Thần Giáng

Chương 9: Hoàng gia tranh đấu



Hoàng gia, phòng của nhị hoàng tử Chu Viễn, hắn cười haha nhìn tư liệu trước mắt, bên cạnh là tam hoàng tử Chu Dĩ Kha đang bất đắc dĩ nhìn hắn.

"Không ngờ tứ đệ gan cũng thật lớn, không biết chuyện này mà truyền ra ngoài, ngôi vị hoàng tử của hắn có giữ được không? Dám cấu kết với đám cáo già bên kia, làm cho bên mình thương vong vô số, lại giả vờ đưa quân viện trợ để lấy danh tiếng, phụ hoàng mà biết tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!"

Chu Dĩ Kha trầm ngâm nhìn tài liệu một lúc rồi nói. "Ngươi nghĩ tại sao hắn lại có thể liên lạc với sinh vật bên kia, việc này phía sau có lẽ có bàn tay của đại hoàng tử, đại ca muốn xử lý hắn, chúng ta phải đề phòng hơn, lũ cáo già bên kia nhìn như giúp chúng ta tranh đoạt ngôi vị, nhưng âm mưu ẩn trong đó thì khó mà lường được.”

Chu Dĩ Kha dừng lại một chút, nói tiếp. “Nhị ca, ngươi có từng nghĩ đến, lỗ hổng không gian tồn tại lâu như thế, trong hoàng gia có lẽ không chỉ có chúng ta liên lạc được với bên kia lỗ hổng..."

"Không lẽ ngươi định nói rằng, phụ hoàng cũng từng nhờ sự trợ giúp của phía bên kia để bước lên hoàng vị?.” Thần sắc của nhị hoàng tử trầm xuống tiếp lời.

Tam hoàng tử lặng im nhìn hắn, tâm có chút rét lạnh. Nếu đúng là như thế, bọn hắn cũng chỉ là những quân cờ nhảy nhót trong tay phụ hoàng mà thôi!

Trong khi các thế lực ngầm dậy sóng, thì Triệu Thần đang ung dung lên phi hạm bay về đế đô.

Sự kiện quái triều đã trôi qua vài ngày, Vương Tư Bân nói cuộc thi đấu giữa hai học viện sắp diễn ra, bảo hắn quay về học viện chuẩn bị cho tốt.

Bước xuống phi hạm, điều đầu tiên mà hắn làm là đi dạo khu trung tâm, ăn một bữa no nê, mỹ thực ở đây đa dạng phong phú, có rất nhiều món hắn muốn nếm thử, tiểu xà quấn ở cổ tay hắn tò mò đưa lưỡi ra thử một chút, sau đó ánh mắt nó sáng lên, nhanh như chớp quét sạch hết đồ ăn trên bàn, xong xuôi còn ợ lên một cái, mới thoả mãn trở về cổ tay hắn ngủ.

Triệu Thần trơ mắt nhìn từ đầu tới cuối, bất đắc dĩ đành phải gọi chủ quán lấy thêm một phần đồ ăn.

Trên đường trở về ký túc xá, bỗng nhiên Triệu Thần nhìn về một phương hướng, phát giác ở ngọn núi cách đó không xa, có linh lực dao động rất mạnh, hắn tò mò vận linh khí chạy đến đó, lúc chạy hắn không khỏi nhớ đến lúc ngự kiếm phi hành ở kiếp trước, thực sự, cảm giác tốt hơn chạy bộ rất nhiều!

Linh lực bạo động ở phía sau một ngọn núi, một đám người đang đánh nhau, một bên cầm đầu là một người đàn ông mặt sẹo, mấy người đàn ông đang vây giết một thiếu niên, Triệu Thần nhạy bén phát hiện, linh khí đang bạo động phát ra từ cái hộp thiếu niên kia đang ôm.

Đây là hiện trường đoạt bảo đi?

Triệu Thần ẩn thân trong bóng đêm, hắn quan sát thiếu niên kia, người trẻ tuổi này dị năng ở cấp sáu, sắp đạt đến cấp bảy, da trắng môi hồng, quần áo mặc trên người thuộc loại cao cấp, có lẽ là thiếu gia của gia tộc nào đó. Ba người đàn ông còn lại có hai tên dị năng cấp năm và một tên dị năng cấp sáu, bị ba người đàn ông vây đánh khiến cho thiếu niên kia chật vật không ít. Cuộc chiến đang dần trở nên kịch liệt, thiếu niên kia cũng sắp đạt tới giới hạn, một chọi ba đối với hắn là quá sức.

