toàn thân hắn sẽ bị hút đi sạch sẽ.

Mà bản thân hắn cũng chỉ sợ vì thế mà chết!
Triệu Thụy tự nhiên không muốn mình biến thành một cái xác khô, làm bạn với những tiên ma viễn cổ này.

Hắn bắt đầu khống chế chân khí đang chảy ra, đồng thời nỗ lực tách khỏi La Hầu chi cung.

Thế nhưng, La Hầu chi cung giống như bị dán cứng vào tay, không cách nào thoát ra được!
Oán niệm của viễn cổ ma thần La Hầu thực sự quá cường liệt, hắn còn khuya mới chống cự được!
Sắc mặt Triệu Thụy hơi ngưng trọng, chân khí trong cơ thể hắn đã không còn lại bao nhiêu.

Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ hắn sẽ thực sự dữ nhiều lành ít!

Triệu Thụy cúi đầu suy nghĩ hai giây, rồi rút từ Càn Khôn giới chỉ ra Thị Huyết ma đao, cầm Thị Huyết ma đao đặt vào chỗ tiếp xúc giữa tay và La Hầu chi cung, từ từ cắm vào, thử dùng Thị Huyết ma đao nạy La Hầu chi cung ra khỏi tay.

Nếu có thể thành công, đương nhiên là tốt rồi.

Nếu không, chỉ có thể làm cách xấu nhất, chém đứt tay phải mình xuống, với thể chất đặc thù của hắn, lại luyện chế một số tiên dược liệu thương, phục hồi lại cánh tay tịnh không phải chuyện gì khó.

Còn may tình hình không tới mức đó, theo sự cắm vào của Thị Huyết ma đao, La Hầu chi cung và bàn tay Triệu Thụy từ từ tách ra từng chút một, sau cùng rơi trên đất.

Triệu Thụy liền cảm thấy chân khí trong cơ thể đang điên cuồng tuôn ra bỗng theo đó mà ngừng lại.

Hắn không khỏi thở phào một hơi, thầm kêu nguy hiểm.

Tuy có một miếng da thịt trên bàn tay bị kéo theo đứt xuống, nhưng nguy hiểm cũng coi như đã trôi qua.

Lúc này hắn lại cúi xuống nhìn La Hầu chi cung đó, do không có chân khí cung cấp, quang mang của La Hầu chi cung nhanh chóng ảm đạm, khôi phục nguyên trạng, khí tức tà ác của ma cung tán phát ra cũng biến mất vô ảnh vô tung.

Triệu Thụy vội vàng nhặt cây cung đó lên, vứt vào Càn Khôn giới chỉ, ma cung này thật quá nguy hiểm, trước khi có thể ngăn chặn nắm giữ, tốt nhất là đừng dùng đến.

Đương nhiên, chờ đợi một thời gian lâu như vậy, chẳng dễ dàng gì mới được một cơ hội tiến vào Tiên Ma lăng viên, lấy được kiện bảo vật này, nếu cứ bỏ đó không xài, đúng là phí uổng của trời.

Hắn suy nghĩ một hồi, quyết định đi tới Thiên Phúc ảo cảnh, bái phỏng Huyền Linh đạo trưởng của Luyện Khí Tông.


Huyền Linh đạo trưởng là Luyện khí đại tông sư của tu chân giới, có lẽ sẽ có biện pháp áp chế oán niệm của La Hầu trong ma cung.

Quyết định chủ ý, Triệu Thụy bèn lấy Cửu Cung Xuyên Không Lệnh trong Càn Khôn giới chỉ, tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh.

Xuyên qua biển mây mênh mông, Triệu Thụy đáp xuống quảng trường to lớn của Huyền Không Đảo.

Hắn lập tức phát hiện, tình cảnh trên quảng trường lần này khác rất nhiều so với lần trước hắn đến!
Trước đây mỗi lần hắn đến, trên quảng trường luôn có tiếng người như sôi, chen vai thích cánh, náo nhiệt phi phàm.

