Tam Thế Duyên

Chương 10: Chương 10



CHƯƠNG 10: ĐÚNG LÀ MẠNG LỚN
Tác giả: Luna Huang
Thiêm Hương vẫn chưa có ngẩng đầu, khí tức quen thuộc liên tục xông vào mũi khiến nàng nghĩ đến nam tử trong rừng ngày đó. Nhưng nàng cũng không tin tưởng hắn có thể sống sót, dù có cũng hy vọng không phải là vị cao cao tại thượng có khí tức bức người này.
Chỉ là nàng cảm nhận được khí tức của hắn dường như không có băng lãnh như lúc vừa bước vào Nhữ phủ. Là nàng sợ quá mà lầm sao?
Thấy được thân ảnh của Nhữ Tuân biến mất sau viên môn, Trưởng Tôn Tề Duyệt lại bước đến trước mặt Nhữ Hinh, từ ngực xuất ra một chiếc khăn, lại ngay tại đường nhìn của nàng lướt qua một cái, cố ý để nàng thấy được đồ án bên trên rồi mới chậm rãi đưa lên trán lau mồ hôi.
Thuận theo tình huống thán một câu: “Nghĩ không ra hôm nay nóng như vậy!”
Nhữ Hinh vốn đang nhìn hoa đột nhiên lại thấy được chiếc khăn quen thuộc, càng kinh ngạc hơn chính là đồ án bên trên chính là tên của nàng. Theo phản xạ tự nhiên, đường nhìn theo chiếc khăn mà chuyển động cuối cùng con mắt mở thật to ghim tại trên khuôn mặt tuấn lãng của Trưởng Tôn Tề Duyệt.
“Là ngươi?” Hắn còn chưa chết?
“Trí nhớ của nàng đúng thật là tốt, vừa nhìn đã nhận ra.” Đôi môi mỏng tựa tiếu phi tiếu chậm rãi bật chữ. Hắn cũng không có kinh ngạc nàng nhớ ra hắn, do nãy giờ nàng vẫn không có nhìn nên mới không biết mà thôi. “Chỉ là dường như có chút muộn, phải không?”
Thiêm Hương nghe được lưng cũng nhanh ướt một mảnh to. Nàng đúng là miệng quạ đen a, cái tốt không linh cái xấu linh rồi. Trước khi hắn trách tội, trước khi tiểu thư nhận tội nàng xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Nghĩ như vậy, nàng vẫn đứng im một chỗ, không hề động.
Quả nhiên là hoàng tộc, kinh qua xuất thủ ‘tương trợ’ của tiểu thư mà vẫn sống được, xem ra phúc lớn mạng lớn. Người ta thường nói, đại nạn không chết ắt có hậu phúc, đế vị phi hắn mạc chúc a!

Mắt của Nhữ Hinh tối đi không ít. Nguyên lai hôm đó cảm giác chán ghét của nàng không phải do mùi tiên huyết mà do khí chất của hoàng tộc. Lại cúi đầu, chiếc lông mày lá liễu đơn độc của nàng chậm rãi di động đến mi tâm.
“Xem ra, điện hạ vẫn tốt. Hôm đó thương nặng như vậy vẫn còn nhớ được ta.”
“Nhờ có Nhữ ngũ cô nương xuất thủ cứu giúp, vết thương tốt hơn nhiều. Như vậy ta làm sao quên được, vẫn là phải tìm cơ hội hảo hảo đáp tạ nàng.” Trưởng Tôn Tề Duyệt thu hồi khăn vào lồng ngực như thể sợ Nhữ Hinh sẽ luyến tiếc bắt hắn trả lại vậy.
“Vậy thì không cần.” Nhữ Hinh thờ ơ từ chối rồi lại mở to mắt nói dối: “Thường nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, đổi lại là ai cũng sẽ làm như vậy. Điện hạ không cần đặt trong lòng.” Nàng vốn không hề có ý giúp hắn, hôm đó là vì Thiêm Hương thôi. Nhưng lấy thân phận của hai người, xem ra, không thể nào.
Với trình độ dối lòng của Nhữ Hinh, Thiêm Hương cùng Ái Ái không có chút hiếm lạ nào. Đổi lại đáy mắt của Trưởng Tôn Tề Duyệt lại xuất hiện vài tiếu ý thú vị. Rõ ràng hôm đó muốn cho người xử lý tay hắn hôm nay lại thành cứu hắn rồi.
“Cảm tạ ân nhân là nên có, nàng hà tất khách sáo từ chối như vậy.”
Nhữ Hinh vốn định há mồm phản bác thì lại thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt từ tay áo xuất ra một hộp gỗ vuông nhỏ. Tay mở nắp hộp, bên trong có hai dây buộc tóc, trên đó có đính hai chiếc chuông vàng nhỏ ở mỗi dây.
Tuy nói chỉ có hoàng thất mới được mang vàng, nhưng đối với Nhữ Hinh, nàng chính là ngoại lệ.
“Nghe nói nàng rất thích đeo chuông, biết nàng trở về, là ta cố ý để người làm cho nàng.” Hắn nhớ rõ lúc nhỏ nàng có buộc chuông trên tóc. Mỗi một cử động của nàng đều phát ra tiếng leng keng trong trẻo, nhẹ nhàng đánh vào tim hắn, in sâu vào trí nhớ của hắn.
Tay hắn cầm lấy một dây chậm rãi đưa đến bên búi tóc của nàng.

