Thần Giáng

Chương 22: Đảo Thiên Thành Hạ



Triệu Thần và Phùng Hạc tập hợp lại, bên cạnh hắn còn dắt theo Vũ Hoắc Hạo.

“Ồ, ngươi làm sao có thể tỉnh lại?”.

“…Ta được trưởng bối tặng một loại ngọc trừ tà đuổi quỷ, có thể gia tăng tinh thần nên may mắn tỉnh lại sớm.” Vũ Hoắc Hạo giải thích, khi tỉnh lại hắn đã cố đánh thức muội muội nhưng không có tác dụng, trong lúc hắn đang hoang mang thì gặp được Phùng Hạc, bèn đi theo hắn.

"Thành chủ từ lâu đã bị hoán đổi thành đám người tà giáo, còn thành chủ thật sự không rõ sống chết. Trước mắt chúng ta nên ngăn chặn vị thành chủ làm lễ hiến tế trước.” Triệu Thần nói vắn tắt tin tức hắn tìm hiểu được.

"Chiến đấu với thành chủ?…Ngươi..nghĩ bọn chúng là ai, cả thành chủ Thiên Thành còn không đấu lại huống chi chúng ta a!". Vũ Hoắc Hạo không khống chế được hô lên, bất chợt nhớ ra tình cảnh hiện tại vội nhỏ giọng lại, trong lời nói không giấu được sự lo lắng.

“Chiến đấu rồi thì sao? Sau đó chúng ta làm gì?”. Phùng Hạc suy tư nhìn hắn.

“Ta đã liên lạc với cục trật tự liên đoàn quốc gia từ sớm, có lẽ rất nhanh thôi họ sẽ đến đây.” Triệu Thần trầm ngâm trả lời.

"Vậy trước mắt phải làm thế nào?". Nghe Phùng Hạc hỏi, một nụ cười hiện lên trên môi Triệu Thần.

Cả hai theo sự phân phó của Triệu Thần tản ra, trước khi đi hắn còn đưa cho bọn họ hai viên đan dược giải độc và mặt nạ bảo hộ phòng hờ bị dính sương mù đỏ, tình huống bây giờ đang rất nguy hiểm, nếu thất bại hậu quả thật sự khôn lường.

Khán đài được đặt ở chính giữa sân viện, xung quanh những người bị thôi miên đã được đưa ra đầy đủ, nhiều người như thế không tiện cho Triệu Thần đặt thuốc nổ, chỉ có thể vòng vèo tìm cách khác.

Phùng Hạc và Vũ Hoắc Hạo mỗi người đến một góc, đợi khi thành chủ đi lên khán đài liền coi boom khói như rác mà quăng, mấy chục quả văng ra hoá thành một bầu trời khói trắng xoá, bao trùm lấy toàn bộ khu vực này.

Thành chủ đen mặt nhìn đám khói trắng xoá, lão đã biết vụ việc lần này bị bại lộ, thế thì sao chứ? Lão chộp lấy một người gần nhất, cầm dao muốn hiến tế mở màn thì một ám khí từ trong sương mù bay ra chém xoẹt qua tay lão, làm lão không thể không buông con dao ra. Thành chủ căm tức nhìn xung quanh, lúc này lão phát động dị năng, một luồng sương mù đỏ như máu từ người lão toả ra, nuốt chửng toàn bộ khói đạn xung quanh. Đây là dị năng của lão, bất cứ ai đi vào trong sương mù đỏ này sẽ bị lão khống chế, đồng thời lão sẽ cảm nhận được mọi tình hình bên trong sương mù.

Triệu Thần biết vị trí của hắn đã bại lộ, hắn dứt khoát phóng vài thanh dao về phía thành chủ, thân hình chớp nhoáng dịch chuyển ra sau lưng lão, vung kiếm chém xuống đầu thành chủ.

Rầm!

Nơi thành chủ vừa đứng đã vỡ tan thành từng mảnh, lại không thấy bóng dáng của lão đâu.

Không tốt!

Triệu Thần trừng mắt, hắn cấp tốc nghiêng người né tránh một trảo tấn công từ phía sau, có điều do chênh lệch cảnh giới, hắn vẫn bị thành chủ xé rách một mảnh áo, máu tươi nhanh chóng trào ra. Triệu Thần biết với thực lực hiện tại bản thân không thể đánh lại thành chủ, hắn hít sâu một hơi, thầm nghĩ dây dưa thêm chút thời gian, chỉ cần nửa giờ nữa thôi là liên đoàn sẽ đến!

