Thẩm Khê

Chương 219: Rời nhà đi em



Bởi vì tình cảm tốt, mới có thể cách mấy năm đã sinh thêm con. Hiệu trưởng Ngụy là suy nghĩ như thế.

Ngụy Vi cũng là nghĩ như vậy, hiệu trưởng Ngụy nhìn bộ dáng con gái uể oải, càng kiên quyết muốn thay đổi suy nghĩ về Tống Tử Hoành của cô.

Hiệu trưởng Ngụy tiếp tục ăn cơm, lẳng lặng chờ con gái suy nghĩ thông suốt. Ai ngờ không trong chốc lát, Ngụy Vi đột nhiên nói.

"Con đối với thầy Tống lại không có ý nghĩa khác, chính là cùng thầy ấy học tập một tháng mà thôi. Đúng rồi, thầy còn dặn con ngày mai lấy tài liệu nghiên cứu tư liệu qua cho thầy xem."

Hiệu trưởng Ngụy nhàn nhạt nói, "Con muốn nhưng cũng cần người tiếp nhận mới được, thầy Tống vừa gọi điện thoại cho ba, ý từ chối là do thầy ấy đưa ra."

Mí mắt nhấc lên, ngắm con gái liếc mắt một cái.

"Có thể là sợ vợ mình suy nghĩ nhiều."
"Ba cũng đã sắp xếp cho con một người khác, tướng mạo cũng không tệ" - Hiệu trưởng Ngụy nói,

" Quan trọng là còn độc thân."

Ngụy Vi không tin trong viện nghiên cứu còn có người ưu tú hơn Tống Tử Hoành, giận dỗi buông đũa ngoe ngoảy trở về phòng đi.

Hiệu trưởng Ngụy cũng thật lo âu, con gái mình năm nay đã 28 tuổi, cũng ra ngoài công tác mấy năm, tướng mạo thân cao linh tinh điều kiện bên ngoài càng không phải nói, nhưng tính tình chẳng khác gì trẻ con. Cũng không biết có thể tìm được một người đàn ông chịu nổi tính khí này của cô không.

Cho dù ở bên ngoài quyền cao chức trọng, nhưng khi về nhà hiệu trưởng Ngụy cũng giống như những ông bố bình ổn, đều bị vì chuyện của con cái mà phiền lòng. Ông không ngại mãi mãi nuôi dưỡng com gái, nhưng xã hội này không cho phép người phụ nữ qua 30 tuổi chưa tìm được đối tượng kết hôn. Rơi vào độ tuổi này phạm vi tìm kiếm đối tượng sẽ thu hẹp lại rất nhiều. Thân là ba, ông luôn hy vọng con gái tìm được người chồng tốt. Hiệu trưởng Ngụy sầu muộn đến mức gãi gãi quả đầu vốn ít tóc. .
Không riêng gì nhà hiệu trưởng Ngụy âu sầu, ở thành phố kế bên nhà họ Thẩm gia lúc này cũng phát sầu.

Mẹ Thẩm ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy có chút không thể tin lời mình vừa nghe.

"Cái gì? Con nói muốn để Khê Khê ra ngoài ở? Làm Sao vậy? Đang yên bình như thế, tại sao bắt Khê Khê ở riêng?"

Ba Thẩm tương đối bình tĩnh, ghé sát vào di động.

"Là Khê Khê chính mình đưa ý kiến sao?"

Bên đầu Thẩm Hủy không nói. Hai vợ chồng già liếc nhau, ba Thẩm đối với mẹ Thẩm làm ra động tác " im lặng", ý bảo chờ con gái lớn mở miệng. Thẩm Hủy do dự một chút mới mở miệng nói.

"Là con muốn cho em ấy dọn vào ra ngoài ở"

Mẹ Thẩm lại muốn theo hỏi nguyên nhân, di động trực tiếp bị ba Thẩm đoạt lấy.

"Chuyện này, con đã nói qua với Khê Khê chưa?"

"Vẫn chưa."

Thẩm Hủy dừng một chút.
"Con không biết nên ở lời thế nào, cho nên muốn ba và mẹ nói một chút."

"Đột nhiên muốn Khê Khê nội trú ở trường, trong trường có sắp đặt giường ngủ sao? "

"Có ạ."

Thẩm Hủy là giảng viên ở đại học F, lời cô nói ba Thẩm tât nhiên tin tưởng. Nói xong câu đó, trong điện thoại trầm mặc vài giây, giọng ba Thẩm phụ mới truyền đến.

"Con nghĩ kỹ chưa?"

"Vânh."

"Chuyện này ba và mẹ con biết nên làmthế nào."

Ba Thẩm dừng một chút, lại nói

" Vậy con có thể nói cho ba nghe, vì sao đột nhiên muốn Khê Khê dọn ra ngoài ? "

"Trong nhà có trẻ con, bảo mẫu cũng ở cùng. Đòi hỏi nhiều đồ dùng, hơn nữa Khê Khê cũng đã lớn..."

Mẹ Thẩm một bên nghe thấy, thân là phụ nữ nên vừa nghe liền hiểu được hàm ý trong lời nói của con gái lớn, một phen cầm lại di động "ừ ừ" vài thanh, liền khu ba Thẩm vẻ mặt còn chưa thông suốt, cuộc gọi đã kết thúc.
"Bà nghe có hiểu không?"

Ba Thẩm chỉ nghe mấy câu, thật sự đoán không ra rốt cuộc là lí do gì.

Mẹ Thẩm trừng chồng một cái.

"Ai không nghĩ cho gia đình nhỏ của mình, Khê Khê ở nhà đó nhiều năm như vậy, cũng nên dọn đi rồi"

"Hơn nữa, ý muốn của chúng ta khi mới bắt đầu là muốn nhờ vợ chồng Hủy nhi quản giáo Khê Khê, sợ nó thi không đỗ đại học. Hiện tại đại học cũng thi đậu, nhiệm vụ coi như hoàn thành, nếu còn ở chỗ Hủy nhi quấy rầy một nhà bốn người của người ta cũng không tốt."

Ba Thẩm nghe xong mẹ Thẩm mẫu phân tích, cảm thấy bà nói cũng rất có lý, vhấp nhận gật gật đầu.

"Còn nửa, Khê Khê còn chưa trải nghiệm qua cuộc sẽ độc lập, để con bé rèn luyện trong mấy năm đại học cũng là cơ hội tốt"

Xét về lâu về dài, việc dọn ra ngoài xác thật đối với con gái nhỏ rất hữu ích. Ba Thẩm sau khi nghĩ thông suốt lập tức không cảm thấy đau lòng. Chị gái còn công tác trong trường, nếu có khó khăn gì cũng có người giúp đỡ.
Vừa lúc còn có thể làm để Thẩm Khê kết giao bạn bè, ba Thẩm sờ sờ cằm, nhớ tới gần hai năm Thẩm Khê nghỉ đông và nghỉ hè về nhà, trừ bỏ con gái được anh rể vài lần đón ra ngoài chơi, thời gian còn lại đều ru rú trong nhà.

Ông rất là lo lắng con gái nhỏ khi lên đại học không có bạn bè! Nghĩ đến tận đây, sáng sớm hôm sau ba Thẩm mẹ Thẩm nhanh chóng quyết liệt gọi điện thoại cho con gái nhỏ.
chapter content