Thần Giáng

Chương 5: Âm Dương Bàn



Lão sư còn báo tin cho hắn, một tháng nữa sẽ tổ chức một cuộc thi đấu giữa hai học viện, chọn ra những thiên tài cho cuộc thi đấu toàn tinh cầu, hỏi hắn có muốn tham gia hay không.

Triệu Thần gật đầu đồng ý, lão sư hỏi hắn dị năng đang ở bậc nào, hắn nói trong hoạ được phúc, sau khi tiêu diệt Hắc Vân Nha lấy được tinh hạch thuần chất, dị năng của hắn cũng may mắn trùng kích lên được cấp bốn.

Lão sư trầm mặc trong phút chốc, thiên phú thượng cấp thật không thể coi thường. Mười sáu tuổi đạt được dị năng cấp bốn, là thiên tài trong thiên tài! Một số thiên tài nổi bật trong học viện, mười sáu tuổi đạt được dị năng cấp bốn đều là đối tượng được học viện, gia tộc gốc rễ sâu xa trọng điểm bồi dưỡng, hắn dựa vào thực lực của mình có thể đi đến đây, thật khiến ông phải lau mắt mà nhìn.

Chuyện ghi danh thi đấu đã được định đoạt, học viện cũng cho Triệu Thần vào danh sách những đối tượng trọng điểm để bồi dưỡng, thường xuyên cho lão sư đến chỉ điểm riêng cho hắn.

Đêm tối, Triệu Thần đả toạ tu luyện, hắn đang trùng kích lên cấp năm, từng giọt mồ hôi nhỏ giọt xuống đất, nháy mắt hoá thành hư không tiêu thất, xung quanh hắn được bao bọc bởi một luồng năng lượng, đến từ khối ngọc bội toả ra.

Rắc Rắc

Trong mấy tháng qua hắn đã tìm hiểu rất nhiều về kiến thức của thế giới này, cũng so sánh với thế giới của hắn, ngộ ra được nhân loại chia thành ba nhóm năng lượng. Dị năng tương ứng với linh căn, tinh thần tương ứng với thần tâm, thiên phú tương ứng với thần cách, từ đó hợp lại thành một thành một sinh linh. Cuộc đời của nhân loại gắn liền với thiên đạo, thiên đạo là người đánh cờ, nhân loại là những con cờ của thiên đạo.

Triệu Thần bỗng chốc bừng tỉnh trong lúc ngộ đạo, hắn thở hộc ra một hơi, đưa mắt nhìn qua con xà nhỏ. Vài ngày trước khi hắn mang khối tinh hạch cấp bốn về, gia hoả tham lam này liền nhân lúc hắn không để ý mà một ngụm nuốt xuống, sau đó lâm vào ngủ say, tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Sáng hôm sau, Triệu Thần được lão sư Lộ Tây dẫn đến Điện Lâm Môn chọn bảo vật, đi qua mấy dãy hành lang, khắp nơi xung quanh đều là hộ vệ tuần tra canh gác, lại qua vài cánh cửa cùng tầng tầng lớp lớp thiết bị bảo mật, hai người mới vào được tới nơi.

"Ngươi có hai mươi phút.”

Triệu Thần gật đầu bước vào trong điện, hắn đi dọc theo lối đi, xung quanh hắn hiện ra rất nhiều quả cầu ánh sáng, mỗi một quả cầu sẽ chứa đựng một loại cơ duyên bất kỳ, Triệu Thần nhìn qua nhìn lại, hắn bình tĩnh nghiên cứu, mãi vẫn chưa chọn được đồ vật nào vừa ý, bỗng nhiên có một quả cầu màu đen mất đi ánh sáng năng lượng, đột ngột rơi xuống tay hắn, hoá thành một cuốn sách.

Triệu Thần: !!!

Lúc Triệu Thần ra ngoài thì nhìn thấy một người đàn ông đang đứng cạnh lão sư Lộ Tây. Triệu Thần gật đầu chào hỏi với đối phương, người đàn ông này tầm tuổi tứ tuần, tên Vương Tư Bân, Triệu Thần từng xem qua tin tức của hắn trên tinh võng, hắn là người của hoàng gia, từng đại diện cho hoàng gia ra chiến trường giết địch, hắn là một cường giả hệ băng, dũng mãnh thiện chiến, lập được rất nhiều chiến công hiển hách, từ đó được mọi người mệnh danh là chiến thần, hiện tại hắn là một trong những lãnh đạo cao cấp của học viện.

"Ngươi chính là Triệu Thần đi? Ta đại diện cho học viện đến đây biểu thị lòng biết ơn về việc của khu tập huấn cấp hai.”

“Ngài đa lễ rồi, mọi người đều là đồng học, giúp đỡ nhau là việc nên làm.” Triệu Thần khiêm tốn đáp.