Thế nhưng hiện tại, quảng trường to thế, lại không thấy một bóng tu chân giả, phảng phất như toàn bộ đột nhiên biến mất, yên ắng tới mức khiến người ta kinh ngạc!
Trong lòng Triệu Thụy không khỏi hồ nghi, hắn xuyên qua quảng trường, đi thẳng tới cửa hiệu của Luyện Khí Tông, hiện tại bên trong cũng vắng vẻ như thế.

Thậm chí đến đệ tử Luyện Khí Tông trông coi cửa hiệu cũng đều ủ rũ chán chường.

Triệu Thụy tiến tới trước một đệ tử tương đối quen thuộc hỏi: “Huyền Linh đại sư đâu rồi?”
Đệ tử trẻ tuổi đó nhìn Triệu Thụy một cái, nhận ra Triệu Thụy là khách quý của Huyền Linh đạo trưởng, không dám chậm trễ, vội vàng đáp: “Thật không khéo, sư tổ không có ở đây, ông ta đã đi Côn Luân sơn, tham gia Tiên Tứ đại hội của Kính Thủy môn rồi.


“Vậy Huyền Linh bao giờ mới về?”
“Cái đó thì tôi không biết, có thể là vài ngày nữa, cũng có thể là vài năm nữa.

Tiên Tứ đại hội là lần thịnh hội long trọng nhất trong mấy trăm năm trở lại đây của tu chân giới.

Đại bộ phận tu chân giả trong tu chân giới đều tham gia.

Sư tổ có thể gặp bạn cũ nhiều năm không gặp trong đại hội, đến lúc đó, bọn họ cao hứng, kết bạn vân du tứ hải cũng không biết chừng.



Triệu Thụy nghe tên đệ tử đó nói vậy liền bỏ ý định chờ Huyền Linh đại sư trở về, hắn có ý tới Côn Luân, tự mình bái phỏng Huyền Linh, bèn hỏi: “Tiên Tứ đại hội rốt cuộc là thịnh hội kiểu gì? Nếu ta đi tham gia, vậy có hạn chế gì không?”
Đệ tử của Luyện Khí Tông đáp: “Tiên Tứ đại hội là chỉ tiên nhân đã đắc đạo phi thăng, có lúc sẽ ban pháp bảo đã từng dùng qua xuống cho môn hạ đệ tử.

Tu chân giả cho dù có cường hãn tới đâu, vẫn là nhân loại.

Thế nhưng sau khi phi thăng thành tiên, lại thành thần tiên cao cao tại thượng! Giữa hai bên, có thể nói là cách biệt như trời với đất!
Pháp bảo do thần tiên ban xuống, uy lực sao có thể không lớn?
Tuy bị thiên quy ép buộc, tiên nhân đắc đạo thành tiên không thể ban vật của tiên ma giới cho nhân gian.

Nhưng họ có thể lén lút lấy pháp bảo mình đã từng dùng thời còn tu chân tặng lại cho người sau.

Những tiên nhân này trước khi đắc đạo thành tiên vốn chính là cường giả mũi nhọn của tu chân giới, pháp bảo mà họ dùng, đều là tinh phẩm trong tinh phẩm.

Lại thêm nữa, những pháp bảo đó đã nhiễm tiên khí của tiên ma giới, uy lực lại càng vô cùng!
Bất quá, loại tiên tứ như vậy hết sức hiếm hoi, tu chân giới mấy trăm năm mới có thể xuất hiện một lần, vì vậy hết sức long trọng.

Bất luận là tu chân giả, hay là yêu ma quỷ quái, đều muốn tới Côn Luân, muốn tận mắt xem thử tiên nhân rốt cuộc ban xuống bảo bối gì, có thể phá vỡ kết cục hiện tại của tu chân giới không.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao đoạn thời gian này việc làm ăn lại ế ẩm như vậy.


Triệu Thụy nổi lòng hiếu kì, hắn muốn xem thử tiên nhân rốt cuộc ban xuống bảo vật gì.

Thế là hắn xoay người rời khỏi Thiên Phúc ảo cảnh, rồi triển động thân hình, đằng không bay lên, bay về hướng Côn Luân sơn.

(lsqk: thằng này định tới Côn Luân từ Thiên Phúc ảo cảnh chắc? :)) )