Thần Giáng

Chương 17: Bảo Khố Cự Long Hạ



Trong lúc mấy người kia đang chiến đấu, Triệu Thần ăn vào linh thảo băng sơn tuyết liên, lại thêm một hoả diệm linh sơn, hai luồng linh lực băng hoả điên cuồng tràn vào cơ thể hắn, lúc nóng lúc lạnh, hắn nhịn xuống nuốt thêm thiên địa thảo nhằm dung hoà lại hai luồng khí này, đồng thời sử dụng ba loại linh thảo này có thể khiến cho hắn ở trong dung nham không bị thiêu đốt thành tro tàn.

Triệu Thần nhảy xuống dung nham, hắn dùng linh lực hộ thể cùng pháp khí hộ thân, cộng thêm tác dụng của linh thảo nhưng trong nháy mắt hắn vẫn cảm nhận một cỗ nóng rực bao trùm lấy hắn, sức nóng này cơ hồ muốn thiêu đốt hắn thành to. Triệu Thần cắn răng đợi một lúc mới thích ứng được với độ nóng cháy này, y phục của hắn bị thiêu đốt thành to bụi, để lộ thân thể trần trụi của hắn, may mắn là những người khác đang bận rộn đánh nhau với Cự Long, không có ai nhảy xuống dung nham như hắn, không thì hắn nhất định mất hết mặt mũi rồi.

Cự Long bản tính tham tài, yêu thích những thứ lấp lánh, Triệu Thần lặn xuống tìm hang động của nó, mấy người đang liều mạng đánh Cự Long phía trên mà biết hắn đang làm gì phỏng chừng có thể tức đến đau ruột. Lặn sâu thêm mấy trăm mét, cơ hồ đã chạm đến đáy dung nham mới thấy được một cái hang to đùng được đào sâu xuống phía dưới.

Triệu Thần dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào, nơi này được cự long khổng lồ làm ra dựa theo hình thể của nó nên hang động rất rộng lớn, hang động của cự long đi đến đâu đều có bảo bối đến đó, nó kiêu ngạo cho rằng không ai có thể xuống được tận dưới này nên vứt những bảo bối mà nó thu thập được lung tung khắp nơi, Triệu Thần một đường thu thập, khoé miệng không ngừng hiện lên ý cười thoả mãn, lần này bội thu rồi!

Tới khi hắn đến khu vực rộng nhất, phát hiện đây giống như một cái động, trên mặt dung nham là vách đá, trên đó chắc hẳn là chỗ con cự long kia nghỉ ngơi, xung quanh vàng và tinh hạch chất thành một ngọn núi nhỏ, Triệu Thần không khách khí chọn những thứ thật sự có tác dụng thu vào, chợt khoé mắt hắn nhìn đến trong góc, góc tối đó bị một cái rương vàng che lại, mơ hồ lộ ra một chiếc lá màu tím.

Triệu Thần nhanh chóng xê dịch cái rương vàng qua một bên, nhìn vật khuất sau rương lộ ra, hắn dường như không tin vào mắt mình, hoá ra truyền thuyết là sự thật, Thiên Lôi Địa Thảo! Linh thảo chỉ sinh sôi ở nơi tận cùng của dung nham, là nơi có nhiệt độ cao nhất, dưới lớp đất của Thiên Lôi Địa Thảo còn phải là mảnh đất bị lôi kiếp đánh trúng nghìn năm mà thành, phải nói cực kỳ hi hữu mới có thể thấy được, một nơi hệ hoả lại dưỡng dục ra một linh thảo hệ lôi là cỡ nào nghịch thiên! Thiên Lôi Địa Thảo sinh trưởng hơn vạn năm mới thành thục, mỗi nhánh hoa tương ứng với một vạn năm, đoá linh thảo này hắn thấy có ba cánh hoa, là ba vạn năm!

Có điều lôi kiếp chỉ có thể xuất hiện khi ai đó độ kiếp mà thôi, nghĩa là nơi này cũng từng có người độ kiếp, chẳng qua không biết người đó đã phi thăng hay đã táng thân tại nơi này. Triệu Thần có chút suy nghĩ, dị thế ngoài dị năng mà thế giới này vẫn lầm tưởng là năng lực đặc biệt ra, còn lại lịch sử tích luỹ kinh nghiệm từ những người đi trước phát hiện ra cách điều khiển dị năng linh hoạt hơn, cùng với sử dụng năng lượng ẩn trong dị năng sử dụng pháp bảo, còn lại cơ hồ đều không ai biết gì về nguyên căn của nó, cả bí pháp tu tiên như ở tu chân giới cũng không có, thế mà lại có người từng độ kiếp ở thế giới này sao?

Trong không gian của Triệu Thần không thiếu nhất chính là nhẫn không gian, hắn tích trữ được rất nhiều, hắn không khách khí thu sạch toàn bộ hang động, sau đó mới thoả mãn bơi lên trên bờ. Lúc này trên bờ còn đang chiến đấu nên không ai để ý đến người vừa bò lên từ trong nham thạch, Triệu Thần tranh thủ nhanh chóng lấy y phục từ nhẫn không gian mặc vào.