"Tiểu tử ngươi khiêm tốn rồi, mấy tháng qua ta đã nghe về thiên phú của ngươi, đáng tiếc lúc ấy ta đang ở trên chiến trường nên không thể đến gặp ngươi sớm hơn.” Vương Tư Bân ngừng một chút, nhìn Triệu Thần, cười đến phi thường hoà ái. “Vương Tư Bân ta mười sáu tuổi đạt cấp bốn, băng hệ dị năng. Thiên phú tinh thần đều là cao cấp, thế nào? Muốn đi theo ta làm đệ tử của ta không?.”

Triệu Thần mi mắt khẽ nhảy, người này chơi tàu siêu tốc cũng quá nhanh đi, câu trước quen biết câu sau tự mình quảng cáo bản thân một hồi, muốn nhận đệ tử, có điều cách thức này thật làm cho người ta một lời khó nói hết.

“Đa tạ ngài đã ưu ái, có điều ta mới vào học viện, sợ là không tiện đi theo ngài, nếu lỡ như gây rắc…”

Theo lời nói của Triệu Thần, nụ cười của Vương Tư Bân có xu hướng hạ xuống, sắc mặt bỗng chốc thay đổi. Hắn chắp tay ra sau lưng, khuôn mặt suy tư, nhìn trời thở dài. “Ta cô đơn hơn nửa đời người, không con không cái, không thân nhân không bằng hữu, tìm kiếm nhiều năm muốn nhận một người đệ tử bên ta lúc về già, tới giờ mới gặp được một người vừa ý, muốn nhận hắn làm đệ tử thì hắn lại…” Vương Tư Bân nhìn Triệu Thần, gương mặt buồn bã, thở dài thườn thượt, chỉ thiếu nước cầm khăn tay lau nước mắt.

Triệu Thần: “…”

Lão sư Lộ Tây im lặng đứng cạnh Vương Tư Bân, gân xanh trên trán nổi lên.

Biết mục đích ngươi trở về, lại không ngờ được ngươi dùng cách này đi thu phục đệ tử!! Chiến thần a, ngươi có còn nhớ ngươi là một chiến thần hay không!!

"Đồ nhi bái kiến sư phụ". Triệu Thần giật giật khoé miệng, có chút vô ngữ hô. Người này cực phẩm như vậy, hắn thật muốn xem xem vở tuồng này diễn được tới đâu.

"Tốt tốt, đồ nhi ngoan.” Vương Tư Bân nhanh chóng thay đổi sắc mặt, quay ngoắt từ buồn bã thành tươi cười hớn hở, trong mắt cũng lộ ra ý vị không rõ.

Triệu Thần cũng nhìn hắn, tâm tư xoay chuyển, ngoài mặt sư đồ vui vẻ, không biết trong lòng đang đánh cái chủ ý gì?

"Hôm nay là ngày vui, tối nay ta sẽ đến một buổi đấu giá để xem vài món đồ, ngươi đi cùng ta đi, xem chọn món đồ ưng ý để sư phụ tặng ngươi làm quà ra mắt!.”

"Đệ tử cung kính không bằng tuân mệnh".

Tối Vương Tư Bân theo đúng hẹn đến đón hắn, tối nay Triệu Thần mặc một cái áo sơ mi trắng màu, bên ngoài khoác một bộ bộ âu phục màu đen tôn lên dáng người cao gầy, tóc tai được hắn chải chuốt gọn gàng, khí chất xuất chúng, khuôn mặt tuấn tú nhàn nhạt vẻ lạnh nhạt xa cách, khiến người ta không nhịn được quay đầu lại nhìn.

"Buổi đấu giá hôm nay sẽ có rất nhiều gia tộc có danh tiếng, ngươi chỉ cần đi theo phía sau sư phụ là được."

Thân thế của Triệu Thần đa số lãnh đạo trong học viện Đông Hoàng đều biết rõ, tuy Triệu gia đã xoá tên hắn ra khỏi gia phả, cũng xoá luôn thông tin gia tộc của hắn trên hồ sơ lưu trữ quốc gia, nhưng chỉ cần người có tâm, muốn điều tra ra thân thế của hắn thật không khó.

Đến hội trường, Triệu Thần theo Vương Tư Bân vào bên trong. Vương Tư Bân dẫn hắn đi đến hàng ghế đầu tiên của hội trường, Triệu Thần ngồi bên cạnh Vương Tư Bân, trong lúc chờ đợi buổi đấu giá bắt đầu, hắn nhìn cầm danh sách khách mời lên xem. Trên đấy ghi lại rất nhiều gia tộc như Mặc gia, Vân gia, Triệu gia, Quý gia, Du gia, Bạch gia, Li gia, đều là các gia tộc lớn trong giới, còn lại là những gia tộc nhỏ khác.