Tiểu xà cũng từ cổ tay hắn trượt ra tấn công thành chủ, tình huống này nó không thể biến lớn, nó dùng cơ thể nhỏ bé linh hoạt tiến lên, thân ảnh xà nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, vừa né tránh vừa tấn công lôi kéo sự chú ý của thành chủ, cho Triệu Thần cơ hội thở dốc.

Bên này Vũ Hoắc Hạo cùng Phùng Hạc đang căng da đầu in trận pháp dịch chuyển Triệu Thần chỉ cho bọn hắn. Không còn cách nào khác, nếu mà vẽ ra sẽ rất tốn thời gian, bọn họ chỉ có thể khắc cục gỗ hình trận pháp, thêm tinh hạch luyện nó thành pháp khí rồi copy paste ra thôi. Dạng này trận pháp có thể dịch chuyển tức thời ở khoảng cách vài trăm mét, đủ để bọn hắn sơ tán đám người này ra khỏi trận pháp hiến tế, còn an nguy của bọn họ thì bọn hắn chẳng có tinh lực nào lo lắng nữa, sống chết đành tuỳ ý trời, bọn hắn đã cố hết sức để cứu người rồi.

Triệu Thần thấy người trong trận pháp hiến tế dần dần thưa thớt, biết rằng kế hoạch đang tiến triển thuận lợi, hắn gọi tiểu xà về đưa cho nó ngậm lấy đồ đóng dấu trận pháp, nó nhanh chóng hiểu ý, uốn éo thân rắn linh hoạt như gió phi vào đám người, đi qua người nào người ấy nhanh chóng biến mất.

Thành chủ chỉ lo đối kháng với Triệu Thần đầy mưu mô thủ đoạn đã đủ đau đầu, hắn như con cá trạch, thân pháp quỷ dị thoắt ẩn thoắt hiện chạy trốn, dù cảnh giới cao hơn hắn cũng rất khó bắt được hắn. Đợi đến khi thành chủ để ý tới pháp trận, phát hiện đám người lão cất công thu thập để hiến tế tà thần thế nhưng đã vơi đi hơn phân nửa.

Lúc này bọn lính gác, hay còn gọi là môn đồ giả danh binh lính phát hiện sự tình không ổn, nhưng lại không thể làm gì, bọn hắn không thể đi vào đám sương mù kia khi chưa có sự cho phép của trưởng lão. Vị trưởng lão giả danh thành chủ lúc này giận dữ, dồn khí đan điền điên cuồng tấn công Triệu Thần, chẳng mấy chốc Triệu Thần người đầy vết thương lớn nhỏ, máu không ngừng chảy ra.

Triệu Thần dùng kiếm đỡ thân hình đang lung lay sắp đổ, tính toán sơ bộ thời gian, thầm nhủ chỉ cần một chút nữa, một chút nữa thôi...

Keng! Vị trưởng lão phi thân đến, ma trảo đầy tà khí như muốn đoạt mạng hắn tới gần, Triệu Thần giơ kiếm lên đỡ nhưng bị đánh văng kiếm ra xa, đối với kiếm tu, kiếm là một phần của hắn, người kiếm không rời thân, hắn cắn răng quăng hết đống bùa phòng thân trong người ra.

Một cơn mưa lá bùa được ném tới, thủ pháp bất ngờ làm vị trường lão kia không lường trước được, chịu một đòn không nhẹ, Triệu Thần cắn rănng lao đến chộp lấy thanh kiếm, toàn lực vận khí một kích dồn vào Vô Cực kiếm, đẩy nó bay về phía trưởng lão. Thanh kiếm sắc bén phi tới, Triệu Thần gắt gao nhìn chằm chằm nó, đây là một kích gần như hao hụt toàn bộ linh lực của hắn, chỉ có thể thành không thể bại!

Hự! Thanh kiếm nhanh chóng bị trưởng lão phát hiện, lão chủ quan đón lấy, lại không ngờ bị lực đạo mạnh mẽ đâm cho một nhát khá sâu, trưởng lão hừ một tiếng quăng thanh kiếm qua một bên, Triệu Thần nhân cơ hội điên cuồng phóng ra tinh hạch làm năng lượng để hắn vẽ trận pháp, toàn thân hắn chật vật, máu tươi từ hai bàn tay của hắn tuôn ra không ngừng.

