Thái Tử Thì Sao?

Chương 231



Đàm Nhu liền mỉm cười ôm lấy chàng, dụi vào lòng Chiêu Phong, Đàm Nhu an ủi chàng.

" Thì ra chàng cảm thấy như vậy, không sao đâu, chàng khi ở bên ta đã rất thoải mái không phải sao, ta sẽ cố gắng ở bên chàng lâu nhất có thể."

Chiêu Phong xoa đầu nàng.

" Nàng nói thật sao?"

Đàm Nhu bỗng nghĩ lại, nàng lại cười.

"Có thể là thật."

Chiêu Phong khoác lấy vai nàng, chàng cảm nhận được Đàm Nhu đã gầy xuống như thế nào, cổ tay lộ ra khớp xương, vai cũng cứng và nhọn hoắt, chàng thở dài.

"Nhân lúc ở bên nàng, ta muốn chăm cho nàng mập mạp lên một chút, ăn sáng nhé?"

Đàm Nhu cười.

" Nếu như ta mập quá thì sẽ không xinh đẹp nữa, chàng có còn yêu ta không?"

"Yêu, đương nhiên là yêu."

Chiêu Phong cúi đầu xuống để ý môi nàng, Đàm Nhu ngước lên nhìn chàng.

" Chàng..."

Tĩnh lặng một lát.

"Chàng..có muốn hôn không."

Hai hàng lông mày nhướn lên, Chiêu Phong liền cúi đầu xuống thấp hơn, Đàm Nhu dướn cổ lên định trao cho chàng nụ hôn.

Bên ngoài lại ồn ào làm hai người giật mình, chàng liền khựng lại, Đàm Nhu lúc đó liền bật cười.

Tiếng bên ngoài hình như có mấy người nói chuyện với nhau, chắc là bốn người hôm qua rồi, Chiêu Phong không đành lòng buông tay ra hụt hẫng như vậy, chàng liền nâng cằm Đàm Nhu lên đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Đàm Nhu hào hứng đứng lên, nàng đi ra mở cửa để gọi người quen, vừa mở cửa nàng đã vội tắt nụ cười, tì nữ đưa tay mời một tiểu thư đi trước, tì nữ vừa thấy nàng mở cửa ra thì vui vẻ.

" Hoàng phi, đó là Đàm Nhu cô nương."

Người bước lại gần đây là một cô nương cao gầy, Đàm Nhu không biết cô nương này, trong trí nhớ không hề nhớ là đã gặp nàng, nhưng thái độ của nàng ta có chút kỳ quặc, nàng ta nhìn nàng rất niềm nở vui vẻ.

Chiêu Phong đi ra sau đó, thấy nàng đứng đơ ra đó Chiêu Phong cũng vội kéo nàng lại gần, vừa hay thấy Chiêu Nhiên đang đi phía sau nàng ta nữa, Chiêu Phong liền nói với nàng.

" Đàm Nhu, đây là Ngưu đại tiểu thư hôm trước ta kể với nàng, cũng là đại hoàng phi tương lai đó."

Đàm Nhu liền niềm nở, lễ phép cúi đầu chào.

"Đại hoàng phi."

Chiêu Nhiên đi đến sau thấy nàng đang niềm nở chào hỏi thì ái ngại vờ nhìn xung quanh, An Nhĩ cũng thấy ngại, nàng ta đã chủ động làm bề dưới.



" Cô nương là Đàm Nhu, vậy ta gọi cô nương là tỷ tỷ."

Đàm Nhu liền nhìn Chiêu Phong cười trừ, Chiêu Phong lên tiếng.

"Xưng hô theo tuổi tác là được, Ngưu đại tiểu thư bao nhiêu tuổi vậy?"

An Nhĩ trả lời.

" Tiểu nữ mười chín xuân xanh."

Đàm Nhu liền chủ động cúi đầu.

" Vậy ta gọi tiểu thư là tỷ tỷ, ta mới mười tám thôi."

An Nhĩ lại bất giác thốt ra.

" Không..."

Đàm Nhu và Chiêu Phong nghiêng đầu khó hiểu, Đàm Nhu gượng cười.

" Sao vậy tiểu thư?"

An Nhĩ cũng cười gượng, nàng ta khua tay.

"Tiểu nữ không có ý gì hết."

Đàm Nhu thấy Chiêu Nhiên đến cũng kỳ nói câu nào, đến nhìn nàng cũng không dám nhìn thẳng, nàng cố ý nói.