Rầm!

GRÀO! GRÀO!

Con cự long gầm rú liên tục, sức chiến đấu của nó không thể khinh thường, cả đám học viên bị nó hành cho chật vật không ngớt.

"Không xong, nó chuẩn bị dùng bí chiêu, mọi người mau tản ra!!!!"

Dù sao đều là những tinh anh được tuyển chọn, có người tinh ý nhận ra cự long sắp dùng bí chiêu, cuống quýt la lên cảnh báo, cả đám người vội vàng tản ra xung quanh. Đến khi Triệu Thần mặc y phục xong xuôi nhìn thấy cảnh tượng này, một đám học viên tả tơi không ra hình người, quần áo bị cự long phun hoả đốt cho cháy lỗ chỗ, đầu tóc cháy xém không ra hình dạng nguyên bản, thảm không nỡ nhìn.

Nhân lúc cháy nhà hắn hôi của cũng đủ nhiều, lại nói không tiêu diệt cự long thì không thể qua tầng bốn được, Triệu Thần đành sắn tay áo vào trận giúp sức.

Vạn Kiếm Quy Tông – Thức Thứ Hai – Phá Thiên Diệt Địa!

Cả đám choáng váng khi nhìn thấy cảnh tượng cả trăm thanh kiếm lơ lửng trên không, kiếm khí sắc bén, lôi điện ẩn chứa trong từng thanh kiếm uy lực không thể nghi ngờ. Ba người của học viện Phong Long nhìn nhau, thầm may mắn lúc nãy còn chưa động thủ với đại sát thần này.

Một cơn mưa kiếm đổ xuống chỗ cự long, nó điên cuồng vùng vẫy đánh gãy đa số thanh kiếm bay tới, nhưng vẫn bị một số kiếm khí tổn thương đến cơ thể, nó tức giận gào lên sóng âm, dư chấn làm mọi người choáng váng.

"Giữ vững tinh thần, phong bế thính lực, nhanh chóng chiến đấu!"

Lúc này một học viên có cấp bậc cao nhất đứng ra chỉ huy chiến đấu, hắn gầm lên một cái, cầm lấy thương lao vào chiến đấu, từng đợt tia sáng của dị năng bay vòng quanh cự long tấn công nó, con cự long này quá lớn, các học viên phải ngồi trên pháp khí bay lượn mới dễ dàng né tránh được đòn tấn công của nó, thế nhưng cũng không ít người bị cự long đả thương nghiêm trọng, phải dừng cuộc thi ở tầng ba này.

Triệu Thần đứng phía sau liên tục điều khiển linh lực thi triển bí pháp hỗ trợ, ở nơi này có vài người thực lực cao hơn hắn, không nhất thiết phải toàn lực xông lên mũi nhọn chiến đấu, hắn vẫn nên giữ lại sức lực cho những tầng sau thì hơn.

Rầm! Cự Long rên lên đầy đau đớn, cuối cùng cũng ngã xuống. Trận chiến này coi như thắng thảm, địch tổn hại một nghìn ta tổn hại tám trăm, những người truyền tống vào tầng này gần như bị loại gần một nửa, vốn dĩ ban đầu có tám học viên, hiện giờ chỉ còn bốn, thêm hắn nữa là năm. Đám người còn sót lại ở tầng này thấy trận pháp xuất hiện đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Triệu Thần thu hồi bí pháp, ngậm chút ít đan dược phục hồi lại linh lực, hắn nghỉ ngơi trong chốc lát rồi bước vào truyền tống trận đi đến tầng bốn.

Bên ngoài thấy tầng bốn sáng lên càng thêm nghị luận sôi nổi.

"Đã có học viên vào tầng bốn, cũng không biết là ai, xem ra lần thi đấu lần này đều là nhân trung long phượng"

Đám lão sư ngồi một tràng dài trên ghế, thảo luận xem lần này học viên của học viện nào sẽ đạt được tầng cao nhất trong Thất Tinh Phong. Không biết là ai đưa ra chủ ý, cuối cùng thành một đám lão nhân lấy tinh hạch đặt cược, trong đó lão sư Đa Tứ của học viện Phong Long đặt nhiều tinh hạch nhất vào học viên nhà mình.

Triệu Thần mở mắt ra quan sát xung quanh, chỉ thấy nơi này toàn là núi và núi, hiếm hoi có vài cây khô trơ trọi, chắc hẳn tầng bốn ứng với hệ thổ. Hắn lấy phi kiếm tiến lên bay vòng vòng lại chẳng thấy cái gì cả, xung quanh chỉ có đất và đá, đến một con côn trùng cũng không nhìn thấy, không lẽ....

