Tensei Shitara Slime Datta Ken - Chuyển Sinh Thành Slime

Chương 153



-------------------------------------------------

Chà, tôi đã nghe chi tiết từ nhóm mới đến đây hôm bữa của Gadra-jiisan và Shinji, và chắc chắn là Đế Quốc đã có động thái rồi.

Đúng như dự đoán.

Đầu tiên, một ban chỉ huy là đầu não chiến lược được thành lập tại phòng điều khiển.

Benimaru và Souei sẽ luôn túc trực ở đó.

Souei gửi các phân thân của cậu ta tới nhiều nơi, nên tình báo của chúng tôi cũng không chỉ phụ thuộc vào khảo sát hình ảnh không.

Nói thẳng ra thì, ứng dụng được khảo sát hình ảnh từ trên không trong chiến tranh ở thế giới này nó là đi trước thời đại lắm rồi.

Dù nghĩ thế nào thì tôi vẫn muốn thấy trực tiếp.

Trước đó, tôi đã băn khoăn rằng địch sẽ tấn công từ hướng nào, nhưng giờ đó chỉ là chuyện cỏn con thôi.

Dù sao, đừng nói là những tuyến đường hiểm, cả chuyện nội bộ trong Đế Quốc còn bị bóc trần sạch bách kìa, nên là chỉ cần qua động thái đầu tiên của chúng thôi là đã rõ ràng hết rồi.
Nếu đây là cờ Shogi, thì bên tôi sẽ thấy hết nguyên bàn cờ, còn đối phương thì cứ đi những nước mà bọn tôi đã thấy hết rồi. Kiểu thế đó.

Một gã tay mơ ngoại cuộc thì tất nhiên là không đáng để tâm, thậm chí bên kia có là một kẻ lão làng thì tôi cũng sẽ không thua đâu.

Tôi sẽ không chơi khi phải chấp mà sẽ dành lấy lợi thế tuyệt đối về phe mình.

Trong chiến tranh thì chẳng có gì là chơi bẩn cả.

Thắng làm vua, thua làm giặc.

Thế giới này cũng không có luật quốc tế nên cũng chẳng sao, và cũng chẳng có điều lệ gì mà chúng tôi phải nhẫn nhịn sất.

Trong Hội Đồng, ít nhiều gì cũng có cái gì đó na ná công ước quốc tế gì gì đó, thường thì người đại diện các quốc gia tham chiến sé đưa ra một vài quy tắc trước khi lao vào nện nhau.

Nhưng mà, trong tình huống một bên đơn phương tuyên chiến thì lại chẳng có cái luật đó...
Và trong cái trường hợp đó, có gì thì chơi nấy.

Nói thật, luật tôi đưa ra chỉ có một.

Nghiêm cấm làm liên lụy thường dân!

Chỉ vậy thôi.

Tất nhiên, tiếp tục tấn công sau khi đã ngưng chiến cũng cấm tiệt.

Mà, tôi cũng tin rằng sẽ không ai chống lệnh tôi đâu.

Quân đội của Đế Quốc đang tập hợp hiện được chiếu trên mấy cái màn hình tổ chảng ở đây.

Quân đoàn một do Gobuta chỉ huy và quân đoàn ba dưới quyền Gabil sẽ đóng vai trò là quân tiên phong. Khả năng di chuyển tốc độ cao sẽ cho họ khả năng đối phó với cuộc tấn công ở bất kì địa điềm nào.

Số lượng tuy ít, nhưng tôi cho là sẽ không vấn đề gì đâu nếu họ đánh theo lối du kích.

Cơ mà......

「Wa! Này... cái xe tăng kia từ đâu ra thế!?」

Binh sĩ quèn như Shinji chắc chắn chẳng thể nào biết được về các bí mật quân sự rồi, thế nên họ không biết về sự tồn tại của đám xe thiết giáp kia cũng đúng.
Theo như tôi quan sát từ trên trời, có đến 4000 chiếc.

Hơn nữa, chúng dùng tinh chất phép thuật để chạy thế nên sẽ không cần thời gian nạp nhiên liệu.

Đám này lại còn có độ cơ động cao nên để mà so sánh thì chúng dễ dàng vượt trội so với cả những cái vượt trội nhất ở thế giới cũ của tôi.