Đang xem danh sách khách mời, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt ác ý nhìn mình.

Triệu Thần ngẩng đầu chuẩn xác nhìn về phía ánh mắt ấy, thấy một thiếu niên ngồi cách đó không xa đang nhìn chằm chằm hắn, biểu cảm giống như Triệu Thần mắc nợ hắn vậy.

"Buổi đấu giá xin phép bắt đầu" lúc này người chủ trì đi lên, là một cô gái có dáng người mảnh mai, trên người mặc một chiếc sườn xám đỏ rực ôm lấy cơ thể, làn da như bạch ngọc, ôn nhuận trắng nõn không có tì vết, đôi mắt quyến rũ mị hoặc, nàng đứng đấy chẳng mấy chốc đã hấp dẫn không ít ánh mắt trong hội trường, đây là Li gia nhị tiểu thư Li Tôn Tuyết, buổi đấu giá hôm nay là do Li gia tổ chức.

"Vật phẩm thứ nhất, vòng tay Lưu Ly, tác dụng phòng ngự, có thể chặn một kích dị năng toàn lực của dị năng giả cấp 8, giá khởi điểm 1 vạn tinh hạch sơ cấp, báo giá không dưới 10 nghìn tinh hạch!.”

"1 vạn 100 nghìn tinh hạch"

"1 vạn 500 nghìn tinh hạch"

"2 vạn"

Thiếu gia Vân gia Vân Bác lên tiếng, dưới khán đài đồng loạt im lặng, hiện tại chỉ có vài gia tộc nhỏ đấu giá. Các đại gia tộc lớn đang đợi vật phẩm phía sau, sẽ không có hứng thú với mấy vật phẩm đầu tiên, chỉ là hiện tại tiểu thiếu gia của Vân gia lên tiếng, các gia tộc nhỏ cũng chỉ đành im lặng xuống.

Cạch!

"5 vạn, đấu giá thành công, vòng tay Lưu Ly thuộc về thiếu gia Vân Bác!.”

Tiếp theo người chủ trì liên tiếp giới thiệu thêm một số vật phẩm, các gia tộc nhỏ đều chia nhau giành lấy.

"Vật phẩm tiếp theo, đây là một bàn cờ vây, tên là Âm Dương Bàn, chỉ có bàn không có quân, được đem về từ đảo Thiên Thành, nhưng đây tuyệt đối là chí bảo phòng ngự, giá khởi điểm năm nghìn tinh hạch sơ cấp!.”

Mọi người trong hội trường nhỏ giọng bàn tán, một cái bàn cờ không quân thì có thể làm cái gì, tuy nói là phòng ngự, nhưng ai lại suốt này mang một cái bàn cờ bên người?

Là nó, cảm giác quen thuộc này làm Triệu Thần kinh ngạc, trong lòng mạc danh kỳ diệu sinh ra một cỗ kích động. Hắn khẽ cau mày, ở tu tiên giới hắn từng gặp qua không ít bảo vật, trong tay cũng từng nắm giữ nhiều loại bảo vật khác nhau, nhưng chưa từng có chí bảo nào làm cho hắn có cảm giác nhất định phải có này!

Vương Tư Bân ở bên cạnh thấy Triệu Thần nhìn chăm chú bàn cờ đấu giá, hắn thiện giải nhân ý giơ bảng lên hô.

"1 Vạn!"

"Vương tiên sinh ra giá 1 vạn lần thứ nhất"

"5 Vạn" Triệu Thần nhìn thoáng qua người vừa lên tiếng, phát hiện là thiếu niên ban nãy nhìn mình. Vân gia tiểu thiếu gia, Vân Bác, trong trí nhớ của nguyên chủ thì vị này nhất kiến chung tình với tiểu thư Mặc Khinh Liên của Mặc gia, cũng chính là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn, sau khi biết nàng đã có hôn ước hắn ta liền thiết kế cho nguyên chủ một ít rắc rối, đáng tiếc khi đó nguyên chủ bị đuổi khỏi Triệu gia, lại mất tích vì bị đuổi giết, nên ý định của hắn ta đều không thành công.

Chớp mắt con số đã lên đến 10 vạn, thấy con số càng lên càng cao, người ngồi bên cạnh Vân Bác thấp giọng nói nhỏ. “Triệu Thần không đáng ngại, nhưng không nên vì một Triệu Thần mà công khai đối chọi với Vương Tư Bân, điều đó không sáng suốt.”

Vân Bác cũng biết phân nặng nhẹ, chỉ là đáy mắt không bỏ qua được một tia âm u.

"10 vạn lần thứ nhất, 10 vạn lần thứ hai, mười vạn lần thứ ba, đấu giá thành công!.”

Cạch

“Chúc mừng Vương tiên sinh thành công đấu giá được Âm Dương Bàn!."