Triệu Thần bay xung quanh những ngọn núi, quả nhiên tìm được một hang động rất to lớn, hang động này lớn đến nỗi, hắn đứng ở nơi này cảm giác mình chỉ bé bằng con sâu cái kiến. Triệu Thần có chút do dự đi vào xem thử, nơi này có một bậc thang nối dài xuống phía dưới hố sâu hun hút, dọc cầu thang đều có đốt một cây đuốc, là đuốc vĩnh cửu sao? Loại đuốc này tuy không quý nhưng nếu số lượng lớn sẽ là một cái giá khổng lồ, kỳ lạ là hai bên xung quanh còn có những căn phòng trống, bên ngoài được rào bởi những thanh sắt không biết làm từ chất liệu gì.

Hắn theo lối bậc thang đi đến vài canh giờ, giống như một bậc thang dài vô tận không có điểm cuối, đến khi hắn đi đến mỏi chân mới xuống dưới đáy hố, chính giữa là trận pháp truyền tống đến tầng thứ năm?

Triệu Thần: “…”

Chỉ đơn giản như vậy?

Quái vật đâu? Thử thách đâu?….

Tầng bốn này không khỏi cũng dễ quá đi?

Triệu Thần nghi hoặc, trong lúc hắn đang suy tư bỗng nhiên một giọng cười nói vang lên.

"Ha ha ha, đã lâu lắm rồi ta không thấy ai đến đây đấy, ngươi là người thứ nhất ngoài người kia ra!”.

Triệu Thần giật mình, hắn giơ kiếm nâng cao tinh thần cảnh giác, đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói. Nơi đó có một người đang ngồi sau song sắt, thế mà hắn hoàn toàn không cảm nhận được ở đây có người tồn tại! Điều đó cho thấy rằng người này thực lực sâu không lường được!

"Ây dô, người trẻ tuổi bình tĩnh chút, ta chỉ chào hỏi một tý thôi, một mình cô độc ở đây quá lâu khiến ta sớm chết lặng, hiếm lắm mới có một người đến đây trò chuyện với ta.”

"Tại sao ngươi bị nhốt ở nơi này? Chủ nhân của toà tháp bảo này là ai, các ngươi tồn tại bao nhiêu năm rồi?" Triệu Thần mắt lạnh nhìn hắn, tuôn ra vài câu hỏi làm cho đối phương kinh ngạc.

Rất ít ai biết đây là một pháp bảo, chỉ nghĩ đây là một cái tháp chứa đựng không gian bí ẩn ngoài hành tinh mà thôi. Còn hắn đã bị nhốt ở nơi này lâu lắm rồi, lâu đến mức chết lặng, may mắn hắn ít nhiều có thể xem được tình huống ở các tầng tháp thấp hơn, cho nên hắn biết không ít chuyện ở bên ngoài, cũng làm hắn không khỏi khịt mũi coi thường đám nhóc con đi vào đây. Chỉ là tiểu tử này có chút thú vị, không ngờ hắn lại làm hành động vơ vét toàn bộ hang động tài bảo của con cự long kia, thật sự khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. Có lẽ bị nhốt ở đây lâu lắm, bên ngoài vật đổi sao dời, thời thế sinh sôi không ít kỳ ba, càng không ngờ tiểu tử này lại truyền tống được đến đây, nơi này ngoài phạm nhân và chủ nhân của toà tháp ra hắn chưa thấy có người nào tiến vào được cả.

"Ây, không phải một lần ta sơ suất…..Được rồi ta nói thật, ta đánh nhau thua hắn nên mới bị nhốt ở đây, tưởng rằng không lâu sau sẽ được thả ra, nhưng không ngờ nàng một hơi biến mất mấy nghìn năm, hại ta ở đây tới hiện tại.” Có lẽ là do ánh mắt Triệu Thần quá lợi hại, làm hắn không tự chủ được rùng mình một cái, đành nói thật ra tình huống thảm bại của bản thân.

"Ngươi tên là gì?". Triệu Thần hỏi.

"Phó Hằng.”

"Ngươi muốn đi ra ngoài?". Vốn dĩ chỉ nghĩ trò chuyện một lúc mà thôi, nào ngờ nghe Triệu Thần hỏi như vậy, mắt hắn chợt sáng lên, nhưng sau đó lại ảm đạm lắc đầu.

"Không thể, vòng sắt này làm từ huyền thiết rắn chắc nhất, còn thêm cấm chế pháp trận ở đây, không phải ta khinh thường ngươi, nhưng nơi này đến ta cũng bó tay không biện pháp thoát ra." Hắn ủ rũ nói, nếu thoát được hắn đã thoát lâu rồi, cần gì chờ một thiếu niên đến đây hỏi hắn.

"Ta có cách, nhưng ta sẽ không hứa hẹn, khi nào ta đến lần nữa sẽ đem ngươi ra khỏi đây." Nói rồi Triệu Thần bước vào trận pháp, thân ảnh nhanh chóng biến mất, để lại người phía sau song sắt còn ngẩn ngơ. Hắn đang do dự không biết có nên nói cho Triệu Thần suy đoán của hắn hay không, mà chưa gì người đã đi mất rồi, thôi vậy, dù sao thì sau này hắn cũng sẽ biết.