Tôi cũng không biết liệu có phải chúng chỉ chạy dựa trên mình tinh chất phép thuật hay không, hay là có phải bổ sung năng lượng hay gì đó, nhưng mà tốc độ đó thì quá là vô lý.

Theo tôi thấy thì đường xấu có vẻ như cũng không ảnh hưởng gì thậm chí khi chúng đang chạy 100 km/h, có khi còn hơn.

Chúng hơi cao hơn mặt đất một chút, cứ như đang lơ lửng trong không khí vậy.

"Quả nhiên, phép thuật thật là vi diệu!" tôi nghĩ vậy, và tôi cũng thấy tiếc, giá như chúng tôi cũng phát triển chúng.

Rõ ràng là điều này có liên quan tới kiến thức của những "Người thế giới khác".

Kể cả là tôi thì cũng nghĩ ra được ý tưởng về xe thiết giáp thôi, nhưng mà ý tưởng kiểu đó nó không hợp với thể loại dị giớinày.

Giá như trong đầu tôi nó có thêm mấy cái não nữa, thì tôi có thể mặc sức mà đưa ra ý kiến ý cò rồi ....

Thôi, dừng thôi.

Có tiếc thì cũng chẳng để làm gì. Chuyện đó để sau đã.

Sau khi cuộc chiến kết thúc thì hãy thử đưa ra ý kiến ít bị gò bó hơn xem nào.

Và chúng tôi không chỉ ngạc nhiên bởi quân đoàn thiết giáp.

Mà còn có cả phi thuyền nữa.

"Thật luôn!?"

Khó mà kìm được tiếng la.

Nếu có thứ đó thì giao thông sẽ tiện lợi biết bao nhiêu. Và nếu được sử dụng trong chiến tranh thì vấn đề vận tải quân nhu sẽ được giải quyết.

Ngoài ra, tôi có hơi lạc quan là mình sẽ độc quyền về hàng không, nhưng mà có vẻ là bị tự phụ quá rồi.

Tôi đã nghĩ về việc phát triển nó, nhưng mà lại bất khả thi.

Tôi chân thành kính cẩn tôn trọng đội ngũ phát triển của phe kia, thật đấy.

Vì một thứ như vậy chẳng phải mất một đêm thức trắng là đạt được ngay đâu.

Ít nhất thì tôi muốn lấy được một chiếc còn lành lặn; nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, chịu.

Tôi khá bất ngờ về khí tài của bên Đế Quốc nhưng về chiến tranh tình báo thì phe tôi chắc chắn kèo trên.

Raphael đã tính toán sơ bộ quân số Đế Quốc; có xấp xỉ một trăm vạn binh sĩ.

Đông hơn quân Nguyên.

Tôi không biết là Yuuki đã bén rễ được sâu đến mức nào, nhưng mà để hắn kiểm soát được số lượng này là quá khó, đúng không?

Nên tôi nghĩ đây là nhờ tác dụng thần kì của thính tôi thả đây mà.

Như vậy, hắn là kẻ địch đang nhắm tới mê cung.

Trong lúc tôi còn đang xem xét tình hình, một toán quân tách ra và đi về hướng khác so với hướng mà dàn xe thiết giáp đang hướng tới.

Có vẻ như toán quân đó định sẽ tấn công từ biên giới vùng ngoại thành Vương quốc Dwarf.

Dùng quân đoàn xe thiết giáp giả làm lực lượng chính trong khi dồn lực lượng vào nơi khác à.

Hưm! Nói thật là cũng chỉ có chút ấn tượng vậy thôi.

「Ta nên làm gì đây? Có nên gọi Gobuta và quân đoàn một rút về không?」

「Không, dù sao thì quân số của họ cũng sẽ không đủ, hãy để lực lượng chính của địch cho Gerudo.

Ý tôi là một phần kẻ địch sẽ tiến vào mê cung, và đè bẹp chúng ở đó sẽ đơn giản hơn」

「Hiểu rồi, về mê cung thì sao?」

Benimaru nghiêm túc bất thường.

Kiểu nói năng bộc trực của cậu ta giờ không còn nữa, thay vào đó giờ là một vị Đại Tướng Quân uy dũng.

Đáng tin cậy quá đi.

「Ramiris, cô có thể đưa thị trấn xung quanh vào trong mê cung không?」

「Ta có thể đó~! Không có vấn đề gì hết!」

À rồi, vậy cứ làm thế đi.