Cảm ứng được một đám người nữa đang hướng về phía bên này, Triệu Thần đoán chắc hẳn là bảo tiêu của thiếu niên kia. Hắn tính toán thời gian, thi triển vô cực huyền ảnh, thân hình huyễn hoá như gió bay về phía thiếu niên, nhanh tay chộp lấy chiếc hộp trong ngực hắn.

Bốn người đang đánh nhau hăng say, không biết một thân pháp quỷ dị từ đâu lao tới, đợi đến khi bọn hắn phản ứng lại, thân ảnh kia cũng đã đi ra xa hàng trăm mét, trong gió còn loáng thoáng truyền đến một câu cảm tạ.

Ba người đàn ông và thiếu niên trẻ tuổi: “…”???

Cảm tạ cái xxx nhà ngươi!

Người thiếu niên tức hộc máu hét lên, đội bảo tiêu của hắn vừa lúc chạy đến giải quyết ba người đàn ông kia.

"Đi điều tra xem hắn là ai!! Huyền thiết ở trong tay hắn!." Hắn gần như hộc máu rống lên, đoàn người nhanh chóng đuổi theo, nhưng thân ảnh đó đã không còn bóng dáng.

Trong ký túc xá của học viện, Triệu Thần mở hộp gỗ hắn vừa cướp được ra, kinh hỷ phát hiện đây cư nhiên là huyền thiết vạn năm, chỉ kết tinh trong mạch núi lửa ngầm dưới biển sâu nghìn mét, được tôi luyện vạn năm mới hình thành, nơi ấy cực kỳ hung hiểm, còn có quái vật cấp cao ở dưới đáy biển canh giữ, là tài liệu quý hiếm có giá trị trên trời.

Triệu Thần mỹ mãn nhìn chiến lợi phẩm của mình, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, hắn bị một loạt tiếng đập cửa đánh thức từ trong mộng, lúc ra mở cửa, chỉ thấy bên ngoài là một thiếu niên ăn mặc sặc sỡ, tóc màu bạch kim đang mỉm cười nhìn hắn.

"Chào đồng học, ta là Vũ Hoắc Hạo, mới nhập học cách đây không lâu, từ giờ trở đi chúng ta là bạn cùng phòng.”

Triệu Thần gật đầu đi vào trong, để lại Vũ Hoắc Hạo đứng bên ngoài, hắn xấu hổ cười một tiếng, cũng không để ý bản thân bị bạn cùng phòng lạnh nhạt, tay kéo vali hành lý bước vào bên trong.

Sắp tới ngày thi đấu, học sinh trong trường đều đổ xô đến sân tập huấn rèn luyện. Triệu Thần lại ngoại lệ, hắn không nhốt mình trong phòng tu luyện cũng là đi thu thập nguyên liệu, hắn muốn rèn cho mình một thanh kiếm, theo đó tần xuất hắn nhận nhiệm vụ ra vào các lỗ hổng không gian càng ngày càng nhiều, hành tung trong học viện thoắt ẩn thoắt hiện, đến khi thời gian thi đấu còn cách một ngày, hắn mới chịu quay về học viện.

Lại nói mối quan hệ của hắn với bạn cùng phòng cũng không được thân thiết cho lắm. Chỉ cần vừa nghĩ tới đêm hôm trước hắn vừa mới cướp đoạt bảo vật của người ta, sáng hôm sau người ta lại mang theo nụ cười thân thiện tới tận cửa, nói là bạn cùng phòng với hắn, nghĩ như thế nào hắn cũng có chút cảm giác không được tự nhiên, vì thế nên Vũ Hoắc Hạo bị lơ đẹp trong mấy ngày qua.

Nơi thi đấu giữa hai học viện rất rộng lớn, xung quanh khán đài đông đúc, đội văn nghệ nữ sinh của hai học viện ra sức nhảy múa, cỗ vũ cho học viện của mình, còn có một màn hình lớn ở khán đài để tiện cho khán giả quan sát trong lúc thi đấu. Triệu Thần từ phòng thay trang phục bước tới, gia nhập với đội ngũ thi đấu, lần thi đấu kỳ này học viện đề cử ra hai mươi thành viên xuất sắc nhất, ai thắng sẽ được vào vòng trong, cuộc thi đấu giữa các học viện thường thường đều được tuyển chọn từ các tinh anh, thành công hay thất bại là ở bản thân, các lão sư căn dặn một khi đã lên đài, chỉ cần không ảnh hưởng tới tính mạng, còn lại tuyệt đối không được nương tay với đối thủ.