"Đại hoàng tử đến đây nãy giờ, tiểu nữ chứ kịp đáp lễ, thật là không phép tắc."

Nói xong Đàm Nhu liền khụy gối xuống hành lễ, Chiêu Phong bực mình, không để cho Đàm Nhu hành lễ xong đã kéo xốc người nàng lên, An Nhĩ sợ không nói vào chuyện chính nên đã chủ động.

" Đàm Nhu tỷ tỷ, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?"

Đàm Nhu nhìn nàng ta nghiêm túc cũng do dự, chỉ mới gặp lần đầu nàng cũng không tin tưởng.

Chiêu Phong và Chiêu Nhiên đứng đằng sau người mình yêu đánh nhau bằng ánh mắt, cả hai cau mày nhìn nhau không thôi, tưởng chừng như khoảng cách hai đôi mắt nhìn nhau tóe ra tia sét, Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong, chàng vẫn không rời mắt khỏi Chiêu Nhiên, nhưng vẫn đáp lại nàng.

"Ngưu đại tiểu thư muốn nói chuyện gì chứ?"

An Nhĩ lại thành tâm nói.

"Tiểu nữ thật sự có chuyện quan trọng cần nói, hơn nữa chuyện này có liên quan đến tỷ ấy."

Đàm Nhu bắt bẻ.

" Đại tiểu thư xưng hô như vậy ta tổn thọ mất, mệnh ta đã ngắn rồi, chúng ta xưng hô bình thường đi."

Đàm Nhu nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng ta cũng thấy không có gì là đáng ngại, Đàm Nhu cũng rất tò mò chuyện mà nàng ta muốn nói là chuyện gì, An Nhĩ nghe nàng nói vậy cũng không phản ứng gì lạ, nhưng có vẻ năng ta sẽ không thay đổi cách xưng hô.



Đàm Nhu gọi Chiêu Phong.

" Chiêu Phong, ta cũng rất muốn biết chuyện quan trọng này, chàng và đại huynh ở bên ngoài chờ được không."

Chiêu Phong cưng chiều xoa đầu nàng, Chiêu Nhiên nghe hai chữ đại huynh phát ra từ miệng nàng nên giật mình, An Nhĩ được Đàm Nhu mời vào trong phòng, nàng ta bẽn lẽn bước vào.

Chiêu Phong đi ra mặt đối mặt với Chiêu Nhiên ở cự ly gần, trong lòng có nhiều bất mãn nhưng cũng không động tay động chân.

Chiêu Nhiên cười trừ.

"Nhìn muội ấy có vẻ không được khoẻ lắm."

Chiêu Phong bật cười, trước đó bảo thủ còn đánh người ta trọng thương, những tưởng là đại huynh này không thể lay chuyển rồi chứ.

"Quan tâm?"

Chiêu Nhiên ái ngại chỉnh họng.

" Ehem, ta thấy như vậy mà."

Chiêu Phong bỗng nhiên nhỏ nhen, chàng nhớ tới vết sẹo mờ trên cánh tay của nàng liền trách móc đại huynh.

" Vết kiếm của huynh ngày hôm đó để lại sẹo đấy."

Chiêu Nhiên lại nhớ đến hôm đó, huynh ấy đã vung kiếm trúng cánh tay gần với phần vai, nhớ lại hình ảnh đó thấy áy náy.

"Nghiêm trọng vậy sao."

Sau đó Chiêu Nhiên lại nói thêm.

"Nhưng sao đệ lại biết?"

Chiêu Phong hôm đó đã tự tay cởi gần hết y phục của nàng, chỉ để lại tâm y, đương nhiên là thấy những chi tiết trên cơ thể nàng, nốt ruồi ở giữa lưng chàng cũng thấy, Chiêu Phong cười rồi bình thản trả lời đại huynh.

" Đàm Nhu kể."

Chiêu Nhiên lại không chấp nhận hời hợt như vậy.

" Không thấy được trực tiếp thì sao có thể tin được."

Chiêu Phong lại bình thản hơn.

" Đàm Nhu không nói dối."

Chiêu Nhiên định lên tiếng thì Chiêu Phong đã chất vấn.

" Huynh đang nghi ngờ nàng ấy sao?"

Chiêu Nhiên vội đánh trống lảng.

" Vào cũng lâu rồi nhỉ, không biết hai người họ nói chuyện gì nữa."