Sau đó, tôi giải thích tình hình cho Masayuki, tổ trưởng tổ dân phòng Thủ lĩnh đội quân tình nguyện.

"Eh, thật sao? Vậy cũng được hả?"

Và rồi tôi dừa lại hết việc cho anh Masayuki đang bất ngờ.

Thế là, câu truyện nó thành ra vầy, sau khi thuyết phục được Chúa tể Quỷ, anh ấy đã khiến hắn phải hứa bảo vệ thị trấn ấy.

"Đúng là anh hùng-dono!"

"Đúng là chỗ dựa vững chắc cho mọi người!"

Như vậy, Masayuki nhận được sự tung hô của người dân thị trấn, cậu ta nhìn ngắm xung quanh với một gương mặt phức tạp.

Thế mà với cái biểu cảm đó,

"Anh hùng-dono vẫn thấy chưa đủ"

"Đúng, đúng thế"

"Anh hùng-dono sẽ bảo vệ thị trấn này. Tin tưởng giao cho ngài ấy mọi thứ và chúng ta sẽ được an lành!"

Họ tự biên tự diễn ra thế mà không ai để ý là Masayuki đang phải chịu nỗi thống khổ như thế nào.

Và như vậy, toàn bộ thị trấn trên mặt đất đã được chuyển xuống tầng thứ 101 của mê cung.

Tầng thứ 100 và 95 được đảo vị trí, cũng như từng tầng một cũng được thay đổi để hoàn thiện hệ thống phòng thủ.

Nói cách khác, cơ hội để quân địch tiếp cận tầng 90 là gần như bằng không.

Kể cả được tiếp tế thì cùng nhất cũng chỉ được vài ngày. Vì chúng không được dùng các nhà trọ, vượt qua hết các tầng là bất khả thhi.

Các binh sĩ được biến đổi có thể đi liên tục hai tuần liền không ăn không uống, nhưng vẫn chẳng thể nào chỉ trong hai tuần mà có thể vượt qua hết được đâu.

Nhưng mà tôi cũng không thể bất cẩn được, sau khi phe kia tiếp cận thì tôi sẽ tính tiếp.

Cũng có khả năng chúng vẫn cố dấn vào mê cung, nhưng giờ cứ suy nghĩ vòng vèo chẳng giải quyết được gì.

Nghĩ vậy, tôi tiếp tục việc chuẩn bị.

Thị trấn quanh mê cung đã được di tản và Đệ nhị Đoàn của Gerudo sẽ được triển khai làm phòng tuyến của Tempest.

Trong mê cung là 1 vạn quân tình nguyện và một quân đoàn 5 vạn ma vật đang chờ đón chúng.

Vì các quốc gia lân cận cũng đã nhận được tin là Đế Quốc đã hành động, họ có thể nhanh chóng tổ chức và chỉnh đốn quân đội, dù thế vẫn có khả năng là đã quá muộn.

Tôi không thể tập hợp được họ trước khi chiến tranh nổ ra, và động thái của Đế Quốc có hơi nằm ngoài dự tính của tôi.

Dù sao thì tôi cũng chỉ muốn yêu cầu họ tổ chức và giữ tình hình ổn định thôi mà.

Tình huống xấu nhất là chúng tôi bị bao vây và phải cầm cự chờ cứu viện, trong trường hợp đó thì trận chiến xác định là thua rồi.

Mà, còn phụ thuộc vào tình huống cụ thể nữa.

Sau đó, việc chuẩn bị hoàn tất, chính thức bắt đầu cuộc chiến nào.

Rừng Đại ngàn Jura, là lãnh thổ của tôi dưới tư cách là một Chúa tể Quỷ, đã bị xâm lược bởi một đạo quân xe thiết giáp.

Để đối phương không nhận ra là tôi có thể thấy được chúng, chúng tôi vờ kệ chúng đến khi các bước chuẩn bị hoàn tất.

Tình hình hiện tại có thể tính là xâm phạm lãnh thổ được rồi nhưng hãy cứ cảnh cáo như thể vừa mới phát hiện ra chúng nào.

Tiện thể, tôi cũng phái mấy ma mới đi để phụ trách tình báo luôn.