Chỉ là không để hắn giúp mình buộc mà Nhữ Hinh trực tiếp tránh né, lạnh lùng nói: “Thần nữ không thích đeo chuông, không biết điện hạ nghe từ đâu biết thần nữ đeo chuông?” Có phải hắn hay không vậy, nàng đã bao nhiêu tuổi rồi lại còn mang những chiếc chuông như tiểu hài tử này?
Tay của Trưởng Tôn Tề Duyệt đình ở không trung, rất lâu không thể thu trở về. Nàng không thích đeo chuông?
Vẫn chưa định được thần liền nghe câu kế tiếp của nàng bay thẳng vào tai: “Nếu nhớ không lầm thì lúc nhỏ thần nữ cùng điện hạ vẫn là chưa từng gặp qua nhau, điện hạ cũng không nên tin quá nhiều vào tin đồn. Dù sao đó cũng là nghe nói, chưa hề nhìn thấy, độ chính xác nhất định không cao.”
Lấy lại tinh thần, Trưởng Tôn Tề Duyệt thu tay, hắn một bên đặt dải băng vào hộp một bên nói: “Cũng không phải là lời đồn vô căn cứ”. Dứt lời hắn lại từ vạt áo trước ngực lấy ra một bức họa bằng vải mỏng bạch sắc.
Hắn trải ra trước mặt nàng nói: “Trong bức họa này, nàng vốn là đeo chuông.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhữ Hinh nhìn tiểu oa nhi chừng bốn năm tuổi trong bức họa, trên đó dung mạo của tiểu oa nhi đối với nàng quen thuộc hơn bao giờ hết. Đó không phải nàng thì còn có thể là ai? Lúc đó dung mạo của nàng vẫn còn vẹn toàn không một dấu vết, nụ cười kia đặc biệt thuần khiết đặc biệt tỏa nắng.
Tay không tự chủ đặt lên bức họa, vuốt ve dung mạo hoàn mỹ kia, tròng mắt đã có lệ quang. Nếu nàng vẫn còn dung mạo kia. . .nghĩ đến đây, nàng dùng sức lắc đầu, thời gian qua đi sẽ không quay trở lại nữa, nàng không nên có huyễn mộng đó.
Nhanh chóng thu tay trở về, không chút lúng túng nào, nàng hỏi: “Không biết điện hạ từ đâu có được bức họa này?”
“Ta có bức họa của vị hôn thê cũng đâu có gì lạ.” Không trả lời mà chỉ buông ra một câu không liên quan. Hắn là muốn nàng biết được từ đâu có không quan trọng, quan trọng nhất chính là hắn có. Mà câu nói của hắn như là nói cùng nàng: đây là chuyện kinh thiên địa nghĩa, nàng không nên kinh ngạc.