Thành! Ngay lúc móng vuốt sắc nhọn của trưởng lão chỉ cách hắn nửa đốt tay, một luồng sáng loé lên từ trận pháp khiến động tác của trưởng lão kia khựng lại một chút, khoảnh khắc đó đủ cho Triệu Thần dùng chút linh lực còn sót lại đâm lão thêm một nhát, sau đó còn quăng một quả boom rồi lật người dậy chạy trốn.

Rầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, thịt cùng nội tạng văng bắn ra khắp nơi.

Cảnh giới của vị trưởng lão kia cao hơn Triệu Thần nhiều lắm, trước đó thông qua trao đổi cùng Phùng Hạc, hai người đã biết vị trưởng lão kia không biết dùng cách gì lại nhập được vào cơ thể thành chủ, thành công đưa người chiếm đảo Thiên Thành. Đứng từ xa quan sát, Triệu Thần tự hiểu rằng chỉ một quả bom không đủ để lấy mạng lão già đấy, chỉ có thể phá huỷ cái xác của thành chủ bị lão nhập vào, còn hồn thể trưởng lão đó có thể rất nhanh sẽ quay về thân xác của lão, sau đó đến đây tính sổ với hắn.

Triệu Thần lúc này thân thể không chỗ nào lành lặn, cả người chằng chịt vết thương, Phùng Hạc và Vũ Hoắc Hạo chạy đến, thấy tràng cảnh này đều giật mình há hốc mồm. Hai người nhanh chóng lấy đan dược nhét vào miệng Triệu Thần, Vũ Hoắc Hạo còn chạy đi tìm dụng cụ y tế, mang băng gạc cùng với thuốc về sơ cứu một số vết thương nặng cho hắn.

Phùng Hạc gỡ những mảnh vải te tua trên người Triệu Thần ra, nhìn đạo vết thương sâu tận xương cốt, thân thể không tự chủ được rét lạnh, hắn run tay bôi một ít thuốc cầm máu lên vết thương, đắp băng gạt quấn lại rồi ngồi chờ liên đoàn đến.

Thân thể thành chủ đảo Thiên Thành bị nổ tung, thần hồn của vị trưởng lão kia quay về thể xác, lão nổi giận ầm ầm bay trở lại. May mắn mấy trăm phi hạm chiến đấu đã tới bao vây cả toà thành, ánh sáng chiếu quét khắp nơi không sót một góc nào.

Trưởng lão thấy vậy sắc mặt thập phần khó coi, lần kế hoạch này là do lão tự chủ trương thực hiện, tuy có mấy vị kia tham gia nhưng không thể động đến liên đoàn, nếu truyền đến tai của Điện chủ lão sẽ không có quả ngọt để ăn.

Trưởng lão muốn triệu tập báo các môn đồ rút lui nhưng đã quá muộn, có không ít môn đồ bị người của liên đoàn vây bắt được, lão chỉ có thể mặc kệ môn đồ chạy trốn khỏi đây trước. Chỉ là vị trưởng lão này không được may mắn cho lắm, không ngờ hắn chọn hướng đi vắng nhất để chạy cũng bị một đám cáo già mai phục, phải hy sinh chặt đứt một cánh tay mới thoát được. Trưởng lão ôm một bụng oán khí chật vật chạy thoát, nộ khí công tâm thầm thề, lần sau tìm được tiểu tử đó lão sẽ rút xương lột da, bầm thây vạn đoạn hắn thành trăm mảnh, chỉ có như thế mới xả được mối hận trong lòng lão

Triệu Thần biết được liên đoàn đến liền thở phào một hơi, triệt để mất đi ý thức. Hắn được đội cứu trợ nâng lên phi hạm cấp cứu, Phùng Hạc và Vũ Hoắc Hạo bị thương nhẹ, may mắn không có vết thương nào nặng, chỉ cần sơ cứu qua loa một chút, vài ngày là khỏi. Triệu Thần bị thương nặng nhất, nhiều chỗ ảnh hưởng đến cả xương cốt, hôn mê bất tỉnh.

“Lũ khốn khiếp nào dám động đến đồ đệ của ta!” Vương Tư Bân nhận được tin báo Triệu Thần trọng thương tức giận đập mạnh lên bàn. Lại nghe cấp dưới khuyên can giải thích chi tiết, tức giận đã đổi thành vui mừng, hắn ngửa đầu lên cười to, lần này tiểu tử đánh bậy đánh bạ lại lập công lớn, đồ đệ này của hắn nhận không sai!