Gobuta, với ánh mắt hoài nghi

「Một cô gái không chiến đấu trên chiến tuyến thì không có hợp với Đệ nhất Đoàn đâu nha-ssu!」

Cậu ta nói vậy, nhưng mà cái cô đó lại là Testarossa.

"Bà...gϊếŧ màiii!" đó, cô ấy nói thế đó, và Gobuta câm nín.

Như vậy thú vị hơn rồi đấy.

Tẹo nữa hãy đón xem cậu ta phải「Ự, hự!」hay gì gì đó nào.

Trái ngược với Gobuta, Gabil lại khá trưởng thành.

「Có nhiều chuyện tôi chưa thấu đáo, vì vậy xin hãy giúp đỡ!」

Cậu ta nói vậy khi tôi giới thiệu Ultima.

Testarossa, Ultima, Carrera.

Thành thực mà nói, trong ba Công Tước Quỷ, người xấu tính nhất hẳn là Ultima.

Tính mạng Gobuta sẽ bị đe dọa nếu như tôi đổi người được gửi đến chỗ cậu ta.

Nói đến đó, Gabil có vẻ đã có được chút cảm tình của Ultima rồi.

Tốt, quá nuột.

Dù tôi đã ra lệnh là khi thi hành nhiệm vụ thì tuyệt đối không được để lộ danh tính, nhưng mà tôi sợ là họ sẽ không do dự mà làm gì đó.

Tôi sợ trong lúc đi làm nhiệm vụ họ sẽ tiện tay tính sổ với kẻ địch nữa. Ultima trông giống loại người sẽ làm thế lắm.

Gabil, nhờ tôi bảo cậu bớt tự phụ đi mà cậu được cứu một mạng đấy.

Và cũng vì thế, trò vui hiện tại chỉ có một diễn viên chính là Gobuta.

Còn, về Testarossa và Carrera được tôi cử phụ trách tình báo thì chắc sẽ theo lệnh thôi, cứ để xem sao đã.

Miễn cứ trong giới hạn không trái lệnh tôi thì được hết.

Sau đó, tôi liên lạc với Gobuta.

Đầu tiên là... đưa ra lời cảnh cáo. Hừm, chọn ai đây nhỉ?

Gobuta không có đủ sự phô diễn cần thiết, Gabil thì là quân bài bí mật và hiện tại đang đợi lệnh trên không.

Nếu thế thì....

(Testarossa, ta tin tưởng giao cho cô đó!)

(Vâng, xin cảm tạ! Tôi chắc chắn sẽ không làm ngài thất vọng!)

Tôi ra lệnh cho Testarossa.

Nếu là cô ta thì tôi cũng không cần lo lắng nếu Đế Quốc không muốn tán gẫu mà lao vào chiến luôn làm gì.

Đùa thôi, nhưng mà cũng vẫn phải cẩn thận.

Cứ lẳng lặng rồi xông vào đập tất cũng chẳng sao, nhưng mà thân là Chúa tể Quỷ thì cũng nên phô trương tí chút.

−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−

Trung tướng Gastar - bạn tâm giao của Calgurio đang ngồi trên phương tiện cá nhân đi phía sau cùng quân đoàn thiết giáp, nghe ngóng âm thanh quanh khu rừng.

Gastar nhận được cấp bậc Trung tướng tất cả đều nhờ vào năng lực của bản thân.

Ông có khả năng điều khiển âm thanh, nhờ đó có thể nắm được tình hình chỉ nhờ vào những tiếng động, Đặc Kỹ『Nhạc Công 』.

Ngoài ra, ông còn có thể đưa ra các mệnh lệnh cụ thể bẳng một tần sóng đặc biệt tới đồng minh dù là trong một trận hỗn chiến.

Thêm vào đó, ông còn có một là bài tẩy là phát sóng âm gây tổn thương ở cấp độ tế bào và còn là một người có sức ảnh hưởng lớn ở Đế Quốc nhờ vị trí cao của mình.

Trung tướng Gastar phát hiện ra rằng toàn bộ âm thanh cung quanh đột nhiên biến mất, và ông ra lệnh cho toàn quân tạm dừng.

Không lâu sau khi phát lệnh, ông thấy có ba kẻ bước từ trong rừng ra.

Chúng không phải là lữ khách bình thường, và cũng chẳng ai nghĩ đó chỉ là một cuộc gặp tình cờ.