Triệu Thần ngồi trên băng ghế đại biểu cho học viện Đông Hoàng, nhìn cuộc chiến bên dưới, số thứ tự của hắn là số thứ bảy, không sớm cũng không muộn, vừa vặn cho hắn thời gian rảnh rỗi để quan sát trận đấu.

Cuộc chiến đầu tiên là học viện Đông Hoàng Vương Lâm đấu với Chiến Nhất của học viện Tây Thành, cả hai đều thuộc về dị năng hệ hoả, có tính công kích cao, chẳng mấy chốc làm cho xung quanh nóng rực lên, từng chiêu thức được tung ra, cầu lửa bay mịt mù, thật là một trận chiến nóng bỏng.

Triệu Thần kiếp trước từng là đại lão nhận độ kiếp phi thăng, kinh nghiệm chiến đấu nhiều vô kể, đối với hắn những trận đấu này không khác gì xem trẻ con múa kiếm là mấy, đến lúc hắn nhàm chán gần như ngủ gục thì mới tới lượt hắn lên đài, những đàn học viên xung quanh đều bất đắc dĩ nhìn hắn.

"Trận thứ bảy, Triệu Thần đấu với Dung San San!"

Dung San San là học sinh năm hai của học viện Tây Thành, nghe đến tên mình nàng cầm roi lạnh lùng đi lên sàn đấu, dị năng của nàng là hệ băng cấp sáu.

Bắt Đầu!

Tiếng hô của trọng tài vang lên, cùng lúc tiếng roi xé gió mang theo băng nhọn sắc bén vút lại đây, Triệu Thân vận dị năng tạo thành một tấm khiên bằng lôi, đỡ đòn đánh của đối phương, hắn nhanh nhẹn né tránh dây roi đầy băng nhọn của Dung San San, thân ảnh nhanh như chớp dần dần áp sát nàng.

Dung San San thầm kêu không ổn, nàng dùng roi chỉ có lợi khi đánh từ xa, nếu cận chiến gần sẽ không có lợi với bản thân, nàng thu roi lại, phát động dị năng thành rất nhiều mũi tên trên không trung.

Đi!

Cạch Cạch Cạch

Tay Triệu Thần hoá dị năng thành kiếm sét, những mũi tên bay tới bị hắn chém rơi rụng trên sàn đấu, lúc này hắn dùng dị năng bao trùm lấy khu vực của hắn và Dung San San, sau đó phát động Vô Cực Huyền Ảnh, không ai nhìn rõ trong đó xảy ra chuyện gì, chỉ là khi mọi thứ biến mất, giữa sân Dung San San đã khụy dưới sàn đấu.

“Chiêu thức vừa rồi là gì, tại sao ta không nhìn rõ!!.”

“Tư liệu báo danh của hắn hôm trước ta xem, mới dị năng cấp bốn.”

“Không đúng, sát ngày thi đấu tư liệu báo danh đã đổi lại, là dị năng cấp năm!!.”

"Không thể nào, vượt cấp chiến đấu còn nhẹ nhàng như vậy, Đông Hoàng từ khi nào xuất hiện như vậy một vị thiên tài như vậy?.”

Xung quanh vang lên tiếng rì rầm bàn tán của mọi người, Triệu Thần chiến đấu vượt cấp, kết quả nhẹ nhàng kết thúc khiến không ít người giật mình, trên người hắn thậm chí còn không có lấy một vết xước. Các lão sư bên học viện Đông Hoàng hài lòng gật đầu, ai nấy mắt đều toả sáng nhìn hắn, thầm cảm thán đúng là tư chất thượng cấp không thể coi thường, trình độ biến hoá dị năng thật đáng kinh ngạc.

Thi đấu xong, Triệu Thần liền trở về ký túc xá, hắn đang sắp xếp lại tư liệu ở thế giới này, các thế lực ngoài thất đại gia tộc ra, còn có bảy đại học viện nằm dưới sự điều hành của hoàng gia, đây là những thế lực chủ chốt ở quốc gia này, hắn còn phát hiện nhân loại cư nhiên có thể ký hiệp ước hợp tác với những thế lực bên kia lỗ hổng, ví dụ như tứ hoàng tử Chu Hoành, xem ra thế giới này còn rất nhiều góc tối hắn chưa biết tới.