Mắt của Nhữ Hinh lập tức u ám đến không một tia sáng, trong lòng có một cổ lửa đang thiêu đốt. Trong viện chỉ có tiếng gió nhẹ thổi lại nghe Trưởng Tôn Tề Duyệt tiếc nuối nói: “Năm đó bảo vệ không được hôn ước của chúng ta, là ta có lỗi với nàng. Đợi nàng cập kê ta nhất định cầu phụ hoàng tứ hôn.”
Kỳ thực năm đó nàng bị hủy dung hắn đang phải theo sư phó đến Giang Nam giải quyết công sự. Khi biết chuyện, hắn vội vã thu xếp xong công sự trở về thì đã muộn, nàng cũng đã rời kinh được hơn một tháng. Hắn đến ngự thư phòng nháo một trận, lại đến Tú Phụng cung làm ầm ĩ nhưng cũng không có tác dụng gì.
Biết rõ là nàng để phụ mẫu tiến cung trả tin vật từ hôn nhưng mở miệng vẫn là nhận lỗi do bản thân không tốt. Đây nghe vào tai bất kỳ người nào cũng vẫn là để người cảm động. Nhất là Thiêm Hương, nàng cực kỳ không giải thích được, và đã chính thức bị ‘thu mua’ từ đây.
Tuy trong kinh thành không ai biết là Nhữ Hinh đứng sau bảo phụ mẫu làm như vậy nhưng nàng hoàn toàn biết rõ ràng làm sao không kinh ngạc cho được. Lại để nàng hách hơn chính là một thái tử mang danh đoạn tụ sẽ nói ra được lời này, lại còn với một quái nữ sao?
Tâm Nhữ Hinh như ngừng đập, hắn là không biết rõ tình huống hay cố ý nói như vậy? Hắn không sợ sửu dung của nàng sao? Đáng lẽ hắn nên cao bay xa chạy, hiện tại nên trở về đông cung gác chân uống rượu mừng mới đúng.
Chỉ là ngạc nhiên rất nhanh biến mất thay vào đó chính là sự chế giễu cùng khinh khi vô hạn. Hắn là thái tử, được đại thần ủng hộ đã là gì, binh quyền của Nhữ gia nàng mới là chỗ dựa vững chắc nhất. Hắn muốn ngồi vững trên hoàng vị liền rất cần sự ủng hộ của Nhữ gia.
Nàng lại là đích nữ của Nhữ gia, còn được phụ mẫu cùng các ca ca tỷ tỷ yêu thương, hắn muốn thú nàng cũng là chuyện đương nhiên. Nàng ghét nhất chính là loại nam nhân như vậy, chỉ biết lợi dụng nữ nhân, không có gì tốt đẹp.
Trưởng Tôn Tề Duyệt im lặng đợi đáp án từ Nhữ Hinh, mà nàng lại im lặng không đáp. Ái Ái cũng nhận ra không khí khác thường nên cũng không đi lại nữa mà đứng im một chỗ.
Thiêm Hương đến thở cũng không dám thở mạnh, rất sợ bản thân bỏ qua chữ nào trong đoạn đối thoại của hai người ở đây. Nếu không phải e ngại thân phận của Trưởng Tôn Tề Duyệt nàng sớm đã đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai để xác định bản thân không nghe nhầm.
Bầu không khí khác thường kia tồn tại chưa được nửa khắc lại thấy Nhữ Tuân bước đến. Bên cạnh hắn xuất hiện thêm một nam tử vận thâm lam cẩm bào khác.
Mà nam tử này cũng không phải ai xa lạ, chính là Trưởng Tôn Vĩnh Liêm, hoàng huynh của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Hắn vốn do một mỹ nhân sở sinh, chỉ là mỹ nhân đó phạm trọng tội nên bị ban chết. Tiểu hài tử lại vô tội nên hoàng hậu thu lưu lại có thể giúp Trưởng Tôn Tề Duyệt có thêm một trợ thủ đắc lực.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

HẬU TRƯỜNG
Nhữ Hinh rống cổ gào thét: “Ta không đeo ta không đeo.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt ưu nhã thả ra vài chữ: “Không đeo cũng phải đeo.”
Nhữ Hinh tiếp tục cả tiếng: ” “Ta không nhận ta không nhận”
Trưởng Tôn Tề Duyệt vẫn hàm tiếu nhẹ giọng nói: “Không nhận cũng phải nhận.”
Nhữ Hinh nháo không ngừng
Sau đó Trưởng Tôn Tề Duyệt cầm vài nén vàng rồng cung kính hai tay trình cho Luna nương: “Ta nói có phải không a, Luna nương?”
Luna nương dùng tốc độ nhanh nhất có thể giấu nén vàng đi, ho khan vài tiếng nói: “Ai nha, nghe Duyệt bạn học đi.”
Nhữ Hinh trừng mắt, “Phản đối phản đối.”
“Còn hô nữa ta cắt vai nữ chủ của nhà ngươi.”
Quả nhiên sau câu khuyên nhủ mang tính chất dọa nạt của Luna nương Nhữ Hinh buộc lòng thu đồ. Trưởng Tôn Tề Duyệt vui vẻ thả bộ rời đi.