Một người phụ nữ xinh đẹp dẫn đầu bộ ba, cô ấy mang sắc đẹp vượt tầm nhân loại.

Mái tóc đỏ bồng bềnh quyến rũ của cô càng làm cho vẻ đẹp ấy thêm nổi bật.

Nhưng đối lập với vẻ đẹp ấy là bộ quân phục cô mang trên mình.

Hai người đi sau cô cũng tương tự, một người đàn ông trung niên điển trai mang nét nghiêm nghị và một người đàn ông to béo khó mà nói rõ được tuổi, đều cùng mặc một bộ quân phục có chung thiết kế.

Gastar hiểu ngay rằng ba người này chính là thuộc hạ của Chúa tể Quỷ.

Khi người phụ nữ dừng bước, cô ta cúi chào và nở một nụ cười đằm thắm về hướng của họ.

「Thưa các quý ngài, rất vui được gặp.

Tôi tên Testarossa.

Và là tôi tớ của Chúa tể Quỷ Rimuru, chủ nhân chốn này.

Vậy, việc của tôi đến đây hôm nay là...

『Ta sẽ bỏ qua nếu các ngươi quay đầu lại. Nhưng, ta sẽ không làm ngơ thêm nữa nếu các ngươi cả gan tiến thêm một bước 』

Đó là những lời chủ nhân tôi muốn nhắn gửi」

Vậy ra, cô gái đó――hình như tên là Testarossa――nói thế, cùng lúc đó, gã đàn ông phía sau vẫy nhẹ bàn tay của gã.

Một bức tường lửa hiện ra trước mặt cách đoàn xe thiết giáp chừng 1 mét.

Bức tường lửa biến mất ngay, chỉ lưu lại một vệt cháy thẳng trên mặt đất.

「Các ngài hiểu chứ?

Bước qua lằn ranh này, và mặng sống của các ngài sẽ chấm dứt.

Những kẻ không đủ quyết tâm không được phép bước qua đây.

Giờ thì, chúc một ngày tốt lành」

Testarossa quay lại sau khi chân thành cúi chào.

Hai gã phía sau theo sau cô rời khỏi đó.

Họ chỉ nói những gì họ muốn nói, cứ như thể phía kia chẳng đáng để quan tâm.

Thái độ đó làm Gastar phát cáu.

(Làm đi!)

Gastar ngắn gọn ra lệnh cho tên lính bắn tỉa.

Nhận được lệnh, tên lính đang cầm súng ngắm nhắm vào Testarossa.

Và rồi, một viên đạn phép vô thanh lặng lẽ được bắn ra――

Testarossa quay người lại, khóe môi lại càng nhếch cao hơn và bật ra một tràng cười tàn ác.

Viên đạn đáng nhé phải xuyên qua người ả, rõ ràng, đã bị dừng bởi ngón tay trỏ thanh mảnh của ả.

Vận tốc rời nòng của viên đạn là gấp ba lần vận tốc âm thanh và bản thân nó là một bọc pháp lực không thể bị phát hiện.

Ngay khi viên đạn nhận va đập, pháp lực đó sẽ được giải phóng, viên đạn đáng nhẽ sẽ gϊếŧ, chí ít là làm bị thương người ta dừng giữa không trung chỉ như chuyện vặt rồi bị nhẹ nhàng lẳng qua một bên.

Cứ như một món đồ chơi vô giá trị vậy.

Sau đó, ba người lẳng lặng bỏ đi mà không thèm ngoái nhìn lại.

Sự khϊếp hãi và hỗn loạn chực bùng nổ trong tâm chí Gastar nhưng ông vẫn kiềm được bằng ý chỉ của bản thân.

Những người lính khác không thể nhận thức được chuyện gì đã xảy ra. Chỉ mình ông và tay bắn tỉa biết được sự việc.

Trong đầu Gastar lúc ấy, nỗi sợ và sự nhục nhã đấu tranh với nhau, và sau cùng, sự nhục nhã đã chiến thắng.

「Đừng để bị xao lãng! Chiến thắng mang về dâng lên cho Bệ Hạ! Toàn quân, xông lên!!」

Quân đoàn thiết giáp đồng loạt tiến lên theo lệnh Gastar.

Họ dẫm qua lằn ranh cảnh cáo và thế là cuộc chiến bắt đầu.